Chương 17 - Ăn
Khoảnh khắc quyền đầu của gã đầu lĩnh chuẩn bị tiếp xúc với da thịt của Phong Dật Vân, hai mắt hắn chợt bộc phát tinh quang cường đại, miệng há to gầm thét lên, tức thì một luồng khí thế như cuồng phong bạo vũ từ trong người hắn càn quét mà ra.
Tất cả nói thì nhiều nhưng diễn ra chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi, thực lực tu vi của Phong Dật Vân "toàn bộ phóng thích", Vũ Giả Bát Tinh cảnh giới, để cho gã đầu lĩnh và đám sát thủ đứng vây quanh kinh hãi thất sắc.
- Vũ Giả Bát Tinh!!!
Gã đầu lĩnh tuy rằng rất sợ hại bất quá nắm tay không hề có dấu hiệu ngừng lại, vẫn như cũ hướng ngực Phong Dật Vân ầm ầm phóng đến.
Phong Dật Vân hừ lạnh, đôi con ngươi màu đen bỗng chốc biến thành màu vàng, một đầu kim long như hóa thành thực chất từ trong mi tâm của hắn lao ra.
Kim long vừa ra liền ngửa đầu lên trời gầm thét, xung lực trong tiếng long ngâm tạo thành từng vòng từng vòng dư chấn trong không gian, đám tiểu tốt Vũ Đồ đồng loạt quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt trắng bệch toát lên nỗi sợ hãi cùng cực.
Ngay cả gã đầu lĩnh cũng bị cưỡng bức dừng tay giữa không trung, sâu thẳm trong linh hồn hắn truyền tới vô số tiếng vang dữ dội, để cho hắn thống khổ chịu không nổi.
Kim long quay cuồng trên không trung vài vòng sau đó há to miệng hướng gã đầu lĩnh lao xuống.
Trong mắt gã đầu lĩnh tràn ngập hoảng sợ, rất muốn tránh né nhưng lại phát hiện cơ thể mình giống như bị thuật định thân điểm vào, không cách nào nhúc nhích được.
- A! Tha cho ta... tha cho ta... AAA!! Ngaooo!!!...
Thanh âm kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang vọng trong khu vực, bất quá chỉ kéo dài mấy giây liền đình chỉ.
Kim long biến mất, để lại gã đầu lĩnh quỳ rạp trên mặt đất, người hơi khòm xuống, đầu ngửa lên trời, miệng há to, đôi mắt vô thần không còn chút sắc thái... Hắn đã chết, nhưng trên người lại không hề có một vết thương nào, chỉ có duy nhất Phong Dật Vân biết, linh hồn của hắn đã bị thôn phệ, vĩnh viễn hôi phi yên diệt, một cái chết tàn khốc nhất dành cho võ giả tu luyện.
Phong Dật Vân mặt không biểu tình quay sang nhìn đám sát thủ Vũ Đồ đang quỳ trên đất, mặt mũi ngây ngốc... Không lâu sau lại vang lên vài tiếng kêu gào rồi triệt để im bặt.
Hơn mười thi thể nằm la liệt, Phong Dật Vân sắc mặt lãnh khốc hướng bóng tối trong khu công nghiệp nói.
- Xử lý hiện trường, đừng lưu lại giấu vết...
Sau đó hắn lên xe rời đi, đợi tới khi hắn đã hoàn toàn đi khuất, từ trong bóng tối đi ra hai người, một nam tử cao lớn chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, và một lão giả mặt đầy nếp nhăn.
Hai người lúc này đều có một tình duy nhất trên mặt, đó là kinh sợ, kinh sợ thật sâu.
Nam tử quan sát từng cái thi thể hồi lâu mở miệng nói, giọng điệu hơi có phần run rẩy.
- Toàn bộ linh hồn những người này đều bị luyện hóa, thật ác độc...
