ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16 - Dò Xét

Lại qua hai canh giờ, Phương Tình Nhi từ trong mộng đẹp tỉnh lại, trước khi cùng Phong Dật Vân điên cuồng nàng đã ngủ qua cả buổi chiều, vừa rồi làm tình xong có chút mệt nên mới ngủ thiếp đi.

Bất quá đáng ngạc nhiên là cô gái nhút nhát hay thẹn thùng sau khi tỉnh dậy lại không hề tỏ ra xấu hổ, chứng tỏ nàng hiến thân cho Phong Dật Vân cũng là thật tâm tình nguyện.

Cúi đầu xuống nhìn thân thể trần truồng, hạ thể đã được lau sạch sẽ, Phương Tình Nhi không khỏi hơi hơi đỏ mặt, nội tâm lại dâng tràn ngọt ngào, nam nhân của nàng là một người rất chu đáo.

Đúng lúc này cửa phòng chợt mở, Phong Dật Vân với nụ cười quen thuộc trên khóe miệng tiến vào.

- Dậy rồi thì đi tắm đi, anh chở em đi ăn.

Nghe vậy, thân hình nhỏ nhắn nhảy xuống giường hướng về phía hắn chạy tới, hai đại hung khí nẩy nẩy lên cực kỳ bắt mắt. Phương Tình Nhi vọt vào trong ngực Phong Dật Vân, dùng đầu nhỏ cọ cọ bộ dạng tiểu nữ nhân làm nũng.

Tính cách của nàng là vậy, bình thường đối ngoại vẫn luôn có chút gì đó e dè, thẹn thùng, nhưng một khi đã xác định yêu thích thứ gì, nàng sẽ không chút ngần ngại biểu đạt tình cảm, so với những nữ hài mạnh dạn còn mạnh dạn hơn nhiều lắm. Cũng chỉ có duy nhất một thứ vẫn không hề thay đổi, đó là tâm linh thuần khiết của nàng.

Chính vì điều này mà về sau, trong số các nữ nhân của Phong Dật Vân, Phương Tình Nhi luôn là người được hoan nghênh nhất, không một ai ghen tị hay tỏ ra khó chịu với nàng, ngược lại càng thêm thân cận yêu thích. Ngay chính bản thân Phong Dật Vân cũng là sủng nịch nàng đến tận xương tủy.

Nhìn vật nhỏ làm nũng trong ngực, Phong Dật Vân yêu thường xoa đầu nàng, nhận thấy nàng không có ý định buông tay, hắn đành phải bế nàng vào nhà tắm, đích thân mở nước tắm rửa cho nàng.

Xong đâu đó lại bế nàng ra, Phong Dật Vân sớm đã kêu người chuẩn bị một bộ đồ vừa kích cỡ với Phương Tình Nhi, vì vậy không hề gặp vấn đề xấu hổ không có áo quần mặc.

Hai người rất nhanh liền đi ra ngoài, đôi mắt dễ thương đảo quanh phòng làm việc to bự, nhịn không được dò hỏi.

- Vân... lão công, đây là phòng làm việc của anh sao, chúng ta vẫn còn ở trong công ty ạ?

Phong Dật Vân mỉm cười nhìn nàng, gật đầu nói.

- Ừ, thích không, sau này em liền làm việc ở đây nhé?

Phương Tình Nhi không ngốc, nhìn căn phòng xa hoa hoành tráng như thế này tồn tại trong công ty, tuyệt đối thân phận của Phong Dật Vân sẽ không thấp, hắn bảo nàng làm ở đây nhất định là có thể đấy... Nhưng là Phương Tình Nhi cảm thấy đột nhiên lên chức quá cao sẽ có điểm kỳ quái.

Miệng nhỏ ấp úng không quyết được nói.

- Cứ như vậy lên chức... em sợ mọi người sẽ bàn tán không hay.

Phong Dật Vân minh bạch lo lắng của Phương Tình Nhi, bàn tay to nhẹ nhàng ôm vai, kéo thân hình nàng vào trong ngực mình.

- Công chúa nhỏ, em đi làm vì mục đích gì?

- Em muốn phụ thêm tiền để đi học...

Hai tay Phương Tình Nhi ôm eo Phong Dật Vân, hé miệng trả lời.

- Vậy em nghĩ trở thành lão bả của anh, anh sẽ để em khổ sở với vấn đề này sao? Nếu cảm thấy dùng tiền của anh không có ý tứ vậy thì đi làm thư ký cho anh, mỗi khi đi làm chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, mỗi tháng anh sẽ trả lương cho em... Còn chuyện trở lại làm tiếp viên em đừng nghĩ tới nữa...

Phương Tình Nhi từ câu sau của hắn nghe ra mùi chua chua, không khỏi ngước cổ cười ngọt ngào.

- Anh đang ghen sao?

