ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14 - Lại Gặp Mỹ Nữ - Tiên Thiên Đạo Thể

Thời điểm Phong Dật Vân đưa Đường Mỹ Mỹ về nhà đã là giữa trưa, hai người ghé vào quán ăn chút gì đó rồi về nhà, lưu lại số điện thoại, Phong Dật Vân dặn Đường Mỹ Mỹ rằng sáng mai hắn sẽ qua kéo nàng đi tập thể dục, đồng thời chuẩn bị một phần công pháp thích hợp cho nàng tu luyện.

Đường Mỹ Mỹ vốn lười biến thành thói quen nhưng khi nghĩ đến được ở cùng Phong Dật Vân sinh hoạt hằng ngày liền cảm thấy khắp trời đầy sao, hưng phấn vô cùng.

Chia tay Đường Mỹ Mỹ, Phong Dật Vân không về nhà, cũng không về trường, mà đi thẳng đến công ty.

Tầm hai mươi phút, chiếc Ferrari màu đen dừng lại trước cổng tòa cao ốc vĩ đại, một tấm bảng to lớn thiết kế đính chắc vào khung cao ốc ở trên cao, đề hai chữ "Phong Vân".

Cách đây ít năm tập đoàn Phong Vân còn chưa được liệt vào một trong các tập đoàn lớn mạnh nhất ở Đế Đô, cũng như toàn Hoa Hạ, nhưng từ khi Phong Dật Vân xuất thế, thay phụ thân Phong Kiên của hắn cầm lái, tập đoàn Phong Vân lập tức như một vì sao sáng chói tỏa ra hào quang vạn trượng, lần lượt hủy diệt hai đại tập đoàn đứng đầu Đế Đô, chính mình vươn lên vị trí số một, không một thế lực nào dám đắc tội.

Đứng nhìn quang cảnh quen thuộc, nó vẫn không hề thảy đổi sau ba năm.

Phong Dật Vân mỉm cười, nhấc chân bước qua cổng, tiến vào đại sảnh rộng lớn khang trang ở bên trong, lập tức một luồng không khí mát lạnh ập vào mặt, các ngọn đèn sáng sủa được mở 24/24 phát ra quang mang nhàn nhạt dễ chịu, người đi lại xung quanh không có bao nhiêu bởi vì hiện tại là giờ làm việc.

Tiếp tân ngồi ở các quầy không có một trặm thì cũng phải tám mươi người, đủ thấy mức độ đồ sộ của tập đoàn Phong Vân, đây là chưa kể các nữ tiếp viên đứng tiếp khách ở các dãy hành lang, thang máy, cửa chào...

Toàn là những gương mặt xa lạ, có lẽ công ty đã được thay máu qua không ít lần, Phong Dật Vân thầm nghĩ cất bước định tiến vào thang máy.

Có điều, đi được vài bước thì một nữ tiếp viên từ xa chạy vội tới.

Phong Dật Vân vừa rồi hơi để ý có thấy, nàng là bị những đồng nghiệp đẩy tới ngăn cản mình, đoán chừng là kiểu cách ma cũ xem ma mới thành tay chân...

Thấy gương mặt nàng lấm tấm mồ hôi, gương mặt nhỏ nhắn đã có dấu hiệu mỏi mệt, có vẻ như trước hắn cũng đã tiếp đón qua không ít khách nhân.

Nhìn kỹ lại một chút thì nàng xác thực lớn lên rất không tồi, trừ bỏ khuôn mặt hơi có phần non nớt ra thì thân hình đã dậy thì xong, ngực rất lớn, hai khỏa cầu cự đại lúc chạy nảy lên rất bắt mắt, mông nhỏ tròn tròn, nơi nào cũng đạt điểm ưu chỉ mỗi tội hơi lùn, đứng trước mặt Phong Dật Vân nàng không khác gì đứa con nít, đầu phải ngước cao lên mới nhìn được hắn. Nhưng vẫn phải công nhận rằng nàng là một tiểu mỹ nữ xinh xắn khả ái, cùng với Trương Tương Như, Đường Mỹ Mỹ quả thật là kẻ tám lạn người nửa cân.

