ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15 - Anh Cũng Là Lần đầu

Phong Dật Vân đang tính làm một cuộc đổ bộ lớn tại Đế Đô, hắn muốn biến nơi này thành địa bàn hoàn mỹ của mình.

Trước hết để làm được việc đó, cần phải tiêu diệt toàn bộ thế lực đối địch, không thể để cho bọn chúng lần mò tới nữ nhân và người thân của hắn được.

Lúc Phương Tình Nhi tỉnh dậy thì trời đã tối hẳn, dụi dụi đôi mắt mơ hồ, nàng ngồi dậy trông thấy mình đang ở trong căn phòng xa lạ lập tức sửng sốt. Trong đầu nhớ lại chuyện trước khi ngủ thiếp đi, nàng nhớ rõ mình đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Phong Dật Vân liền cảm thấy rất thoải mái, rất mệt mỏi, sau đó thì ngủ gật lúc nào không hay.

Bây giờ tỉnh lại, nằm trên giường êm chăn ấm, mùi hương nhàn nhạt dễ chịu lan tỏa khắp căn phòng, Phương Tình Nhi vội vàng kiểm tra bản thân, dù rất tin tưởng nhân phẩm của Phong Dật Vân nhưng nàng vẫn muốn nhìn lại một chút, từ nhỏ đến lớn luôn sống trong trạng thái phòng bị với mọi người xung quanh, chưa có ai từng đối tốt với nàng ngoại trừ cô bạn thân, cho nên Phương Tình Nhi cẩn thận đã sớm tập thành thói quen rồi.

Thấy thân áo quần nguyên vẹn, bên dưới cũng không có cảm giác gì sai lệch, Phương Tình Nhi lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, đồng thời tự trách bản thân nghi ngờ cách làm người của Phong Dật Vân. Bất quá nghĩ tới hắn bế nàng vào phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng ửng hồng một mảng, xấu hổ kéo chăn lên che kín đầu.

Rất lâu sau, cảm thấy tâm tình dần ổn định trở lại, Phương Tình Nhi kéo chăn xuống, vừa vặn trông thấy khuôn mặt Phong Dật Vân phóng đại trước mặt mình, một đôi mắt sâu thăm thẳm ẩn ẩn tang thương mờ nhạt, một cái mũi cao gọn gàng, một bờ môi dày khẽ nhếch, cộng thêm khí tức nam nhân cường đại cao quý.

Trái tim nhỏ bé của Phương Tình Nhi như ngừng đập trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt tròn dễ thương thẫn thờ nhìn Phong Dật Vân không chớp mắt.

Cảm thụ sự nhu hòa yêu thương như có như không trên người hắn, thân hình Phương Tình Nhi mềm oặt, nhũn ra như vũng nước nằm im bất động.

Không biết trải qua bao lâu Phong Dật Vân đột nhiên bật cười.

- Nhìn anh như vậy, bộ anh rất đẹp trai sao?

Phương Tình Nhi vẫn còn chìm đắm trong ngọt ngào, theo bản năng gật đầu.

Phong Dật Vân cúi sát xuống một chút nữa hỏi, miệng hắn bây giờ cơ hồ sắp đụng vào miệng Phương Tình Nhi luôn rồi.

- Thích anh không, làm bạn gái của anh thì thế nào?

Phương Tình Nhi vừa định gật đầu, nhưng chợt ý thức được có gì đó không đúng, nàng sực tỉnh chồm người lên, giống như không nhìn thấy Phong Dật Vân trước mặt cho nên môi hai người nháy mắt đã chạm vào nhau.

Hương thơm, mềm mại xộc vào trong não hải của Phong Dật Vân, làm hắn thiếu chút nữa bộc phát thú tính giở trò cưỡng gian ngay trong phòng.

Phương Tình Nhi cũng là u mê, sắc mặt đỏ bừng như gấc, quên luôn việc tách môi ra khỏi Phong Dật Vân.

