Chương 13 - Tình Cảm Thăng Hoa
Chờ khi Đường Mỹ Mỹ thay đồ xong đi ra thì bên ngoài đã có thêm rất nhiều người, phần lớn là bảo an, ngoài ra còn có thêm hai trung niên nhân bụng phệ, nhìn bề ngoài đúng kiểu bộ dạng tai to mặt lớn.
Bất quá hai người nọ lúc này đang khép nép trước mặt Phong Dật Vân, đầu không dám ngẩng cao, Đường Mỹ Mỹ loáng thoáng nghe được Phong Dật Vân nói chuyện.
- Đem những người này vứt hết ra ngoài cửa cho tôi, nhớ kỹ mặt từng người một, sau này tuyệt đối không cho phép tiến vào cửa thương mại nửa bước, đặc biệt là cặp nam nữ này, lột sạch quần áo rồi ném đi.
Hình phạt có thể nói là không thể tàn nhẫn hơn được nữa, làm vậy tương đương với việc tháo xuống danh dự của hai người họ, về sau khó mà ra đường ngẩng cao đầu được.
Hai trung niên nhân vừa nghe không khỏi nhìn hai người Lỗ Tư bằng ánh mắt thương hại, chọc ai không chọc lại chọc vị đại thần này, các ngươi cho dù chết cũng không oan.
- Người đâu, mang đi! Phong tổng, ngài còn cần gì nữa không ạ, tôi sẽ đi làm ngay!
Đại sảnh rất nhanh trở nên trống trải, tuy nhiên vẫn còn một vài người nằm trên đất bất tỉnh, đây là do họ lúc trước không tỏ ra khinh thường Đường Mỹ Mỹ được Phong Dật Vân nhớ kỹ.
Biết Đường Mỹ Mỹ đã đi ra, Phong Dật Vân hướng nàng vẫy vẫy tay.
Tiếng bước chân vang lên, lúc sau, một trận hương thơm dễ chịu truyền vào mũi Phong Dật Vân và mấy người khác.
Phong Dật Vân nhíu mày, kéo tay Đường Mỹ Mỹ lại gần mình, đồng thời nhìn đám trung niên nhân nói.
- Còn không biết đường tránh xa xa một chút!
Phạm Quang Trường minh bạch gật đầu lia lịa, vội vàng kéo tay đồng bạn lùi về sau hơn mười thước.
Đường Mỹ Mỹ kinh ngạc nhìn đám người kia rồi lại nhìn Phong Dật Vân, trong nội tâm cười thầm "anh ta đang ghen sao? Có vậy cũng ghen, đúng là nam nhân ích kỷ."
Thấy đôi mắt to tròn tràn ngập ý cười nhìn mình, Phong Dật Vân nhếch miệng cúi sát tai nàng nói nhỏ.
- Định lực của tôi không mạnh như cô tưởng đâu, không cẩn thận tôi sẽ nhịn không được mà giở trò làm xấu đấy...
Đường Mỹ Mỹ lập tức đỏ mặt, cúi đầu xuống không nhìn hắn nữa, thật sự sợ hắn không nhịn được bộc phát những hành động như vừa nãy.
Phong Dật Vân lúc này mới hài lòng, thu lại bộ dạng cợt nhã, ngẩng đầu nhìn Phạm Quang Trường nói.
- Từ đây về sau cô gái này chính là khách quý, ông đưa cho cô ấy một tấm Hắc Sắc.
Phạm Quang Trường không nói hai lời, tự mình đi chuẩn bị thẻ, trong lòng thầm suy đoán cô gái kia có phải là nữ nhân của Phong Dật Vân hay không...
Đường Mỹ Mỹ nhìn dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa khẩn cấp của Phạm Quang Trường, tò mò hỏi.
- Thẻ Hắc Sắc dùng để làm gì?
Phong Dật Vân không sao cả nói.
- Loại thẻ dành cho chủ tịch và giám đốc, các nhân vật có quyền lực tối cao ở trung tâm thương mại Thần Phong, cầm thẻ trong tay cho dù cô có lấy hết cái trung tâm này cũng không ai dám nói gì...
Nghe lời nói của hắn có vẻ rất đơn giản, tùy tiện, nhưng Đường Mỹ Mỹ biết chiếc thẻ này quan trọng như thế nào, nàng cả kinh ngây ngẩn hồi lâu mới phục hồi lại được.
- Cho tôi, liệu có ai dị nghị không?
