Chương 8 - Khiếp sợ
Phong Dật Vân miệng ngậm mẫu bánh mì, tay bưng tô cháo nóng hôi hổi ra khỏi phòng bếp, bước vào phòng khách thì thấy Liễu Hân Hân và Phong Kiên đã ngồi chờ sẵn ở đó.
- Tiểu Vân, ăn vậy làm sao đủ no, để mẹ kêu đầu bếp làm thêm mấy món nữa...
Liễu Hân Hân thân mật kéo tay Phong Dật Vân ngồi xuống ghế rồi tự mình đứng dậy đi vào phòng bếp, chuẩn bị một ít đồ ăn sáng cho hắn.
Phong Kiên nhìn bộ dạng lang thôn hổ yết của Phong Dật Vân liền nhịn không được nói.
- Coi con kìa, gấp vậy làm gì chứ? Hôm nay cũng đâu có cần lên công ty?
Phong Dật Vân húp húp nốt phần cháo còn lại trong tô, thuận tiện đáp.
- Con đi học!
Đang nhấp ngụm trà, Phong Kiên tức khắc phun ra, không ngừng ho khan liên tục, hồi lâu sau mới dùng ánh mắt như phát hiện ra đại lục mới nhìn Phong Dật Vân.
Giải quyết xong tô cháo nóng, Phong Dật Vân đứng dậy hơi hơi vuốt lưng Phong Kiên một chút rồi bước ra ngoài, đồng thời để lại một câu.
- Trễ giờ học của con rồi, con đi trước đây.
Liễu Hân Hân bưng ra hai dĩa đồ ăn nhưng lại không thấy Phong Dật Vân đâu, quay sang hỏi Phong Kiên thì nhận được câu trả lời.
- Nó đi học!
Sắc mặt Liễu Hân Hân biến ảo còn đặc sắc hơn cả Phong Kiên vừa nãy, nửa ngày vẫn không hồi phục tinh thần. Nhi tử của nàng đi học? Thế giới sắp sửa đảo điên rồi chăng?
...
Ra tới cổng biệt thự, một chiếc Ferrari đen nhánh bóng mượt đã đậu ở đó.
Phong Dật Vân không nói hai lời liền lên xe khởi động, phóng ra khỏi khu biệt thự Lam Nguyệt.
Ngồi trong xe nhìn ra cảnh vật lần lượt bị mình bỏ lại sau lưng, Phong Dật Vân cẩn thận suy tưởng lại những gì người đàn bà kia đã nói, khóe miệng dần dần cong lên, bộ dạng cao thâm mạc trắc.
- Nếu thật sự đúng như nha đầu ngươi đoán, vậy thì ta sẽ không ngại giới thiệu ngươi với gã điên kia... Phỏng chừng hắn sẽ rất có hứng thú với năng lực của ngươi đấy.
Không bao lâu sau, chiếc Ferrari màu đen dừng lại trước cổng trường Vương Đô, một ngôi trường rộng lớn bao gồm cả Trung học và Đại học, dành cho các vị đại gia hoặc có quyền lực. Tiếu Minh cảm thấy cho dù ngôi trường này không xứng để Phong Dật Vân theo học nhưng ít nhất thì nó cũng là sự lựa chọn bần hàn cuối cùng, phù hợp với yêu cầu điệu thấp của Phong Dật Vân.
Trông thấy chiếc xe hạng sang ngầu lòi đậu trước cổng trường, đám bảo vệ cho rằng là con em đại gia đi học vì vậy vội vàng mở cổng.
Phong Dật Vân thuận theo lái xe vào trong, chiếc xe tiến vào sân trường thu hút vô số ánh mắt của học sinh sinh viên, kể cả những lão sư cũng muốn liếc nhìn thêm mấy lần.
Loại xe đắc tiền như Ferrari này không phải lúc nào cũng có thể gặp.
