Chương 3 - Công Tôn Vĩ Kỳ
Tiếng gõ cửa đánh thức Bạch Lộ đang ngủ say, hắn sực nhớ ra là bản thân vẫn đang ở trong bồn tắm, có vẻ Bạch Lộ đã quá thả lỏng và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
"Ta đến ngay đây." Bạch Lộ nói với người đứng ngoài cửa, sau đó hắn vội vàng đứng dậy và mặc bộ y phục đã chuẩn bị sẵn. Đó là một bộ bạch y trông cực kì sạch sẽ, Bạch Lộ khẽ vuốt lên nó, chỉ cần chạm nhẹ và cảm nhận được chất liệu lụa mịn màng nhưng cũng cực kì dẻo dai của vải, hắn có thể dám chắc rằng thứ này làm từ tơ tằm thượng hạng, thứ trước kia không phải một người dân thường như hắn có thể sử dụng.
Vận vào bạch y, Bạch Lộ đứng trước tấm gương cực lớn được gắn trên tường, trong gương là một thiếu niên tuổi mười lăm, mười sáu, khuôn mặt thanh tú dễ nhìn nhưng làn da ngăm đen vì không được chăm sóc tốt đã khiến hắn mất điểm. Nhưng điều mà Bạch Lộ cảm thấy hài lòng nhất về dung mạo của bản thân chính là đôi mắt, hắn có một đôi mắt rất sáng, rất trong, rất đẹp. Giống như ánh nắng ban mai rọi xuống hồ nước trong, tỏa ra vô vàn màu sắc rực rỡ, đôi mắt của hắn chính là điểm thu hút người đối diện.
"A! Ta quên mất!" Bạch Lộ chợt nhớ ra vẫn còn có người chờ đợi ngoài cửa, nãy giờ vì suy nghĩ miên man nên hắn vô tình quên mất có người đã gõ cửa phòng hắn. Bạch Lộ hắn có một đặc điểm đó là học nhanh nhưng không hề nhớ lâu, hơn nữa hắn cũng rất hay quên. Tỷ như người ta chỉ vừa mới gõ cửa ban nãy thôi mà hắn đã suýt quên mất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người đứng đợi ở bên ngoài cực kì kiên nhẫn. Hắn chỉ gõ cửa đúng một lần, mỗi lần ba cái và từ lúc đó đến giờ hắn vẫn đứng im chờ đợi.
...
"Xin thứ lỗi vì sự chậm trễ của ta." Bạch Lộ mở cửa, nhưng khi cánh cửa phòng vừa được hé mở thì hắn kinh hãi.
Bởi vì người đứng ở bên ngoài chính là hắn, hay nói đúng hơn là một thiếu niên có dung mạo giống hệt Bạch Lộ, phải gọi là hai người giống như gần như mọi thứ, từ dung mạo, chiều cao cho đến cả đôi mắt. Hắn vận tử y, tóc được cài lên gọn gàng theo kiểu đạo kế rất thịnh hành, khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt thu hút nhưng lộ ra vẻ thờ ơ. Hắn giống như một Bạch Lộ phiên bản hoàn hảo hơn, đặc biệt thứ làm hắn nổi bật hơn cả chính là khí chất lạnh lùng, thứ mà Bạch Lộ không hề có.
Thiếu niên thấy Bạch Lộ thẫn thờ, hắn có vẻ hơi mất kiên nhẫn vì việc chờ đợi nãy giờ, hắn lên tiếng:
"Ngươi không định để ta vào bên trong sao?"
...
"A! Mời vào." Bạch Lộ quên mất là hắn để thiếu niên kia đứng ở bên ngoài khá lâu, vì vậy hắn vội vàng mời thiếu niên vào bên trong.
Cả hai ngồi xuống bàn lớn, Bạch Lộ định rót trà mời thì thiếu niên ngăn lại.
"Ta không uống trà." Thiếu niên nói.
"Vậy thì không uống trà,... Xin hỏi ngươi là?"
Bạch Lộ thắc mắc hỏi, hắn vẫn không thể nào bình tĩnh mỗi lần nhìn vào khuôn mặt kia.
"Công Tôn Vĩ Kỳ, là huynh đệ sinh đôi của ngươi, nếu đúng theo bối phận thì ta phải gọi ngươi một tiếng ca ca." Thiếu niên tên Công Tôn Vĩ Kỳ tự giới thiệu.
"Công Tôn Vĩ Kỳ, không phải là người mà tiểu cô nương ban sáng đã tưởng nhầm là ta sao. Thảo nào nàng lại nhầm lẫn ta cùng ngươi. Nhưng mà ta cũng chưa bao giờ nghĩ mình có một đệ đệ, hơn nữa hắn lại giống bản thân đến như vậy."
"Vậy là Thừa Giám đại nhân đã nói cho ngươi biết về ta sao?" Bạch Lộ hỏi.
Nghe được bốn chữ Thừa Giám đại nhân, lông mày Công Tôn Vĩ Kỳ hơi nhíu lại, hắn bình tĩnh trả lời: "Ta đã biết mình có một ca ca từ lâu, sự tồn tại của ngươi cũng chẳng phải là bí mật gì."
