ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7 - Zai đẹp trong tiệm hoa

Nếu là Tôn Vãn ngày xưa thì quả thật đã chạy mất dép nhưng… Tôn Vãn của bây giờ lại khác, cô chìm đắm trong “vẻ đẹp” băng tuyết đầy nguy hiểm của người đàn ông đang đứng trước mặt cô. Vẻ mặt thơ thẩn như đang bị thu hút, ánh mắt cô chứa đầy ngôi sao lấp lánh, tất cả đều dồn hết lên người đối diện. Còn người đối diện thì lại bình thản nhìn cô, khuôn mặt chẳng hề mang theo cảm xúc nào, hai người cứ mắt đối mắt nhìn nhau như vậy, mặt hai người trông từ ngoài vào lạnh tanh, người đi đường còn tưởng bọn họ sắp một mất một còn rồi.Người đàn ông kia thấy đối phương nhìn mình cũng khá lâu rồi, liền e hèm một cái. Tôn Vãn thấy vẻ mặt người đàn ông kia chậm rãi quay đi, cô mới giật mình bừng tỉnh, cô có phải vừa rồi quá thất lẽ hay không, dù sao trên mặt có vết sẹo lớn như thế cũng không phải là chuyện người ta mong muốn. Tôn Vãn ngượng ngùng về hành động vừa rồi:

-X… xin lỗi, tôi hơi bị sao nhãng…

Người đàn ông kia cũng giọng điệu bình tĩnh đáp lại, giống như đã quen với việc bị nhìn rồi:

-ừm, không sao.

-ừm… à, anh là chủ quán à? Tôi muốn đặt hoa.

-ừm, cô chọn hoa đi.

Tôn vãn gật gù lướt qua không gian đầy các loại hoa khác nhau rồi lại như nhận ra điều gì liền vội vàng hỏi người đàn ông kia:

-à, quán anh có hoa sáp không?

🔥 Đọc chưa: Là Ai Trong Bóng Đêm ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

-Có.

-Có hoa lụa không?

-Có.

-Hoa hồng?

-Có.

-Vậy anh cho tôi đặt 27 bông hoa hồng màu… vàng đi, lụa hay sáp đều được. Anh có thể cho tôi mượn giấy bút không?

Người đàn ông kia mặt không biểu cảm , đi đến phía tủ đựng sách lấy ra cây bút và tập giấy đưa cho Tôn Vãn, cô hí hoáy viết địa chỉ, một là địa chỉ nhà, hai là địa chỉ công ti, tên người nhận rồi đưa cho anh.

-Đây là địa chỉ và tên người nhận, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày anh gửi một bông hoa, một món quà và một tấm thiệp đến địa chỉ này hộ tôi. Chủ nhật thì giao đến địa chỉ này.

Tôn Vãn vừa nói vừa chỉ tay vào địa chỉ nhà rồi nói tiếp:

-Những ngày khác anh cứ gửi đến địa chỉ còn lại là được. Anh nhớ cẩn thận đóng gói đẹp một chút. Anh chờ chút tôi đi lấy đồ.

Nói rồi cô chạy ra ngoài, người đàn ông kia nhìn lại cuốn sổ trên tay, nhìn những dòng chữ mà mình vừa viết, không rõ nghĩ gì. Rất nhanh Tôn Vãn liền xách một cái túi to vào, trong túi to cô lôi ra tập thiệp nhỏ chừng nửa lòng bàn tay cô:

-Đây là thiệp, tôi có đánh sô bên ngoài, anh gửi theo số thứ tự là được.

Tay kia lại đẩy cái túi to đầy những cái hộp nhỏ được gói nhỏ với nhiều hình dạng khác nhau, hiển nhiên mỗi món quà đều không giống nhau.

-Còn đây là quà, anh mỗi ngày lấy tùy tiện một cái gửi đi là được… vậy, tôi nói hết rồi, anh có nhận không?

Người đàn ông vẫn giữ vững bộ mặt lạnh lùng gật đầu:

🔥 Đọc chưa: Thuần Tình Lục Thiếu Hỏa Lạt Lạt ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

-Tên cô là gì?

-Tôn Vãn.