Phong Dật Vân không thèm để ý, lái xe thẳng ra khu vực cất giữ ở sau trường, tại đây thấy được không ít siêu xe xinh đẹp, thế nhưng chiếc Ferrari đen nhánh của hắn thực sự không khác gì hạc lạc giữa bầy gà, một mình độc chiếm một phương trời.
Phong Dật Vân xuống xe chỉnh trang lại trang phục một chút rồi hướng dãy lầu ban quản sự đi tới, hắn định để giáo viên chủ nhiệm giới thiệu mình với lớp học mới, không thể tự dưng đùng cái nhảy vào ngồi học ngay được, làm người cao ngạo nhưng phép lịch sự tối thiểu vẫn phải có.
Thời điểm đi tới phòng chủ nhiệm, Phong Dật Vân bất ngờ nghe thấy tiếng la mắng bên trong.
- Chủ nhiệm Vương, anh đây là có ý gì, rõ ràng Nam Vũ không có vi phạm, là bọn họ vu oan giá họa, tại sao anh không chịu nói lý lẽ gì hết vậy?
Giọng của một nữ nhân vang lên, nghe thanh âm thì có vẻ nàng đang rất tức giận, cao độ vượt trên mức bình thường rồi.
Ngay sau đó một giọng nam khác đáp trả.
- Đường lão sư, mong cô chú ý lời lẽ của mình, tôi khi nào không nói lý lẽ? Chứng cứ rành rành ra đó, Nam Vũ đồng học ăn chơi giao du với đám côn đồ, còn thực hiện hành vi đồi bại đối với một nữ đồng học khác, cô muốn tôi tin lời của cô và Nam Vũ đồng học, vậy cô cho tôi thấy chứng cứ chứng minh Nam Vũ đồng học vô tội đi.
Lời này vừa ra, Đường lão sư lập tức im lặng, không biết phải làm thế nào mới tốt, nàng lựa chọn tin tưởng Nam Vũ bởi vì tính cách làm người tốt đẹp của hắn, bảo nàng lấy chứng cứ... đào đâu ra?
Ngay lúc này cửa phòng bật mở, mọi người bên trong vội vàng quay đầu nhìn xem là ai tới, chỉ thấy một thanh niên dáng người cao lớn ngời ngời, bề ngoài cân đối, dù đã có lớp áo sơ mi che đi nhưng vẫn có thể cảm nhận được ẩn sau đó là sự rắn chắc mạnh mẽ phi thường.
Khuôn mặt góc cạnh, mày kiếm mũi cao, nhất là đôi mắt, sâu thăm thẳm như muốn hút đi linh hồn của người nhìn vào, làn da trắng nõn hơn cả nữ nhân, bù lại không vì vậy mà mất đi vẻ nam tính vốn có, mà càng tăng thêm mị lực miễu sát phái nữ.
Khóe miệng cong cong yêu dị, nói nhất kích tất sát cũng không phải là hoa ngôn.
Phát hiện toàn bộ người trong phòng trợn mắt nhìn mình, Phong Dật Vân cười cười tùy ý giả bộ nói.
- Hình như tôi tới không đúng lúc nhỉ?
Giọng nói của hắn như có ma âm, phá tan bầu không khí xấu hổ trầm mặc trong phòng, mọi người nhất tề tỉnh lại, thầm hô "yêu nghiệt gì đây, rõ ràng không quá xinh đẹp nhưng tại sao lại cuốn hút như vậy chứ, thật là..."
Nếu Phong Dật Vân nghe được những lời này, khẳng định sẽ kịch liệt bác bỏ, không quá xinh đẹp là ý gì? Lão tử là đẹp trai theo phong cách riêng có được hay không a, một đám không có khiếu thẩm mỹ.
Chủ nhiệm Vương ho khan một tiếng, nghiêm mặt hỏi.
- Chàng trai trẻ, cậu tới đây làm gì? Không đọc bản hiệu bên ngoài sao?
Phong Dật Vân xỏ tay vào túi quần bước tới đứng trước bàn làm việc của Vương chủ nhiệm, Vương Quý, vừa vặn đứng cạnh Đường Mỹ Mỹ, chính là Đường lão sư trong miệng Vương Quý.