"Hóa ra là như vậy sao?"
"Hơn nữa..." Công Tôn Vĩ Kỳ tiếp tục "Mục đích của ta hôm nay đến đây cũng không phải để tán gẫu hay hàn huyên."
Bạch Lộ không đáp, vì hắn biết Công Tôn Vĩ Kỳ vẫn còn điều muốn nói.
"Ta đến đây với hai mục đích, đầu tiên là đưa ngươi cùng đến Từ Đường theo lời của phụ thân. Thứ hai là nói rõ cho ngươi biết về mối quan hệ của chúng ta."
"Chẳng lẽ đây là ra oai phủ đầu sao?" Bạch Lộ thầm nghĩ. Trước khi đến đây hắn cũng chuẩn bị tâm lý rằng sẽ khó sống yên ổn, vì dù sao hắn cảm giác mình sẽ không thể hòa nhập với gia đình sau quá nhiều năm xa cách. Nếu việc hắn quay lại khiến họ không chào mừng, Bạch Lộ sẵn sàng quay trở lại Biên Quan và tiếp tục cuộc sống ở đó.
Như hiểu được suy nghĩ của Bạch Lộ, môi Công Tôn Vĩ Kì hơi nhếch. Hắn tiếp lời:
"Thực ra cũng không tồi tệ như ngươi nghĩ đâu. Thứ nhất, việc ngươi là ca ca của ta cũng như hai chúng ta chung dòng máu không ai có thể thay đổi, kể cả ngươi, ta, phụ thân, hay vị Đế Tôn được cho là bản lãnh thông thiên kia, đó là "Đạo". Thứ hai, ta sẽ có sự tôn trọng nhất định đối với ngươi, ít nhất trước mặt người ngoài, bởi vì đó là nghĩa vụ của một người đệ đệ, đó là "Nghĩa". Ta sẽ thực hiện đầy đủ Đạo Nghĩa của mình, nhưng mà chỉ là sự tôn trọng tối thiểu, ngươi vẫn không thể thực sự khiến ta phải nể phục. Và quan trọng hơn ngươi cũng có thể đối xử như vậy đối với ta!"
Bạch Lộ không có ý kiến gì với đề nghị của Công Tôn Vĩ Kỳ. Hắn cảm giác Công Tôn Vĩ Kỳ có thể chấp nhận một người thất lạc hàng chục năm trời và lần đầu gặp mặt đã là rất tốt.
"Thứ ba... Ta chỉ muốn xem người mà nàng nhung nhớ bao năm có sống tốt không. Tuy có vẻ là không phải giàu có nhưng cuộc sống của ngươi cũng không tồi. Chí ít là vẫn khỏe mạnh." Giọng điệu của Công Tôn Vĩ Kỳ hơi thay đổi, không còn hoàn toàn lạnh lùng như vừa rồi.
Bạch Lộ cảm thấy Công Tôn Vĩ Kỳ trước mắt có một khúc mắc nào đó, có khả năng khúc mắc đó còn liên quan đến bản thân mình. Nhưng hắn cũng không tìm hiểu sau hơn đến nghĩa câu nói vừa rồi.
...
...
"Cũng đã đến lúc rồi, chúng ta đi thôi." Sau khi nói hết những điều cần nói, cảm thấy thời gian đã tới, Công Tôn Vĩ Kì đứng dậy.
"Chúng ta đi gặp nàng ta sao?"
"Đúng vậy, chúng ta đi gặp mẫu thân."
...
...
Cả hai đi sâu vào bên trong nội phủ, đi được một lúc thì Bạch Lộ cũng nhìn thấy thân ảnh của Công Tôn Vĩ Thành phía xa. Bạch Lộ cùng Công Tôn Vĩ Nghiệp tiến lại gần.
"Đến rồi đó à?" Công Tôn Vĩ Thành nhìn Bạch Lộ, sau đó rời mắt sang Công Tôn Vĩ Nghiệp.
"Đến rồi vậy thì vào đi thôi!" Dứt lời Công Tôn Vĩ Thành bước vào trong.
Bây giờ Bạch Lộ mới chú ý nơi bọn họ bước vào là Từ Đường, vì xung quanh được bày trí cùng đặt rất nhiều bài vị. Từ Đường này rất lớn, phải nói là phi thường rộng lớn, vậy nên số lượng bài vị ở đây cũng phi thường nhiều. Điểm đáng lưu tâm đó là có rất nhiều bài vị xuất hiện trong căn phòng này, nhưng tất cả đều không có tên, chỉ duy nhất một chiếc là ngoại lệ.
"Thê tử Nhược Vũ." Bạch Lộ nhìn cái tên được khắc lên bài vị, lòng hắn bỗng nổi lên một nỗi bất an cùng cảm giác xót xa khó tả.
"Đó là mẫu thân ngươi." Công Tôn Vĩ Thành đứng phía sau Bạch Lộ lên tiếng.
"Nàng đã mất vào bốn năm trước, ngươi... đã đến muộn."
Bạch Lộ không đáp, chỉ nhìn vào bài vị của mẫu thân hắn.