Phong Dật Vân mặt dày, ngược lại rất là ung dung gật đầu, ra vẻ đương nhiên, cứ nghĩ tới nàng mỗi ngày đều phải chào hỏi đám sắc tặc kia hắn liền khó chịu, làm sao còn để nàng tiếp tục đi làm đâu.

- Thì sao nào? Nam nhân của em rất ích kỷ đó... Được rồi quyết định vậy đi, à đúng rồi, em học trường nào?

Vừa nói hắn vừa nắm tay nàng bước ra cửa.

- Đại học Lâm Vĩnh, em đang học năm nhất ở đó.

- Vậy sao? Tốt lắm, ngày mai anh làm thủ tục chuyển trường cho em, sang Vương Đô cùng đi học với anh, nếu được anh mua một căn biệt thự ở gần, hai chúng ta sống chung.

- A!... Không được, còn Tiểu Nghệ nữa, em không thể bỏ cậu ấy một mình được...

- Bạn thân của em à? Không sao, anh mua biệt thự lớn chút, em bảo em ấy dọn về cùng ở, anh cũng sẽ làm thủ tục chuyển trường cho em ấy luôn.

- Vậy... Vậy có tiện lắm không?

- Vì hạnh phúc của em, không có việc gì là không tiện cả...

Ở trong thang máy, Phong Dật Vân cực kỳ bá đạo nghiêm túc định ra cuộc sống sau này của hai người, đối với cô bé tựa như viên pha lê dễ vỡ này, hắn nhất nhất thời gian đều phải ở bên cạnh bảo bọc nàng mới được, nếu không phải vì lo lắng tính cách của nàng chịu không nổi sức ép quá lớn thì hắn đã đưa hẳn về Phong gia rồi, chỉ sợ hai lão nhân kia cả ngày đều yêu thích vây quanh nàng không buông thôi.

Mà Phương Tình Nhi đối với quyết định của Phong Dật Vân, đúng là nói gì nghe rấy, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Hai người tay trong tay bước ra đại sảnh tập đoàn Phong Vân, giờ đang là ca tối nên vẫn còn không ít người làm việc, trông thấy cả hai tình tứ đều là kinh ngạc há to miệng.

Đặc biệt Phương Tình Nhi còn giống như tỏa ra hào quang, khắp người tràn đầy vẻ diễm lệ thanh thuần, nhìn từ xa không khác gì một cô công chúa xinh đẹp.

Người ta thường nói, nữ nhân sau khi được tưới tắm sẽ trở nên rạng rỡ tuyệt vời hơn, xem ra không phải là hoa ngôn... ít nhất Phương Tình Nhi đang là một ví dụ cụ thể nhất.

...

Phong Dật Vân và Phương Tình Nhi vốn định đi ăn một bữa ngon lành sau đó về nhà chuẩn bị giải quyết một ít sự tình chuyển nhà, chuyển trường, nhưng không nghĩ tới xe vừa lăn bánh chưa lâu liền gặp phải phiền toái.

Phong Dật Vân nhìn kính chiếu hậu, trông thấy ba chiếc Honda màu đen đang bám theo sau mình, từ trong đám người đó hắn cảm nhận được nhàn nhạt sát khí, mà Phương Tình Nhi bên cạnh cũng có chút khó chịu trong người, cảm giác bất an bao phủ toàn thân. Không thể phủ nhận năng lực cảm ứng của nàng cực kỳ nhạy bén.

Phong Dật Vân cau mày, một tay buông vô lăng tới nắm chặt tay nàng, hơi ấm truyền sang giúp nàng dần ổn định lại cơ thể, có hắn ở bên cạnh nàng không cần phải sợ hãi điều gì cả.

Khóe miệng tà ác cong lên, trong đôi con ngươi sâu thẳm tràn ngập mảnh băng hàn, sát khí cực kỳ lãnh liệt.

- Tự tìm đường chết!

Chiếc Ferrari đen nhánh ôm cua, tiến vào khu công nghiệp đang thi công, đang giờ cơm tối nên xung quanh không có người nào qua lại, toàn bộ công nhân đã đi ăn hết rồi.

Phong Dật Vân dặn Phương Tình Nhi ở yên trong xe, còn mình mở cửa đi xuống, thảnh thơi đứng chờ.

Không để hắn đợi lâu, ba chiếc Honda lái tới cách xe Ferrari không xa, một đám người đô con bước xuống, cầm đầu là một đại hán toàn thân được bao phủi bởi một cỗ khí chất võ giả trời sinh, đoán chừng là một cao thủ không hề tầm thường.

Nguyên một đám người bận đồ đen đeo kính râm, nhìn qua rất giống xã hội đen, bất quá Phong Dật Vân khẳng định bọn chúng không phải xã hội đen tầm thường, bởi vì hắn thấy được trên người mỗi tên đều có tu vi.

Tên thấp nhất cũng là Vũ Đồ Tam Tinh, còn gã đại hán kia đã là Vũ Giả Lục Tinh rồi, loại tu vi này trước mặt Phong Dật Vân quả thực không có chút tính khiêu chiến nào.