Đường Mỹ Mỹ bất chợt cảm thấy một luồng không khí mát rượi dễ chịu tỏa ra từ người bên cạnh, hơi thở lành lạnh cùng với khí chất vương giả nhàn nhạt khiến nàng vừa có chút run sợ vừa muốn thân cận.
- Tôi đến ghi danh để nhập học.
Đang tận hưởng cảm giác thoải mái, bỗng dưng nghe thấy thanh âm lãnh đạm mang theo ý cười, Đường Mỹ Mỹ thoáng giật mình, khẽ đỏ mặt, thầm mắng chính mình, rất nhanh liền lấy lại được bình tĩnh.
Lén đưa mắt nhìn lên Phong Dật Vân, vô tình bắt gặp hắn nhìn ngược lại mình, Đường Mỹ Mỹ lập tức đỏ mặt trở lại "không được không được, vừa rồi nhất định hắn đã phát hiện mình thất thần, đáng chết thật..."
Đường Mỹ Mỹ chợt cảm thấy điệu cười của nam nhân này sao mà đáng ghét đến vậy, nhìn kiểu gì cũng giống loại vô sĩ không đứng đắn.
Phong Dật Vân còn chưa biết mình đã bị Đường Mỹ Mỹ liệt vào sổ sách những người không đáng để xã giao, hắn vẫn đang thảnh thơi đánh giá mỹ nữ hiếm có này.
So với Trương Tương Như, La Phù thì nhan sắc hơi kém một chút, nhưng lại nhiều thêm hương vị thành thục, nàng như trái táo chín mọng tỏa ra hương sắc kiều diễm, khiến nam nhân đều có một loại vọng động muốn hái xuống.
Chỉ cần nhìn bộ ngực no đủ căng tròn kia cũng chảy nước dãi rồi, Phong Dật Vân thầm nhận định, Đường Mỹ Mỹ là tuyệt sắc mỹ nhân hiếm có, những tiên tử phong hào gì gì đó ở thời đại của hắn so ra vẫn có nhiều thua thiệt.
Trong khi hai người song phương nhận xét lẫn nhau thì Vương Quý ở đối diện đã tức đến không được, tiểu tử này rõ ràng nói xong một câu liền bỏ qua chính mình, mờ mờ ám ám với Đường Mỹ Mỹ, hắn mới là chưởng quầy ở đây có được hay không a...
Nghĩ nghĩ, Vương Quý vẫn là quyết định chỉ trích thẳng mặt Phong Dật Vân, cho dù ngươi có cái thân phận gì, một khi ở đây thì phải nghe theo lời ta nói.
- Vị đồng học đây, cậu tên gì? Cậu có biết mình đã mắc phải hai sai lầm chết người không? Không phép không tắc xông vào phòng công vụ mà không báo trước là cái sai thứ nhất, cái sai thứ hai là vì sao đến bây giờ cậu mới xin nhập học, trước đây cậu học trường nào? Lại nói lão sư ở trường cậu học không dạy cho cậu lễ nghĩa sao, ở nơi rách nát nào được đề cử lên đây liền cao ngạo như vậy?
Vương Quý mở miệng nói lời rất nặng, người không liên quan như Đường Mỹ Mỹ cũng cau mày khó chịu, định lên tiếng nhưng nghĩ tới nam nhân này rất đáng ghét, với lại chuyện của mình còn chưa giải quyết xong nên dứt khoát im lặng.
Phong Dật Vân hoàn toàn không để ý tới Vương Quý, ánh mắt chăm chăm nhìn Đường Mỹ Mỹ, cả tiểu động tác định nói lại thôi của nàng cũng bị hắn nhất nhất thu vào.
Phong Dật Vân tươi cười nghiền ngẫm vài giây sau đó quay sang nhìn Vương Quý, đoạn rút điện thoại trong túi quần lên bấm số gọi đi.