Phong Dật Vân nảy sinh hứng thú đứng lại chờ nàng chạy tới, trong đầu nghĩ thầm "vận đào hoa của ta có lẽ khá nặng rồi đây, cùng ngày liên tục gặp ba mỹ nữ như thiên tiên thế này, không lẽ mỹ nữ trên đời đều bỗng dưng đồng loạt nhảy ra? Sao trước kia ta không thấy nhỉ..."

Tiểu mỹ nữ một hơi chạy tới trước mặt Phong Dật Vân, bộ dạng miễn cưỡng nặn ra nụ cười tươi, bất quá vẫn khẽ há miệng thở hồng hộc, đại sảnh này rất rộng, chạy qua chạy lại liên tục, thân là nữ nhân mỏng manh như nàng không mệt chết mới là chuyện lạ.

Không đợi nàng kịp lên tiếng chào hỏi, Phong Dật Vân đã mở miệng nói trước.

- Mệt không?

Phương Tình Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn kinh ngạc, những vị đại nhân vật khi vào đây được nàng tiếp đón, nếu không phải dùng vẻ sắc lang, thèm thuồng nhìn nàng thì cũng là lạnh lùng không thèm để ý, đây là lần đầu tiên có người bước vào được nơi này mà lại dùng thái độ quan tâm đến nàng đây, đôi mắt sâu thẳm trong suốt kia không hề có chút tạp chất pha lẫn, tuyệt đối không có ý nghĩ xấu về nàng mà thuần túy là hỏi han quan tâm thực sự.

Hai gò má phúng phính thoáng ửng hồng, Phương Tình Nhi ấp úng gật nhẹ đầu, chạy đông chạy tây cả buổi nàng đã sớm mệt chết rồi.

Phong Dật Vân lúc này mới bật cười chỉ tay về phía hàng ghế chờ dành cho khách nhân sau lưng mình nói.

- Qua bên kia ngồi xuống rồi nói chuyện nhé.

Nói xong hắn quay đầu đi tới ghế ngồi xuống, thản nhiên nhìn nàng.

Phương Tình Nhi ngẩn người, lén nhìn đám đàn chị đồng nghiệp ở đằng xa, thấy họ chuyên tâm tán dóc không chú ý bên này nàng mới rụt rè đi tới ngồi cạnh Phong Dật Vân, còn cố tình ngồi cách hắn ba cái ghế.

Nhìn nàng dễ thẹn thùng như vậy, Phong Dật Vân cũng không có ý trêu chọc nàng, hắn có thể nhìn ra cô gái nhỏ này rất thuần khiết, vẻ non nớt trên mặt nàng là tự nhiên, từ tính cách của nàng mà có chứ không phải cố ý thể hiện ra bên ngoài.

- Được rồi, cô gái nhỏ, em có thể nói được rồi, tại sao em lại ngăn cản không cho anh lên thang máy?

Phương Tình Nhi tranh thủ thở vài ngụm lấy lại chút tinh thần, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói.

- Tiên sinh, anh không thể vào thang máy được, muốn lên tầng trên anh phải là người của công ty hoặc là được cấp trên bảo lãnh đưa lên, còn anh muốn gặp người thì phải thông báo trước mới được... Thật xin lỗi, em... em không thể để anh lên...

Nam nhân này là người đầu tiên quan tâm tới nàng, cho nên nàng giải thích rất cặn kẽ, giọng điệu cẩn thận không muốn làm hắn mất hứng.

Phong Dật Vân rất muốn cười to, thế đạo bây giờ thật càng ngày càng kỳ quái rồi, chủ tịch tập đoàn muốn đi thang máy còn phải thông báo trước, lại còn cần người bảo lãnh...