Người đàn ông nhanh chóng ghi lại vào trong sổ. Lúc này, cánh cửa quán mở ra, một người đàn ông trông có vẻ tươi tắn năng động, tầm 24 25 tuổi bước vào, trên tay cầm túi lớn túi nhỏ:

-A… có khách à.

Người đàn ông gật đầu đưa quyển sổ cho người vừa mới vào, Tôn Vãn cũng thấy lạ, nhìn ngườivừa bước vào. Người vừa bước vào nhận thấy ánh mắt tò mò của Tôn Vãn liền chủ động giới thiệu:

-Xin chào mỹ nhân, tôi là ông chủ ở đây, tên là Trương Giới.

-À… vậy đây…

Tôn Vãn nhìn người đàn ông bình tĩnh bước tới chiếc bàn gần đấy ngồi xuống đọc sách. Trương Giới cũng nhanh chóng giới thiệu:

-À, là bạn tôi, tôi có chút việc ra ngoài nên nhờ lão bạn trông của hàng giúp ý mà, hahahaha..

-Ra vậy, tôi tới đặt hoa .

Trương Giới nhìn qua cuốn sổ trong tay, cũng hiểu một chút:

-Mỗi ngày tặng một món quà, hoa và thiệp?

-Đúng vậy, ông chủ Trương thấy thế nào?

-Làm gì có chuyện thế nào, chắc chắn là phải nhận rồi. Đợi chút tôi thanh toán cho người đẹp!

Thấy Trương Giới đi vào trong quán rôi, Tôn Vãn liền chạy qua ngồi đối diện người đàn ông kia, nhìn anh ta chằm chằm, mãi mới mở miệng một chút:

-Nè, anh gì ơi?

Người đàn ông không đáp, hạ quyển sách xuống một chút rồi nhìn cô. Tôn Vãn cũng biết anh đang ra ý nghe cô nói:

-Không biết anh đã có đối tượng yêu đương chưa?

Tôn Vãn nói thẳng thừng không chút ngập ngùng, thật ra thì đây cũng là một trong những cái sở thích quái gở của cô kiếp trước, so với những người đẹp trai mang khuôn mặt không tì vết thì cô thích những người có chút dấu ấn hơn, nhưng đây cũng là lần đầu cô thấy một người đàn ông mỹ mạo mang “ dấu ấn” to như vậy, triệt để thu hút cô.

Người đàn ông kia hạ quyển sách xuống hoàn toàn, nhìn cô một chút rồi mới lạnh lùng nói:

-Chưa.

Tôn Vãn cũng không ngại tự đề cử, dù sao còn hơn nửa năm nữa mới diễn ra kịch chiến, cô tranh thủ yêu đương một chút cho có kinh nghiệm:

-Vậy anh thấy tôi như thế nào? Chúng ta có thể hay không?

🔥 Đọc chưa: Để Ngươi Dò Xét Cửa Hàng, Ngươi Thành Toàn Nước Du Lịch Mở Rộng Đại Sứ ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Người đàn ông kia nhìn không nói gì, cô cũng cứ nhìn anh, chờ anh trả lời không có ý buông tha, không biết ánh mắt của cô có phải quá mức mãnh liệt mong đợi hay không mà người đối diện nhanh chóng cụp mắt xuống, định nói gì đó thì Trương Giới một bộ dáng phẫn nỗ thay từ trong lao ra:

-Mỹ nhân, em đừng bắt nạt bạn tôi chưa từng yêu đương, em đã có người yêu rồi đấy!

Nhìn vẻ mặt Trương Giới nhăn nhỏ chất vấn, Tôn Vãn ngỡ ngàng hỏi lại:

-T…tôi đâu đã có người yêu….

Trương Giới tay cầm mấy bông hoa sáp màu vàng giơ lên:

-Vậy đây là cái gì?

Lại chỉ tếp vào mấy cái thiệp với quà trên bàn:

-Kia là cái gì? Không phải đều tặng cho người yêu thì là ai?

Tôn Vãn dở khóc dở cười nhìn Trương Giới giải thích :

-Đ…. Đây không phải người yêu đâu.