Khoảng chừng kéo dài hơn mười giây, Phương Tình Nhi ngã người xuống giường, hai tay kéo chăn qua đầu, che đi sự xấu hổ thẹn thùng của mình.

- Anh... anh thật xấu, sao lại... câu... câu dẫn em như vậy,... xấu hổ chết người ta rồi.

Giọng nói yếu ớt từ bên trong tấm chăn truyền ra, Phong Dật Vân co giật khóe miệng, cố gắng hít sâu một hơi đè ép tà hỏa xuống "nha đầu, chính em mới là người đang câu dẫn anh đấy..."

Được một lúc, hắn nở nụ cười tà ác nói.

- Câu dẫn em? Anh thấy em nhìn anh chăm chú như vậy nên mời hỏi em có thích anh không, em không trả lời thì thôi, còn chủ động hôn anh... Anh có nên xem đây là em cố tình ngỏ ý hay không?

Phương Tình Nhi càng thêm ngượng, sống chết cũng không chịu chui ra khỏi chăn, chu miệng khó khăn đáp lại.

- Anh... loại chuyện này, sao anh có thể hỏi như vậy được?

Phong Dật Vân không buông tha.

- Như vậy là như nào? Vậy em nghĩ người ta trở thành bạn trai bạn gái của nhau là tự nhiên mà có à?

- Không... ý em không phải...

Giọng của Phương Tình Nhi càng thêm nhỏ, nếu không phải Phong Dật Vân là võ giả thì chưa chắc đã nghe được.

Hắn thầm bật cười, cố ý hạ thấp ngữ điệu.

- Vậy có nghĩa là em không thích anh sao?

Nghe thấy lời này, không hiểu tại sao nội tâm Phương Tình Nhi run lên, nàng kéo chăn nệm xuống gấp gáp nói.

- Không phải, em... ý em là... không phải chúng ta chỉ vừa gặp nhau nói chuyện được vài câu... có chút nhanh...

- À! Ý em là chúng ta chưa đủ thân thiết?

Phong Dật Vân cười tà nịnh leo hẳn lên giường, đè Phương Tình Nhi dưới thân, đè ép hai khả tuyết lê to lớn xẹp xuống thành hình cái dĩa, hay tay chống đỡ cơ thể, tránh đè hẳn xuống người nàng, gần trăm ký đối với một cô gái không phải con số nhỏ.

- Như vậy đủ thân thiết chưa?

Phương Tình Nhi chỉ thấy toàn thân nóng như lửa, bị nhiệt lượng từ thân hình to lớn phía trên ảnh hưởng, nơi ngực chưa từng có loại cảm giác kích thích khó tả như thế này, nửa muốn đẩy ra, nữa muốn mặc kệ, hơn nữa nàng không biết cách từ chối người khác, đặc biết là đối với người nàng có hảo cảm, cứ như vậy hảo cảm này càng ngày càng lớn, rất khó để nảy sinh được phản kháng, cự tuyệt.

Bất giác nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng trong cổ họng, lắp bắp nói.

- Em... em còn chưa biết tên anh!

- Phong Dật Vân!

Dứt câu, hắn nhịn cũng không nhịn nổi nữa, hướng môi nàng hôn xuồng, tuy hơi chút có lỗi nhưng ai bảo cô bé này lại mê chết người như vậy, nàng mặc dù không cố ý câu dẫn hắn, nhưng loại câu dẫn mà không biết mình đang câu dẫn mới là loại kích thích dục vọng nam nhân ghê gớm nhất. Một quả táo chín như Đường Mỹ Mỹ, Phong Dật Vân vẫn áp chế bản thân được, đáng tiếc với Phương Tình Nhi thì hắn chịu không nổi, chỉ có thể sau khi xong việc hảo hảo an ủi cầu xin tha thứ một phen.

- Ư... ưm...