Ngã người dựa lên ghế, Phong Dật Vân quay đầu đánh giá Phương Tình Nhi, mãi đến khi nàng bị nhìn tới mức đỏ bừng mặt hắn mới chậm rãi mở miệng nói.

- Anh hiểu rồi, vậy bây giờ anh sẽ không lên nữa...

Phương Tình Nhi nghe vậy liền thở phào, thầm nghĩ Phong Dật Vân thật dễ nói chuyện, lại lịch sự đẹp trai, nhất định là người tốt, trên mặt nàng đầy ý cười ngọt ngào đáp.

- Vâng! Em cám ơn anh!

Phong Dật Vân lắc lắc đầu tùy ý hỏi tiếp.

- Em tên gì?

- Em tên Phương Tình Nhi, anh cứ gọi em Tình Nhi là được rồi.

Phương Tình Nhi đã nhận định Phong Dật Vân là người tốt nên buông lỏng cảnh giác, chỉ chỉ biển tên bị nép dưới lớp áo nói, một dạng tiểu nữ hài đáng yêu. Phong Dật Vân không biết nên nói cô nàng này cái gì mới tốt, nàng như vậy tới lúc bị đem bán chưa biết chừng còn hăng hái đếm tiền dùm người ta, quá thuần khiết, nhẹ dạ rồi.

Thậm chí Phong Dật Vân còn suy nghĩ không biết có nên thu luôn nàng hay không, nếu thật sự thu nàng thì nhất định phải hảo hảo đóng gói nàng cẩn thận, tránh bị người khác lừa đi, cũng không biết nàng nhờ ai bảo vệ mà lớn, đã từng bị tên khốn nào lường gạt chưa...

Nghĩ nghĩ Phong Dật Vân thử dò hỏi.

- Em như vậy không sợ anh lừa em sao?

Phương Tình Nhi ngây thơ lắc đầu.

- Em biết anh là người tốt nên sẽ không hại em đâu, hơn nữa em từ bé có năng lực rất hay nha, ai có ý xấu, ý tốt với em em đều cảm nhận được.

Nghe thấy lời này, Phong Dật Vân giật nảy mình, "năng lực cảm ứng tâm tình người khác? Chả trách nàng lại an toàn phát triển tới bây giờ... Mà khoan đã, năng lực này có phải là..."

Khóe miệng Phong Dật Vân khẽ giật giật, hắn không nói hai lời lập tức nhích người tới ngay sát Phương Tình Nhi, bàn tay to túm lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng.

Hành động đột ngột khiến Phương Tình Nhi bị dọa sợ, mặt nóng ran một mảnh, định hỏi Phong Dật Vân làm gì thì bị hắn ra hiệu im lặng.

Hai mắt hắn khép hờ, truyền một dòng linh khí mỏng vào người nàng, theo kinh mạch di chuyển vào trung khu nội thể của nàng, cẩn thận kiểm tra từng chút một.

Phương Tình Nhi chỉ thấy trong người rất dễ chịu thoải mái, không nhịn được nhích người dựa sát vào Phong Dật Vân, bộ ngực bạo mãn đè lên tay hắn, nàng không biết phản ứng của cơ thể mình, mà Phong Dật Vân cũng không biết...

Qua hồi lâu kiểm tra, đôi mắt sâu thẳm chậm mở, lóe lên tia tinh quang kỳ dị, "quả nhiên là Tiên Thiên Đạo Thể, không ngờ loại thể chất nghịch thiên đã biến mất từ thời Thượng Cổ này lại có thể tái hiện trên người một cô bé hồn nhiên đáng yêu như vậy, xem ra vận may của ta rốt cục cũng tới rồi nhỉ?..."

Tiên Thiên Đạo Thể là một trong mười loại thể chất võ giả cường đại nhất, thể chất này sẽ cung cấp cho võ giả khả năng mẫn cảm vượt xa người thường, gần tương đồng với cảm ứng thần thức, tuy nhiên đây chưa phải là toàn bộ tác dụng của nó, thời điểm võ giả sở hữu Tiên Thiên Đạo Thể đột phá Vũ Tôn cảnh giới, tiến vào Vũ Đế cấp, sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào trong cảm ngộ cảnh giới, chỉ cần tích xúc đầy đủ liền trực tiếp đột phá.