"Năm đó sau khi ngươi cùng Vĩ Kỳ được sinh ra thì Thừa Giám Phủ bị tấn công, kẻ đến rất mạnh, mạnh nhất trong những kẻ mà ta đã từng đối mặt. Nhưng điểm kì lạ là hắn chỉ cầm chân ta chứ không có ý định ra tay, đến sau ta mới phát hiện đó là kế Dương Đông Kích Tây, đồng bọn của tên kia đã lợi dụng sơ hở để mang ngươi đi. Khi ta biết được thì mọi chuyện đã muộn, bên người mẫu thân ngươi chỉ còn lại Vĩ Kỳ, còn ngươi đã biến mất."
"Ta cùng nàng đã truy tìm ngươi rất nhiều năm, lục tung cả Đế Đô sau đó là Đại Chu, nhưng vì sợ ánh mắt của kẻ khác nên không thế vận dụng sức lực của Triều Đình, chỉ có thể phái thuộc hạ của ta thăm dò tin tức. Nên phải mất đến mười lăm năm mới may mắn có thể tìm thấy ngươi, nhưng rất tiếc nàng đã không thể đợi đến lúc đó. Nàng vốn dĩ đã có bệnh trong người, nay vì thương nhớ ngươi nên càng khiến bệnh tình nghiêm trọng hơn. Cuối cùng đến thần tiên cũng không thể cứu vãn."
Bạch Lộ có thể nghe ra sự tiếc nuối trong lời nói của Công Tôn Vĩ Thành, nhưng ngoài mặt ông ta vẫn rất bình tĩnh.
Công Tôn Vĩ Thành tiến gần đến bài vị, đưa tay lấy xuống một tấm ngọc bội được chạm khắc hình chim nhạn. Sâu bên trong tấm ngọc bội trong suốt lộ ra hai chữ "Vĩ Nghiệp", cũng không biết bằng cách nào họ có thể khắc chữ vào bên trong tấm ngọc bội như vậy, nhưng điều Bạch Lộ quan tâm bây giờ không phải chuyện đó.
Công Tôn Vĩ Thành đưa tấm ngọc bội cho Bạch Lộ.
"Di nguyện cuối cùng của nàng chính là đưa nó cho ngươi cũng như hi vọng ngươi sẽ sống thật hạnh phúc và được sống theo cách mà ngươi lựa chọn."
Bạch Lộ tiếp lấy tấm ngọc bội, bàn tay siết chặt. Tâm trạng hắn bây giờ đang cực kì nặng nề, hắn cảm giác bản thân vừa đánh mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, một thứ gì đó mà hắn đã mong chờ bấy lâu nay, một thứ gì đó Bạch Lộ tưởng chừng như chưa bao giờ cần đến nhưng thực sự sâu trong thâm tâm, Bạch Lộ vẫn thiếu thốn thứ đó.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi quỳ xuống hành lễ, không phải lễ bình thường mà là đại lễ, đầu hắn cúi xuống thấp nhất có thể, trán hắn chạm đất. Đại lễ chính là biểu đạt về sự tôn trọng đến một người, và lần này Bạch Lộ hành đại lễ với mẫu thân của hắn. Tuy hắn chưa từng gặp nàng một lần, chưa từng chung sống với nàng ngày nào, chưa từng mang cho nàng tiếng cười, chưa từng khiến cho nàng thất vọng, có lẽ thứ duy nhất hắn để lại cho nàng chỉ là sự dằn vặt cùng nuối tiếc. Nhưng dù sao đó cũng là mẫu thân của hắn, người đã dành rất nhiều tình cảm cho hắn, có câu nói "phải có kì vọng mới có thất vọng", nàng có lẽ đã giành quá nhiều tình cảm cho hắn nên mới dẫn đến sự day dứt tột độ như vậy, thì hắn cũng phải có sự tôn trọng xứng đáng để đáp lại tình cảm của nàng.
Trước giờ Bạch Lộ chỉ hành đại lễ với một người, đó là khi hắn ra đi, hắn đã cúi đầu thật sâu trước Tôn lão, người đã nuôi nấng hắn bao năm qua, hắn hành đại lễ vì ơn dưỡng dục của lão. Bây giờ nàng sẽ là người thứ hai, Bạch Lộ hành lễ tỏ lòng biết ơn trước công sinh thành của nàng.
....
....
Sau khi rời khỏi Từ Đường, Công Tôn Vĩ Kỳ đã rời đi trước, chỉ còn lại Công Tôn Vĩ Thành cùng Bạch Lộ. Công Tôn Vĩ Thành nhìn Bạch Lộ bằng ánh mắt đầy thâm ý, hắn hỏi:
"Có lẽ hơi trễ nhưng ta vẫn chưa biết tên của ngươi?"
Bạch Lộ suy nghĩ một chút, trên tay hắn vẫn là chiếc ngọc bội khắc hai chữ "Vĩ Nghiệp" kia, xoa nhẹ lên nó, cảm thụ hàn khí từ miếng ngọc bội, hắn ngẩng đầu, với đôi mắt trong sáng không hề có chút do dự, Bạch Lộ trả lời.
6
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