Chẳng mấy chốc đã có người bắt máy, Phong Dật Vân cố tình mở loa ngoài cho người ở xung quanh nghe thấy.
Tất cả cùng tò mò nhìn về phía hắn, Đường Mỹ Mỹ và Vương Quý cũng không ngoại lệ.
Trên điện thoại, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói hơi có phần khàn khàn.
- Vân nhi! Nghe tiểu Kiên nói con đã trở lại, tại sao không qua Âu Dương gia thăm ta?
Phong Dật Vân nhẹ giọng cười đáp.
- Phúc gia gia, con mới vừa về hôm qua, chưa có thời gian để qua thăm gia gia được, hai ngày nữa là cuối tuần, lúc đó con sẽ ghé Âu Dương gia một chuyến.
Âu Dương Phúc nghe vậy rất là cao hứng nói.
- Tốt lắm! Vậy giờ con gọi cho ta làm gì?
Phong Dật Vân híp mắt nhìn Vương Quý, điệu bộ cười cợt khinh thường mười phần.
Vương Quý thầm cảm thấy không ổn, "không lẽ hậu đài tên nhóc này rất cứng sao? Không đâu, nhìn quần áo của hắn cũng không có gì gọi là đắt tiền, đám công tử ca không tên nào không thích trưng diện ra vẻ, tên này nhất định không phải một trong số chúng đâu, nhất định là vậy..."
Thầm trấn an bản thân, lại nghe Phong Dật Vân nói tiếp.
- Chuyện là như vậy gia gia, hôm nay con muốn đi học nên đến trường Vương Đô ghi danh...
Âu Dương Phúc không để Phong Dật Vân nói hết đã cắt lời.
- Đi học? Còn là trường Vương Đô, ngươi tiểu tử này muốn làm cái gì vậy? Năm đó sau khi tốt nghiệp xong khóa học của ta, nài nỉ con thế nào con cũng không chịu theo ta học chuyên sâu hơn, bây giờ lại nổi hứng đi học? Mà Vương đô là ngôi trường nào... Rất có tiếng sao? Cho dù có tiếng đi nữa cũng có thể so được với kiến thức giảng dạy của Âu Dương Phúc này sao?...
"Âu Dương Phúc?" Toàn trường lập tức choáng váng, bọn họ không nghe lầm phải không, lão giáo sư tài ba sở hữu lượng kiến thức uyên bác bậc nhất Hoa Hạ, không người nào là không ao ước được Âu Dương Phúc chỉ dạy một hai, ngay cả sở trưởng sở giáo dục trước mặt ông ta cũng phải kính lễ ba phần, càng chưa nói đến Âu Dương gia là một trong các đại gia tộc ở Đế Đô, so với Phong gia thì vẫn có chỗ thua kém, nhưng tuyệt đối vẫn đứng trên đỉnh quyền lực đấy.
Mà người thanh niên này lại còn xưng hô thân thiết với Âu Dương Phúc, quan hệ tuyệt đối không cạn nha...
Mọi người ở đây đều bị cái tên Âu Dương Phúc dọa cho sợ, không để ý tới chi tiết lão nói phía trước, "tốt nghiệp xong khóa học", chỉ có duy nhất Đường Mỹ Mỹ là nghe thấy và nhớ kỹ câu này.
Và cũng bởi vì vậy mà trong lòng nàng biến thành một mảnh kinh đào hãi lãng, người thanh niên này cùng lắm trên dưới mười tám mười chín tuổi, lại có thể tốt nghiệp khóa học của Âu Dương Phúc? Theo nàng biết, người trẻ tuổi nhất từng được công bố vượt qua khóa học của Âu Dương Phúc cũng đã là ba mươi lăm tuổi.
Nếu người trong điện thoại thực sự là Âu Dương Phúc vậy thì những lời ông ta nói chắc chắn là sự thật, đồng nghĩa với việc, người thanh niên bên cạnh Đường Mỹ Mỹ nàng là thiên tài trong thiên tài, một quái thai chân chính.
570
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