Lão giả hơi gật đầu rồi lại lắc đầu, môi lão khẽ hé, truyền ra giọng nói khàn khàn.
- Chỉ người có tâm tính như vậy mới xứng đáng để chúng ta thần phục.
Nam tử nghe vậy cũng thầm đồng tình, nhưng có điểm hắn vẫn nghi hoặc không hiểu.
- Không phải Bắc Đẩu Tiên Tử nói rằng hắn là quái vật tu luyện giả sao? Ba năm thời gian chỉ tinh tiến từng ấy tu vi? Đám tiểu bối có tố chất trong tộc cũng không hề thua kém đâu.
Nghe nam tử nói, lão giả im lặng nhìn theo địa phương Phong Dật Vân rời đi, thật lâu sau mới sâu kín nói.
- Nếu ta đoán không lầm, hắn đang cố tình che mắt thiên hạ... Một Vũ Giả Bát Tinh làm sao lại cho ta cảm giác hãi hùng khiếp vía, áp bách trầm trọng như vậy được... chỉ có một lời giải thích, hắn cố tình hạ thấp tu vi để bọn ngu xuẩn kia không nhìn ra được chân chính thực lực của hắn...
Thân hình nam tử mãnh liệt chấn động, trong mắt hoàn toàn là một vẻ không thể tin nổi, để cho trưởng lão gia tộc tu vi sắp tiếp cận Vũ Linh cảnh phải bất an sợ hãi, đây là dạng thực lực cường đại cỡ nào? Chưa kể ba năm thời gian hắn đã phát triển từ một Vũ Giả Nhất Tinh nho nhỏ đạt tới thành tựu siêu việt Vũ Sư thông thường... gọi hắn là quái vật không hề sai chút nào.
Nếu để nam tử biết Phong Dật Vân thực chất tu vi chỉ ở Vũ Sư Ngũ Tinh thì phản ứng sẽ còn như thế nào đặc sắc, tuy rằng tu vi không tới đẳng cấp hắn suy đoán, nhưng một Vũ Sư Ngũ Tinh lại có thể uy hiếp, gây nguy hiểm cực độ cho Vũ Sư Cửu Tinh, khái niệm này đã phá vỡ hết thảy các quy tắc thường tình từ xưa đến nay trong tu đạo giới, dù có vượt cấp khiêu chiến nghịch thiên nhất cũng chỉ dừng lại ở hai cấp bậc nhỏ mà thôi...
...
Phong Dật Vân không hay biết hai người kia nghĩ về mình như thế nào, mà cho dù biết hắn cũng không quan tâm, điều quan trọng cần làm bây giờ là làm sao lấp đầy cái bụng nhỏ đang ngồi bên cạnh.
- Lão công, người ta sắp đói chết rồi...
Phương Tình Nhi ôm ôm cánh tay Phong Dật Vân làm nũng, không hề có bộ dạng tò mò chuyện vừa rồi, nàng là một cô gái rất hiểu chuyện và biết đủ, nếu Phong Dật Vân muốn nói thì nàng sẽ lắng nghe, hắn không nói vậy nàng sẽ không hỏi, cũng không bận tâm nhiều.
Nhìn nàng như vậy càng khiến hắn yêu thương nàng hơn, bàn tay hướng bụng nhỏ của nàng sờ lên, nhẹ nhàng xoa âm thầm truyền chút linh khí, làm giảm bớt cảm giác đói bụng khó chịu cho nàng.
Phương Tình Nhi kinh ngạc chớp chớp mắt nhìn bàn tay đang đặt lên bụng mình, sau đó lại nhìn Phong Dật Vân.
- Lão công, anh làm sao hay vậy, em không còn đói nữa rồi... Chỉ cho em với được không?
Liếc thấy ánh mắt trông mong của nàng, Phong Dật Vân phương tâm như nhũn ra, gật gật đầu nói.
- Được, sau này về ở chung anh chỉ cho em.