Phương Tình Nhi phát ra những tiếng rên yêu kiều, hàm răng trắng nhỏ bị cạy mở, chiếc lưỡi của Phong Dật Vân như du long xâm nhập vào trong khoang miệng nàng, thân hình đơn bạc khẽ run lên, không hề có ý định chống cự, để mặc hắn làm gì thì làm... ai bảo bản thân nàng cũng bị kích thích đến không được rồi đâu.

Mùi vị nước miếng của Phong Dật Vân nhanh chóng tràn ngập trong đầu Phương Tình Nhi, khiến nàng dần trở nên mê muội không biết trời trăng gì nữa, ngay cả khi áo ngoài bị khai mở, áo con cũng mất đi, vùng tuyết bạch căng tròn lộ ra giữa không khí nàng vẫn không hề hay biết.

Phong Dật Vân dục hỏa tích tụ từ buổi sáng gặp Trương Tương Như cho đến buổi trưa ở cùng Đường Mỹ Mỹ, bây giờ là tiểu mỹ nhân khả ái Phương Tình Nhi, thực sự là hắn đã hết chịu nổi, đối với một nam nhân dương khí hưng thịnh cường đại như hắn thì đây là loại hành hạ tàn khốc nhất...

Hai tay hai khỏa tuyết lê, hung hăng nắn bóp, mức độ to lớn một chút cũng không thua Đường Mỹ Mỹ, bàn tay rộng của hắn cầm không hết, vẫn chừa lại mảng lớn trắng sữa hơi hơi ửng hồng.

Phương Tình Nhi thoải mái rên hừ hừ không ngừng, Phong Dật Vân liếm môi nàng một cái cuối cùng rồi rời đi, cúi đầu xuống cắn nhẹ vào vùng cổ đang đỏ bừng.

- Ừ... a... Vân ca ca,... không nên...

Phong Dật Vân một bên miết nhẹ hai hạt anh đào, một bên phun nhiệt khí vào tai Phương Tình Nhi, nhẹ giọng nói.

- Tình Nhi, cho anh nhé!

Nháy mắt, thân hình Phương Tình Nhi cứng đờ, hô hấp trở nên căng thằng, nàng cắn răng nói.

- Em... em sợ... người ta nhưng là lần đầu...

Phong Dật Vân càng cười tươi hơn, cắn cắn vào rái tai nàng, lẩm bẩm nói.

- Anh cũng là lần đầu!!

Không đợi Phương Tình Nhi đồng ý, hắn liền nhích người xuống, nhẹ nhàng hôn lên ngực nàng, rất ôn nhu, rất dịu dàng.

Cơ thể Phương Tình Nhi bị hòa tan, hai tay ngưng chống cự để vòng ra sau đầu, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Cảm nhận được nàng đã ngầm chấp thuận, Phong Dật Vân hưng phấn, động tác trở nên nhanh hơn, cầm chơi hai khỏa đồ vật kia đến mức biến hình, đôi khi lại vân vê tiểu anh đào.

Phương Tình Nhi há miệng thở gấp, ánh mắt mê ly ngập nước...

Cảm giác thời cơ đã tới, Phong Dật Vân giải khai các tấm chắn còn lại trên người nàng, lộ ra phương viên ẩm ướt mê người bên dưới.

- Anh vào đây!

Hung khí của hắn đã đạt tới cực hạn chịu đựng, nhẹ nói một câu, Phong Dật Vân đẩy cự đại hung khí về phía cửa động...

Một tiếng hét thảm vang lên trong phòng, Phương Tình Nhi tay nắm chặt ga giường thống khổ cắn môi, nước mắt chảy ướt hết gối.

Phong Dật Vân thấy vậy vội vàng dừng lại, hắn làm sao lại quên mất lần đầu của nữ nhân sẽ rất đau a... "Đáng chết thật, ta quá vội vàng rồi..."

Hắn cúi người xuống hôn lên nước mắt của Phương Tình Nhi, cố gắng an ủi nàng.

Bất ngờ lại nghe thấy nàng mở miệng nói.

- Vân ca ca, em giờ đã là người của anh rồi, anh sẽ đối xử tốt với em chứ?