Có điều đây là nói hiến tại, còn nếu thời điểm ba năm trước thì hắn rất có thể sẽ bị đám người này bán hành tới chết... Cái này nói lên rằng, người sau lưng bọn chúng khẳng định nắm rõ tình huống của hắn, ít nhất ba năm trước sẽ là như vậy, còn bậy giờ thì... Đáng tiếc, hắn trở về quá đột ngột, không lộ ra chút phong phanh nào, và cũng không để lộ thực lực tiến triển của mình.

"Không đúng, dù là vậy thì đám kia cũng không đến nỗi ngu xuẩn tới mức phái một bọn có thực lực chỉ đủ khắc chế được mình trong quá khứ, đây chắc chắn là muốn thăm dò thực lực của mình... Khà khà, đã vậy thì ta sẽ chơi đùa cùng các ngươi một chút..."

Phong Dật Vân thầm cười lạnh, điều chỉnh tu vi bản thân về mức Vũ Giả Bát Tinh, so với ba năm trước cao hơn bảy cảnh giới nhỏ, tại địa cầu thì đây đã là tốc độ tiến cấp không chậm rồi... Không thể quá cao, cũng không thể quá thấp, vừa vặn đủ diệt đám này là tốt.

Hắn khoanh tay trước ngực cười khinh khỉnh hỏi.

- Là bọn cẩu tặc kia phái các ngươi tới sao?

Vừa nghe Phong Dật Vân mở miệng liền mắng người, gã đầu lĩnh tức giận lạnh lùng nói.

- Tiểu tử, mi không hiểu thế nào gọi là cái miệng hại cái thân sao?

Phong Dật Vân khinh thường không chút khách khí trào phúng.

- Vậy bọn mày không phải tới đây giết tao sao? Miệng hại thân là cái quái gì, thừa lời vô ích... Có giỏi thì phóng đến đây, cấp cho đại gia hảo hảo vui đùa một chút.

- Hừ! Vậy thì đi chết đi!!

Gã đầu lĩnh vung tay, lập tức hơn mười tên tiểu đệ hướng Phong Dật Vân bên này xông lên, bản thân hắn cũng là lẫn vào trong đám người âm thầm vận khí, tùy thời ra tay đánh lén Phong Dật Vân.

Ở Bên này Phong Dật Vân thấy vậy liền cười lạnh khinh miệt.

- Một đám phế vật!

Thân hình cao lớn trong nháy mắt loạn kiếm đâm tới lập tức nhảy lên không trung, bay cao hơn bốn thước, trong tay ngưng tụ từng đợt linh khí, tạo thành quyền kình hướng đám người bên dưới phách xuống.

Hai tiếng hô thảm thiết đồng thời vang lên, xé tan màn đêm yên tĩnh, hai tên trúng đòn bay sang một bên, những tên còn lại hơi sững sốt sau đó liền vung kiếm giết đến.

Phong Dật Vân mặt không cảm xúc ung dung đáp xuống đất, rồi lại tiếp tục nghiêng người tránh né, giữa vòng vây thân hình hắn tựa như u linh, du đãng hết bên này qua bên khác, ngay cả một góc áo đám sát thủ cũng không đụng tới được.

Mà gã đầu lĩnh cũng không bắt được cơ hội ra tay, trong lòng rất buồn bực quát to.

- Cùng lên giết cho ta, toàn lực giết, chỉ cần lấy được đầu hắn các ngươi sẽ không cần lo lắng cuộc sống về sau nữa.

Đám sát thủ bị kích thích hai mắt đỏ bừng, càng thêm điên cuồng lao tới đâm chém, một dạng không cần mạng.

Mắt thấy các đòn công kích trở nên ác liệt hơn, Phong Dật Vân vẫn là như cũ bình thản đối mặt, đầu nghiêng qua một bên tránh thoát mũi kiếm, chân trái giơ lên hung hăng đá một cước lên ngực kẻ tấn công.

Một tiếng trầm đục vang lên, kèm theo đó là âm thanh xương cốt vỡ nát, trên không trung gã sát thủ điên cuồng phun máu tươi, chưa kịp rơi xuống đất đã tuyệt khí bỏ mình.

Tuy nhiên, nhờ tình huống bất ngờ nên gã đầu lĩnh đã bắt được cơ hội tuyệt hảo, hắn hét lớn một tiếng, cả người như con báo săn vọt tới trước mặt Phong Dật Vân.

Linh khí tích tụ trong tay ngay lúc này toàn bộ bộc phát, không cần phải nói có bao nhiêu mạnh mẽ, không khí chung quanh kịch liệt nổ vang, sức ép khủng bố phá nát áo ngoài của Phong Dật Vân, cả da thịt bên trong cũng rung động dữ dội.

Phong Dật Vân trong lòng thầm nói "Có lẽ nên kết thúc trận chiến tại đây thôi nhỉ?"

98

5

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.