- Oa, lão công thật tốt!
Nghe Phong Dật Vân đáp ứng, Phương Tình Nhi cao hứng hướng gò má của hắn hôn tới.
Thấy nàng vui vẻ, tâm tình Phong Dật Vân cũng tốt lên, đặt chế độ tự động lái cho xe sau đó ôm chặt thân hình mềm mại của nàng đặt lên đùi mình.
- Ưm, lão công... đừng mà, anh đang lái xe...
Phong Dật Vân không thèm để ý, hai tay mò vào trong lớp áo, dễ dàng giải khai cái áo con chật chội ở bên trong, hai khối nhục cầu được phóng thích hung hăng đội lớp áo mỏng bên ngoài lên, hai điểm nhỏ hằn lên áo rất rõ rệt.
Nuốt khan một ngụm nước bọt, Phong Dật Vân không thể nhịn được nữa đưa tay bắt lấy, ra sức chơi đùa.
- Ư, lão công, nhẹ... nhẹ tay một chút..
Phương Tình Nhi hé miệng nhỏ rên rỉ, Phong Dật Vân quả nhiên làm theo, lực đạo ôn hòa hơn mấy phần, nhưng là hai bầu ngực đồ sộ vẫn bị xoa nắn biến hình.
- Tình Nhi, anh muốn ăn!
Phong Dật Vân cắn nhẹ lên vành tai Phương Tình Nhi, thổi một hơi nhiệt khí làm nàng vốn ửng đỏ nay càng đỏ bừng hơn nữa.
Phương Tình Nhi cắn răng gật đầu, nơi đó của nàng cũng ngứa sắp chịu không được, hầu như Phong Dật Vân vừa nói nàng liền lập tức đáp ứng.
Không đợi nàng kịp chuẩn bị, Phong Dật Vân ôm thân hình nhỏ nhắn xoay lại đối diện với mình, động tác thuần thục đem áo ngoài giải khai nốt, toàn bộ ngọc thể được phơi bày trước mặt hắn.
Yết hầu co giật vài cái, Phong Dật Vân cúi đầu xuống, miệng rộng há ra gọn gàng ngậm một bên vú vào trong, một tay chơi đùa bên còn lại.
Phương Tình Nhi như bị điện giật, giọng rên rỉ trở nên cao vút, hai tay ôm đầu Phong Dật Vân.
Quá trình "ăn màn thầu" kéo dài gần hai mươi phút, đến khi xe dừng trước một nhà hàng sang trọng mới luyến tiếc ngừng lại.
Phương Tình Nhi thoát lực nằm trong lòng Phong Dật Vân, hai bầu ngực sữa của nàng bị ăn đến tê tê dại dại, mẫn cảm cực kỳ, hiện tại chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến nàng run rẩy toàn thân, nhất là hai hạt anh đào vẫn chưa hết căng cứng, vết răng cắn nghiến còn chưa có phai đi đâu.
Làm bộ không nhận ra Phương Tình Nhi sắp không xong, Phong Dật Vân cười tà ác hai tay tiếp tục nắm hai khỏa to lớn nhè nhẹ mát xa, miệng âm dương quái khí nói.
- Hảo lão bà, có thoải mái hay không a?
- Ư... anh thật xấu, chúng ta đi ăn trước đi được không, về nhà... về nhà lại người ta lại cho anh...
Phương Tình Nhi đỏ bừng mặt giữ hai tay Phong Dật Vân lại, bất quá nói là giữ nhưng lại không có tí sức nào.
Mà Phong Dật Vân cũng chỉ định trêu nàng một chút, ai ngờ lại nhận được câu trả lời tuyệt với đến vậy, trong lòng hưng phấn, tay hung hăng giày vò Phương Tình Nhi một chút nữa liền buông ra rồi.
Chờ nàng mặc lại quần áo xong hai người mới bước xuống xe.
102
6
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