Phải biết rằng Vũ Tôn lên Vũ Đế là một bước ngoặt cực kỳ quan trọng, một vạn Vũ Tôn thì cuối cùng chỉ có một người trở thành Vũ Đế, số còn lại đều bị Đạo Kiếp đánh cho hôi phi yên diệt, không thể bước vào luân hồi được nữa. Có thể thấy Tiên Thiên Đạo Thể có bao nhiêu nghịch lý...

Vốn đã có ý định thu Phương Tình Nhi vào hậu cung, giờ đây Phong Dật Vân càng thêm kiên định với ý nghĩ này, nguyên nhân một phần là vì thể chất của nàng, không phải hắn muốn lợi dụng, đạt tới cảnh giới Chân Nhân như hắn thì Tiên Thiên Đạo Thể đã chẳng còn là gì đáng để đặt vào mắt, hắn thở nhẹ một cái là cả vạn tên Vũ Đế tuyệt diệt, trừ phi nàng cũng đạt tới Chân Nhân cảnh, vậy thì mọi chuyện sẽ khác đi đôi chút...

Phong Dật Vân chỉ là không muốn nàng bị người khác biến thành công cụ phi nghĩa, hắn nhưng là không nở nhìn một cô gái thuần khiết như tờ giấy trắng bị ô uế.

Thở nhẹ ra một hơi, Phong Dật Vân tỉnh lại từ trong suy tư, bây giờ hắn mới cảm nhận được nơi ngực có gì đó rất mềm đang dựa vào, cúi đầu xuống liền thấy Phương Tình Nhi dựa ở trong lòng mình, ngủ rất thơm ngọt, miệng nhỏ đáng yêu nhếch lên.

Nàng đã quá mệt mỏi, lại bị khí chất thoải mái của Phong Dật Vân hấp dẫn, trong người bị linh khí không ngừng đảo loạn khiêu khích, chịu không được nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu.

Nội tâm Phong Dật Vân mềm nhũn, hắn nhẹ nhàng rút điện thoại từ trong túi quần ra, hành động rất chậm, rất cẩn thận,sợ đánh thức Phương Tình Nhi dậy.

Hắn gửi đi một tin nhắn rồi kiên nhẫn ngồi chờ, đem Phương Tình Nhi bế đặt lên đùi, để nàng có tư thể ngủ thoải mái hơn. Không thể không nói cơ thể nàng rất mềm mại, như da thịt của em bé vậy, sờ vào rất thích.

Qua một lúc sau, cửa thang máy dành cho giám đốc công ty mở ra, hai thân ảnh vội vàng đi ra dáo dác nhìn quanh, thấy bóng dáng của Phong Dật Vân đang ngồi ôm một cô gái ở cửa đại sảnh, mặt gã lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa hết cả ra ngoài, người bên cạnh cũng là tương tự.

Hai người không thèm giữ hình tượng chạy vù ra cửa đại sảnh, đám nhân viên trông thấy đều nghi hoặc, không hiểu tổng giám đốc công ty vội vàng như vậy để làm gì.

Bất quá ngay sau đó họ liền hiểu, miệng mồm đều há hốc, mắt trừng thật lớn, đằng xa...ở gần cửa đại sảnh, tổng giám đốc và Triệu thư ký của họ đang cung kính khom lưng trước người nam nhân ngồi trên ghế.

Không phải vị khách nhân không biết quy cũ vừa rồi định vào thang máy kia sao? Đây là xảy ra chuyện gì...