- Nếu bọn họ muốn chết.
Đường Mỹ Mỹ cảm thấy mình vẫn nên im lặng nghe theo sắp xếp của Phong Dật Vân thì hơn, người này tuyệt đối không phải là người biết nói lý lẽ...
Rất nhanh Phạm Quang Trường đã trở lại, trên tay cầm theo cái thẻ màu đen tương tự như cái Phong Dật Vân đưa cho nữ tiếp viên lúc mua đồ.
- Cầm lấy! Về sau không nên tiếc kiệm đồ ăn đồ mặc nữa.
Biết Đường Mỹ Mỹ nhất định sẽ không nghe theo nên Phong Dật Vân bồi thêm một câu.
- Cô tốt nhất là nên nghe lời, bằng không để tôi phát hiện cô sẽ không xong với tôi đâu.
Đường Mỹ Mỹ đảo mắt gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ, tới lúc tôi không làm theo chẳng lẽ anh lại biết được? Tôi không tin anh lại thần thánh tới như vậy...
Loại tiểu động tác bằng mặt không bằng lòng này Phong Dật Vân nhìn cái là biết, bất quá hắn chỉ mỉm cười mà không vạch trần, "đợi đến lúc ta đem đồ qua nhà cô, thử xem cô có sử dụng hay không."
So về độ mưu ma chước quỷ, một trăm Đường Mỹ Mỹ cũng không qua được một Phong Dật Vân.
Kết thúc sự tình ở trung tâm thương mại, Phong Dật Vân lái xe đưa Đường Mỹ Mỹ về nhà, thậm chí còn không cần nàng khai báo địa chỉ hắn vẫn chạy đúng đường.
Đường Mỹ Mỹ còn suy đoán có phải Phong Dật Vân đã sớm điều tra hồ sơ mình rồi hay không.
Mà quả thực là vậy, lúc nàng thay quần áo hắn đã cho người tra ra mọi thông tin chi tiết về nàng, những chuyện kiểu này hắn đã làm qua nhiều lần, ai bảo kẻ thù hắn nhiều như vậy, dù không sợ nhưng vẫn cần phải chú ý một chút, tránh lật thuyền trong mương mới tốt.
Biết thân phận Phong Dật Vân không tầm thường nên Đường Mỹ Mỹ cũng không quá kinh ngạc.
Trên đường về, Đường Mỹ Mỹ mạnh dạn nghiêng đầu quan sát Phong Dật Vân, trải qua chuyện trong trung tâm thương mại, những kiểu ngượng ngùng vô ích đã không còn tồn tại trong đầu nàng nữa rồi.
- Lưu manh, chúng ta thân thiết đến vậy tôi còn chưa biết tên anh... Tên anh là gì?
Phong Dật Vân hơi liếc mắt một chút rồi tiếp tục lái xe, miệng khẽ mở nói.
- Thân thiết đến vậy? Tôi nhớ hai ta vừa quen lúc sáng sớm thôi mà.
Nghe hắn nói, Đường Mỹ Mỹ mới giật mình sực tỉnh, đúng vậy nàng và hắn quen nhau tính ra chỉ được có nửa ngày thôi, nhưng rõ ràng nàng có cảm giác như đã quen hơn tháng rồi vậy...
Điều này không thể trách Đường Mỹ Mỹ, bởi vì trong ngày hôm nay nhận thức của nàng về Phong Dật Vân liên tục thay đổi, từ loại tình cảm này sang loại tình cảm khác, dẫn đền tâm linh yếu ớt của nàng không kịp tiếp nhận, sinh ra ảo giác hai người quen nhau đã lâu.
Hơn nữa loại thân cận xác thịt kia cũng không hẳn là khiến nàng phản cảm, tâm tình ẩn ẩn tiếp nhận rất giống với việc hai người có tình cảm với nhau từ lâu rồi.
Bây giờ nghĩ lại, nàng cũng cảm thấy chính mình quá dễ dãi đi chứ, khuôn mặt nhỏ nóng bừng lên... "Không biết anh ta có nghĩ mình là loại phụ nữ đó không?"
Dường như đọc được suy nghĩ của nàng, Phong Dật Vân nhẹ giọng nói.
- Cô nghĩ với thân phận của tôi, sẽ vì một người phụ nữ phóng đãng không biết liêm sĩ làm từng đó chuyện sao?
Hắn tấp xe vào lề, sau đó nhìn thẳng vào hai mắt của nàng, thân hình dần dần tiếp cận tới.