Trong lòng Phong Dật Vân nhói đau, cố gái nhỏ này... Hắn thầm thề nhất định không thể để Phương Tình Nhi gặp bất cứ chuyện gì, bảo bọc, chăm sóc nàng cả đời, không vì gì khác, nàng xứng đáng được như vậy.

Phong Dật Vân không trả lời mà chỉ dùng hành động để nói lên tâm ý, một nụ hôn tràn đầy nhu tình mật ý, Phương Tình Nhi chẳng mấy chốc chìm đắm trong mật ngọt, hoàn toàn quên đi đau đớn dưới hạ thể.

Phong Dật Vân lúc này mới tiếp tục tiến vào, thời gian dần qua, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Tiếng rên rĩ càng lúc càng lớn, Phương Tình Nhi toàn thân xích lõa, không ngừng uốn éo dưới thân Phong Dật Vân.

Giúp nàng đạt đến cao trào lần thứ ba, hắn ôm nàng ngồi dậy, xoay lưng nàng về phía hắn, để nàng ngồi lên hung khí cự đại bên dưới.

- Chúng ta đổi tư thế nhé!

Phong Dật Vân cắn cắn vành tai Phương Tình Nhi, cười dâm đãng nói, hai tay vươn tới tóm lấy hai khỏa nhục cầu vươn cao, dưới thân đẩy mạnh khiến nàng kêu to, cả người dựa lui sau, tùy ý Phong Dật Vân làm loạn cơ thể mình.

Cảm giác thoải mái nơi ngực, sướng khoái dưới hạ thể làm Phương Tình Nhi tâm hồn phiêu hốt, bay lên chín tầng mây.

Đại chiến kéo dài hai tiếng đồng hồ mới ngừng lại, Phương Tình Nhi lúc này mềm oặt nằm trong lòng Phong Dật Vân, nơi hạ thể khe khẽ co giật, ẩn ẩn cảm giác đau đớn.

Hai người nằm ôm nhau, hưởng thụ tư vị tình yêu đầu tiên của mình, lười biếng không thèm lau đi vết tích để lại.

Phong Dât Vân nhìn nàng đôi khi động đậy liền cau mày, trong lòng thương tiếc không thôi, bàn tay to từ ngực nàng rơi xuống vùng cỏ rậm rạp bên dưới, ôn nhủ hỏi.

- Đau lắm không?

Thân hình Phương Tình Nhi thoáng run rẩy, nội tâm hạnh phúc không nói nên lời, mọi đau đớn đều không còn quan trọng nữa, nàng mỉm cười nhìn hắn lắc đầu.

Phong Dật Vân thở dài nói.

- Em thật là...

Bàn tay ở vùng cỏ nhẹ nhàng xoa, linh khí ấm áp truyền vào vị trí sưng đỏ, Phương Tình Nhi cảm thụ thoải mái, miệng nhỏ rên rĩ thành tiếng.

Đến khi nàng bắn ra một lần nữa Phong Dật Vân mới ngừng lại, nơi đó cũng không còn sưng đỏ nữa.

- Thoải mái không?

- Vâng!

Phương Tình Nhi thỏa mãn gật đầu, xoay người ôm chặt hắn, vẻ mặt hạnh phúc tươi cười ngọt ngào. Phong Dật Vân vòng tay cầm một khối cầu bạo mãn, nhẹ nhàng xoa nắn, linh khí dịu dàng đánh tan vết bầm.

- Được rồi, nghỉ một chút đi, lát nữa anh chở em đi ăn!

Phương Tình Nhi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó xoay người lại, bắt lấy bàn tay khác của Phong Dật Vân phủ lên bên ngực còn lại của mình, nàng phát hiện mình rất thích cảm giác được hắn âu yếm như thế này. Mà Phong Dật Vân càng không có ý kiến, thích thú tận hưởng cặp nhũ mềm mại.

Vài cái hô hấp qua đi Phương Tình Nhi đã ngủ rồi.

131

4

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.