Tiếu Minh và Triệu Đằng trong nội tâm vô cùng thống hận tên khốn nào mắt chó đui mù lại bắt Phong Dật Vân ngồi ngoài sảnh chờ, này không phải là muốn mạng bọn họ sao? Bây giờ chỉ có thể thầm cầu khẩn đại nhân không để bụng, bằng không cả hai liền thảm.

May mắn, tâm tình của Phong Dật Vân đang rất tốt nên không hỏi tội hai người, hắn bế Phương Tình Nhi đứng lên, ánh mắt ra hiệu hai người giữ im lặng sau đó bước nhanh vào thang máy.

Tiếu Minh, Triệu Đằng hai người nhìn nhau, lĩnh hội ý tứ trong mắt đối phương, không nói câu nào ngoan ngoãn đi theo sau lưng Phong Dật Vân.

Đến khi ba người biến mất khỏi đại sảnh, tất cả vẫn chưa giải thích được chuyện gì xảy ra, bất quá có một điều chắc chắn nam nhân kia là một vị đại nhân vật, ngay cả tổng giám đốc cũng phải cung kính đối đãi.

...

Thang máy lên tới lầu ba mươi mới ngừng lại, Phong Dật Vân quen thuộc bước về phía phòng làm việc của mình, ở bên trong so với phong khách sạn tổng thống còn xa hoa hơn, tiện nghi đầy đủ, còn có phòng nghỉ ngơi xinh đẹp riêng biệt.

Phong Dật Vân bế Phương Tình Nhi vào phòng nghỉ, đặt nàng ổn định trên giường, đắp chăn cẩn thận rồi mới đi ra ngoài.

Tiếu Minh, Triệu Đằng vẫn cúi đầu trước bàn làm việc chờ đợi mệnh lệnh của hắn.

- Công việc tôi giao đã làm xong hết rồi chứ?

Phong Dật Vân ngồi vào ghế, thân hình dựa hẳn lui sau, hai chân gác lên ghế, một dạng hưởng thụ không coi ai ra gì. Hai người đối diện không dám nói gì, dù sao họ cũng quá quen rồi.

Nghe câu hỏi, Tiếu Minh vội vàng xung phong nói trước.

- Phong thiếu, bọn tôi đã làm xong rồi, bất động sản Nam Đế Đô, dịch vụ du lịch, công nghiệp giải trí,... đều có chi nhánh của chúng ta, dù phát triển chưa lâu nhưng tuyệt đối không thua kém so với các lão đại trong ngành, hơn nữa việc này dựa theo ngài nói, bảo mật một trăm phần trăm, không ai biết những chi nhánh đó do Phong Vân chúng ta đứng sau.

Phong Dật Vân hài lòng gật đầu, năng lực làm việc của hai người hắn rất tín nhiệm, ngừng một chút lại hỏi tiếp.

- Khá lắm, sắp tới cho anh nghỉ phép một tuần. Triệu Đằng, người tôi cần, anh chuẩn bị cho tôi chưa?

Triệu Đằng lập tức gật đầu nghiêm túc nói.

- Gồm có ba người, một tên từng là lão đại của Thiết Mục bang, cách đây mấy năm ở trong giang hồ danh tiếng không nhỏ, am hiểu điều hành bang phái, một người khác tên là Lôi Nhị, hắn lăn lộn trong giới hắc đạo không dưới mười năm, người ta thường gọi hắn là "thiên lý nhãn", trước khi bị tôi thu phục không lâu, hắn sở hữu một đội tình báo vô cùng tinh nhuệ, chỉ cần là việc hắn để ý thì tuyệt đối không cách nào thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn. Người cuối cùng gọi là Huyết Sát, từ trong vô số thi cốt bò dậy, trong tay giết không biết bao nhiêu người, làm việc cực kỳ tàn nhẫn, nhưng tính tình lại rất khá, không phải loại cặn bã.

Phong Dật Vân híp mắt cười cười, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, lúc sau hướng Triệu Đằng hạ lệnh.

- Ngày mai mang ba người bọn hắn tới gặp tôi!

- Vâng, Phong thiếu!

123

2

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.