Đường Mỹ Mỹ bị đôi mắt tựa hồ sâu không đáy kia hấp dẫn, mãi tới khi Phong Dật Vân đã ở sát người mình, mặt hai người chỉ còn cách nhau 5cm thì nàng mới sực tỉnh.
Môi mỏng mím lại, muốn quay đầu đi chỗ khác nhưng lại bị hai bàn tay to ấm giữ lại.
- Cô có cảm thấy giữa hai chúng ta tiến triển quá nhanh không?
Phong Dật Vân bất ngờ hỏi một câu khiến Đường Mỹ Mỹ bối rối, không biết trả lời làm sao, nói quá nhanh thì không đúng, tình cảm chân thật này làm nàng bị ảo giác về thời gian, tuyệt đối không phải tình cảm thông thường có thể so sánh, chưa nói tới yêu say đắm, chỉ là tình cảm vượt qua bằng hữu tiến vào giai đoạn chấp nhận đối phương, nhưng vậy cũng là quá đủ cho nửa ngày quen nhau rồi, phải không?
Thấy nàng không trả lời, Phong Dật Vân nhẹ giọng nói ra suy nghĩ của mình.
- Tôi thấy nó không nhanh một chút nào, so với những người gặp được tình yêu sét đánh thì chúng ta đã làm quen lâu gấp nhiều lần họ rồi ấy chứ... Tôi chỉ cần biết, trong lòng tôi có tình cảm với em, muốn được che chở, bảo bọc em, giữ em cho riêng mình, kẻ nào khiến em tổn thương tôi liền diệt kẻ đó.
Nghe những lời vừa độc đoán vừa thâm tình của Phong Dật Vân, Đường Mỹ Mỹ chợt nhận ra không biết từ lúc nào, nàng đã bắt đầu nảy sinh ý dựa dẫm vào người đàn ông này, muốn hắn che chở bảo vệ mình, hơn nữa có hắn bên cạnh nàng cảm thấy rất an toàn, không còn lo sợ bất kỳ điều gì nữa.
Những cử chỉ hạnh động quan tâm, sủng nịch của hắn đối với nàng không phải giả dối, tâm tư nữ nhân rất mẫn cảm, nàng tự nhiên nhận ra được độ chân thật của nó. Mà nàng cũng rất thích hắn chiều chuộng mình như vậy, có lúc vô tình nàng còn tỏ ra hưởng thụ đắc ý, giờ ngẫm lại, nàng xác định tình cảm giữa hai người là có câu chuyện gắn kết mà thành, không phải vài từ quá nhanh hay quá chậm phán quyết được.
Miệng nhỏ khẽ nở nụ cười vui vẻ, nhỏ giọng hỏi.
- Anh đang tỏ tình với em sao?
Phong Dật Vân tựa như sét đánh, đứng hình mất vài giây, rốt cuộc nhịn không được mạnh mẽ hướng môi nàng hôn xuống.
Đầu lưỡi quyết đoán mở hàm răng trắng ngà xinh đẹp tiến vào không gian ẩm ướt mềm mại ở bên trong, lần mò tới chiếc lưỡi ấm áp hung hăng cọ xát, thân hình Đường Mỹ Mỹ chấn động, nhưng rồi sau đó cũng nhiệt liệt đáp lại.
Nụ hôn của hai người ban đầu có chút trúc trắc, bất quá càng về sau càng thêm thuần thục, hôn đến thiên hôn địa ám, quên trời quên đất, nước miếng chảy xuống cằm hai người, hòa quyện vào nhau tạo ra một thứ còn ngọt hơn cả đường mật.
Hôn chừng hai phút thời gian, khi Đường Mỹ Mỹ bắt đầu khó thở hai người mới dừng lại, lúc này ánh mắt cả hai nhìn nhau so với trước kia đã hoàn toàn bất đồng, bớt đi chút khoảng cách, nhiều thêm phần nhu tình.
Đang lúc hai người say đắm nhìn nhau, Phong Dật Vân như nhớ ra chuyện gì, sắc mặt trở nên trầm trọng.
Đường Mỹ Mỹ vươn tay vuốt má hắn, lo lắng hỏi.
- Có chuyện gì sao?
Phong Dật Vân nhìn nàng chăm chú, hồi lâu sâu mới thở ra một hơi dài chậm rãi nói.