Trương Giới nhìn thoáng qua nam nhân đang ngồi trước Tôn Vãn, ánh mắt anh ta như đang uy hiếp anh ‘ mau hỏi hết ngọn ngành’. Trương Giới khóc thầm trong lòng, tự trách mình số khổ, ngoài mặt lại bày ra vẻ chanh chua kể lể:

-Cái gì không phải bạn trai, tặng hoa quà như này, mấy cái thiếp kia cũng là nói những lời yêu đương có đúng không?! Lại còn tặng liên tục 27 ngày, có ai không phải bạn trai lại lm mấy cái chuyện lãng mạn này, điều mày chứng tỏ em vô cùng yêu người kia, em có phải định trêu đùa bạn anh, biến người bạn số khổ kia của anh thành lốp dự phòng?

Trương Giới chất vấn Tôn Vãn mà cứ như khẳng định. Tôn Vãn không nhịn được cười ha hả:

-Trí tưởng tượng của anh cũng thật khéo, anh mà không bán hoa em còn tưởng anh là nhà viết kịch nổi tiếng đấy.

Nói đến đây Trương Giới liền rùng mình : “ Trời má, mỹ nhân cứ như vậy mà đoán được nghề nghiệp của mình?!”

🔥 Đọc chưa: Cưới Cô Nàng Keo Kiệt ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

-Thật ra là tặng anh trai tôi.

-Anh trai nuôi? Bây giờ cô gái nào chả có vài cái “anh trai nuôi” chứ!

Tôn Vãn hơi chột dạ thật nhưng vẫn nhanh cười một cái:

-Là anh trai ruột! - đúng vậy, là anh trai ruột, nguyên chủ không hề biết chuyện Tôn Bạch Diễn chỉ là con nuôi.

Trương Giới nhìn cô không nói gì tiếp, không phải vì anh đuối lí mà thời khắc cô nói anh trai ruột kia, nụ cười của cô như dương lên, cả khuôn mặt kia đêu như lạnh đi cảnh cáo anh ‘ biết điều ngậm mồm’, đành giật giật khóe miệng:

-A… r…ra là vậy, hahaha, hiểu nhầm mĩ nhân rồi, n… nhưng chắc bạn anh chưa muốn có người yêu…

Vừa nói xong, lại nhận được ánh mắt viên đạn của người kia, ánh mắt này ms thực chân chính cảnh cáo anh ‘ biết điều ngậm mồm’. Trương Giới khóc ròng, bản thân anh đúng là con chó độc thân số khổ mà.

-Ây ya… thật sao ? thật thất lễ quá.

Tôn Vãn cũng dự đoán được bị từ chối, cũng không quá xấu hổ. Ngại ngùng đưa thẻ trong ví cho Trương Giới thanh toán. Xong cô quay lại nhìn người đàn ông kia, rất bất đắc dĩ :

-Xin lỗi anh nha…

-Tôi họ Địch, tên Uyên

-À… Địch tiên sinh, xin lỗi vì đã lỗ mãng

Tôn Vãn chưa kịp nói hết câu, người kia liền gập quyển sách để xuống bàn kêu bộp một cái thật to, xong lại bình thản nói:

-Tôn Vãn,Tôn tiểu thư, dạo này tôi cũng không có bận gì, nếu tiểu thư đã có lòng hiếu kì với tôi thì chi bằng chúng ta làm quen một chút. Tôi mới từ nước ngoài về không lâu, không có ai cùng chơi, hơi chán.

Tôn Vãn giật giật khóe miệng “ ý nói cùng mình chỉ chơi chút thôi?”

🔥 Đọc chưa: Trùng Sinh Chi Kích Đãng Niên Hoa (Dịch) ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

-Vậy thì thật tốt quá, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi.

Nói rồi Tôn Vãn lấy điện thoại ra, nhanh chóng lưu lại số của anh, nháy vào máy anh một cái, thế là xong. Lưu xong, Tôn Vãn quay lại mỉm cười với anh một cái:

-Vậy lúc nào rảnh rỗi chúng ta nói chuyện qua điện thoại nhé, vì tôi vẫn là sinh viên nên không phải lúc nào cũng có thời gian.

12

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.