- Anh nghĩ muốn nói với em một chuyện, nếu chờ đến khi chúng ta đã hoàn toàn thuộc về nhau mới nói, điều đó không công bằng với em... Trong vấn đề tình cảm, ánh rất ích kỷ và chiếm hữu, nhưng anh tôn trọng em, tôn trọng nữ nhân của mình...
Nghe tới mấy từ "nữ nhân của mình", phương tâm Đường Mỹ Mỹ run lên, đôi mắt mở to khẩn trương nhìn Phong Dật Vân.
Chứng kiến bộ dạng lo lắng bất an của nàng, trong lòng Phong Dật Vân thoáng đau nhói, hai tay vuốt má nàng càng thêm nhẹ nhàng ôn nhu.
- Thân phận của anh rất phức tạp, hay nói cách khác, anh không phải một người nam nhân bình thường... Đương nhiên đây không phải là cái cớ để anh bao biện cho những lời sắp nói của mình... Em không phải nữ nhân duy nhất của anh, trước em anh đã có hai nữ nhân khác, hai người họ hiểu và chấp nhận rằng mình không phải là người duy nhất mà anh yêu thương...
Cơ thể Đường Mỹ Mỹ run rẩy, nước mắt chực trào ra, nàng há miệng định nói gì đó nhưng đã bị Phong Dật Vân đựa tay chặn lại..
- Để anh nói hết, được chứ?
Đường Mỹ Mỹ gật đầu, hít sâu một hơi, cố trấn định bản thân để nghe xong những lời nam nhân không biết xấu hổ này nói.
Nhận ra Đường Mỹ Mỹ bắt đầu thay đổi cái nhìn về mình, Phong Dật Vân thầm cười khổ, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, từ từ nói từng chữ một.
- Có thể là em đã nhận ra anh không phải một thiếu niên mười tám mười chín tuổi thông thường, trong quá khứ anh đã từng sống rất lâu, rất lâu, sống ở nơi mà con người ở nơi này không cách nào tưởng tượng ra được, anh trải qua rất nhiều chuyện, có những chuyện so với việc mình bị bạo hoa cúc còn đáng xấu hổ, đáng sợ hơn gấp nhiều lần.
Một câu nói ví von hài hước khi qua miệng Phong Dật Vân nó lại chẳng thể khiến người ta buồn cười được.
Hắn nói tiếp.
- Tất nhiên có chuyện buồn đau khổ thì cũng phải có chuyện vui, nhiều không kể hết, anh đã từng đi qua vô số vùng đất rộng lớn, gặp vô số con người và sinh vật kỳ lạ... Nhưng em biết không, hết thảy những chuyện đó... anh đều trải qua một mình...
Đường Mỹ Mỹ rõ ràng cảm nhận được sâu thẳm trong đôi mắt của Phong Dật Vân là sự cô độc, lần đầu tiên nàng nhìn được tới tận cùng của đôi mắt tưởng chừng như sâu vô tận đó, một nỗi cô độc trầm trọng, nặng nề đến nỗi nước mắt của nàng không biết đã chảy ra từ lúc nào không hay, trong lòng lúc này tràn ngập thương xót, đau đớn...
Nàng nhận ra rằng lúc đầu mình đoán sai, sự tang thương tỏa ra từ Phong Dật Vân không phải loại tang thương già dặn trên người các lão nhân sống lâu năm có thể so sánh, này là loại tang thương trải qua vô tận tuế nguyệt cô độc mà hình thành.
Không cách nào hình dung được phải sống bao nhiêu lâu, trải qua những chuyện như thế nào, mới tạo thành một con người Phong Dật Vân ở trước mắt nàng.
Nàng rất muốn hận hắn vì sao hoa tâm không thể yêu thương mỗi mình nàng, rất muốn ích kỷ trách mắng hắn, nhưng trong thâm tâm lại không thể thống hận, ghét bỏ được hắn...
Phong Dật Vân như chìm trong hồi ức xa xưa, đôi mắt lập lòe đủ loại sắc thái, miệng vẫn cứ huyên thuyên nói đủ chuyện trên trời dưới đất, đây hết thảy là vì hắn không nở để Đường Mỹ Mỹ rời xa mình, cho nên mới quyết định bộc lộ một chút cảm xúc, nói cho nàng nghe một góc quá khứ bé nhỏ trong hàng chuỗi câu chuyện mình từng trải qua.
Dù là vậy cũng đã mở ra một thế giới hoàn toàn mới cho Đường Mỹ Mỹ rồi.
Cuối cùng hắn chốt lại một câu.
- Số phận đưa đẩy, vì vậy anh định rằng tiến vào thế giới này tìm kiếm mấy cái lão bà, sau này chung sống hạnh phúc, lúc đó không nghĩ tới tình cảm nam nữ lại phức tạp ích kỷ đến như vậy, hiện tại sau khi yêu thương vài người anh mới biết bản thân khốn nạn tới mức nào...
Phong Dật Vân cúi đầu xuống, để trán mình chạm vào trán Đường Mỹ Mỹ, giọng nói rất nhỏ để nàng chỉ lờ mờ nghe được chứ không rõ ràng.
- Vì vậy, anh sẽ tôn trọng quyết định của em, mở ra cánh cửa và anh sẽ không bao giờ làm phiền em nữa...
Không sai, hắn thà bây giờ đau một lần rồi thôi, không nên kéo dài để rồi đau đến tê tâm liệt phế, vả lại chuyện như thế này đoán chừng sẽ diễn ra không ít lần, hắn vốn là một kẻ hoa tâm phong lưu, khẳng định sẽ không chỉ dừng lại ở Đường Mỹ Mỹ.
Có điều, khiến Phong Dật Vân bất ngờ là Đường Mỹ Mỹ không những không mở cửa bỏ đi mà còn chủ động ôm cổ hắn, dâng đôi môi thơm hôn tới.
Kinh ngạc trong khoảnh khắc, Phong Dật Vân liền mãnh liệt đáp trả, hai người tiếp tục hôn thêm mấy phút mới lần nữa tách ra.
Đường Mỹ Mỹ thở dốc, chôn mặt vào cổ hắn, hung hăng cắn một phát, phóng thích tức giận bất bình.
Phong Dật Vân cả kinh vội vàng giải trừ phòng ngự, bằng không răng của nàng sẽ gãy hết mất.
Cảm thụ vị mặn nóng ấm trong miệng, Đường Mỹ Mỹ gấp gáp buông miệng, thương tiếc nhìn vết máu do mình gây ra, hồi lâu sau ngẩng đầu lên nhìn Phong Dật Vân dò hỏi.
- Sau này anh sẽ yêu thương, không vứt bỏ em chứ?
Phong Dật Vân mỉm cười ôn nhu, lấy tay chùi vết máu dính trên miệng nàng, thập phần chắc chắn nói.
- Đây là điều duy nhất anh có thể làm cho em, ngoài ra còn có thân thể trong trắng tinh khiết này nữa..
Nghe câu đầu thì được, tới câu sau Đường Mỹ Mỹ liền đỏ mặt, đập một cái lên ngực hắn nhỏ giọng mắng, lực đạo hoàn toàn không có.
- Chán ghét, người ta mới không cần...
Sau đó hai người ở trong xe ôm nhau, Phong Dật Vân lật mình để bản thân nằm dựa lên ghế, còn Đường Mỹ Mỹ thì ghé lên trên người hắn, hưởng thụ cảm giác ấm áp an toàn.
- Nói vậy tức là anh không phải là người thế giới này.
- Nói đúng thì đúng, không đúng cũng là không đúng.
- Tại sao?
- Kiếp này anh là người ở thế giới này.
- Vậy sau này anh có về thế giới kia không.
- Chỉ cần em và mọi người thích thì anh sẽ mang đi, nếu cảm thấy sống ở nơi đó không quen, không bằng ở đây thì chúng ta sẽ quay về đây sống.
- Anh nói hai nữ nhân trước của anh có đẹp không?
- Đẹp, các em đều xinh đẹp, tính cách lại không giống nhau, một người như tiên tử hạ phàm, lạnh lùng ít nói, một người thì tỏ ra mình rất quyến rũ sỏi đời nhưng thực chất lại chưa từng đụng vào đàn ông... Mỗi người so với em đều là khác biệt rất lớn, sau này về chung nhà đỡ phải cạnh tranh với nhau. Hắc hắc!!
- Hừ! Anh nghĩ hay lắm, người ta còn chưa nói gả cho anh đâu!
- Gả cho anh? Anh chỉ nói về chung nhà thôi mà, A!... Không ngờ em lại gấp gáp vậy rồi, hay là chúng ta đăng ký kết hôn sớm nhé?
- Anh... Anh lưu manh, không thèm để ý tới anh nữa!!
...
229
6
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
