Chương 2 - Hoàng Kim Chính Môn
"Làm sao ngươi lại có thư mời của Thừa Giám Phủ, hơn nữa ngươi có dung mạo cực kì giống với Công Tôn Vĩ Kì, ngươi là họ hàng xa của họ đến sao?"
"Thì ra nơi đó gọi là Thừa Giám Phủ... Có thể xem ta là họ hàng xa của họ. Làm phiền cô nương chỉ đường cho ta đến đó."
Thiếu nữ vẫn còn nhiều nghi vấn, nhưng cũng không muốn tìm hiểu quá sâu.
"Ngươi cứ đi về hướng đông nam sẽ thấy Hoàng Kim Chính Môn, đó chính là nơi ngươi cần tìm."
"Đa tạ... Vậy ta xin cáo từ."
Bạch Lộ cũng không nhiều lời, sau khi cảm tạ thì hắn lên đường, dù sao hắn vẫn còn có chuyện cần phải hoàn thành.
Thiếu nữ đứng từ xa nhìn bóng dáng thiếu niên cùng con trâu lớn biến mất phía xa, trong lòng cô vẫn mang rất nhiều nghi vấn.
...
...
"Chắc là không thể lầm rồi."
Trước mặt Bạch Lộ chính là Hoàng Kim Chính Môn mà thiếu nữ đã đề cập đến. Hắn chưa từng đến đây nhưng cũng có thể dễ dàng nhận ra, vì nó thực sự quá nổi bật. Gọi là chính môn nhưng nhìn nó giống như một cổng thành làm bằng hoàng kim hơn. Được chạm khắc hoa văn long phượng một cách tỉ mỉ, chính giữa trên cao nổi bật lên ấn ký với một chữ "Thừa", hắn từ rất xa cũng có thể cảm nhận được uy thế cùng sự kiêu ngạo của chủ nhân nơi đây. Phải nói là quá sức tưởng tượng của Bạch Lộ, chắc chắn ấn tượng của Hoàng Kim Chính Môn sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí hắn.
"Ta thật sự có thể tìm thấy câu trả lời ở đây sao? Trước đó Tôn lão đã đưa cho ta phong thư và bảo ta đi đến đây. Rốt cuộc ta cũng có thể biết được về gia thế của bản thân, nhưng tại sao lúc này ta lại do dự?"
Sau chuyến hành trình dài ngàn dặm thì cuối cùng Bạch Lộ cũng đến được nơi hắn cần tìm, nhưng chính vào lúc này hắn lại do dự. Hắn cảm thấy phân vân có nên tiến vào trong đó và tìm hiểu lấy thân thế thật sự của bản thân, hay quay đầu và trở lại Biên Quan, trở lại với cuộc sống trước giờ của hắn.
Nhưng không đợi Bạch Lộ tìm ra câu trả lời, rốt cuộc đã có người lựa chọn thay cho hắn.
Hoàng Kim Chính Môn khổng lồ từ từ mở ra, âm thanh vang vọng cắt đứt mạch suy nghĩ của Bạch Lộ. Đi đến trước mặt hắn là một lão già, cực kì lớn tuổi, râu của lão đã bạc phơ, dài đến nỗi thậm chí có thể cuốn hai thành hai vòng quanh cổ, trên mắt trái là một vết sẹo kéo dài từ đỉnh đầu xuống. Tuy vậy trông lão ta vẫn có vẻ cực kì khỏe mạnh, bước đi vững vàng, rất ít người ở độ tuổi này có thể giữ gìn sức khỏe được như lão, Bạch Lộ thường xuyên giúp Tôn lão khám bệnh nên hắn cũng hiểu chút ít về xem sắc thái và bệnh trạng. Nhìn ông lão già nua trước mắt, Bạch Lộ vẫn có thể kết luận lão ta cực kì khỏe mạnh.
"Lão nô Tiêu Chiến, lão gia đã đợi công tử từ lâu. Mời đi theo lão nô." Ông lão hành lễ trước Bạch Lộ rồi nói.
Bạch Lộ gật đầu, giao Thúc Đẩu cho một người hầu và sau đó cùng ông lão bước vào bên trong, đi qua rất nhiều đình đài cùng kiến trúc đồ sộ thì cuối cùng ông lão cũng dừng lại trước một cái hồ rất lớn, ở giữa hồ là đặt một bàn đá và thấp thoáng bóng người.
"Đã đến nơi rồi, nhiệm vụ của lão nô đến đây cũng kết thúc. Còn công tử chỉ cần tiếp tục đi thẳng."
Không đợi Bạch Lộ đáp, ông lão đã rời đi, để lại hắn một mình. Bạch Lộ cũng không quá để tâm, hắn bước lên chiếc cầu nối thẳng sang giữa hồ, càng đi đến gần lòng hắn càng hồi hộp hơn. Đến khi thấy rõ người đang ngồi giữa hồ thì các nghi vấn của hắn đã giải đáp được một nửa, đó là một nam tử trẻ tuổi. Hắn vận thanh y, trên tay là một chén trà màu xanh. Tuy hắn không nhìn về Bạch Lộ nhưng Bạch Lộ luôn cảm giác nam tử kia để ý đến từng bước chân của hắn. Điều mà làm Bạch Lộ thật sự chú ý đó chính là khuôn mặt của nam tử kia, có tám phần là giống với dung mạo của hắn, Bạch Lộ có cảm giác hắn đang nhìn thấy bản thân nhiều năm sau, khi mà vẻ non nớt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nét chín chắn của nam tử khiến người khác vô thức tin tưởng, Bạch Lộ cũng có cảm giác nam tử trước mặt đang gặp chuyện không vui khi ánh mắt của hắn biểu đạt điều đó. Nhưng trái với tưởng tượng lúc trước của Bạch Lộ về chủ nhân nơi đây, nam tử kia không phải là một người tỏ vẻ kiêu ngạo, xung quanh cũng chẳng tỏa ra uy áp quyền thế gì đó, chẳng qua cũng chỉ là một nam tử trông khá bình thường.
"Ngồi đi." Nam tử cuối cùng cũng hướng ánh mắt vào Bạch Lộ. Ấn tượng đầu tiên của Bạch Lộ chính là mùi thơm đặc trưng lá trà cũng như mùi hương thoang thoảng trên người nam tử kia. Trái ngược với vẻ nhem nhuốc cùng dơ bẩn lúc này của hắn.
"Ngươi biết uống trà chứ?" Nam tử rót trà vào chén nhỏ trước mặt Bạch Lộ.
Nhìn nước trà phá lệ trong trẻo trong chén, hắn lắc đầu.
"Biết nhưng không thích."
"Tại sao."
"Trà... rất đắng"
"Nếu chỉ có mỗi vị đắng vậy có lẽ loại trà ngươi uống không phải là trà tốt."
"Ở Biên Quan chưa bao giờ có trà tốt."
...
"Ngươi... Những năm này sống tốt chứ?"
"Không tệ lắm, ít nhất Tôn lão xem ta như người thân, lão đối xử rất tốt với ta."
Nam tử dường như nhận được câu trả lời hài lòng, hắn hơi mỉm cười.
"Không muốn hỏi gì sao?"
Bạch Lộ suy nghĩ một lúc rồi đưa ra câu hỏi mà hắn đã thắc mắc rất lâu cũng như luôn suy nghĩ về nó trong cả chuyến hành trình: "Tại sao?"
Tuy không nói rõ nhưng nam tử hiểu rằng Bạch Lộ muốn hỏi tại sao hắn lại xuất hiện ở Biên Quan, tại sao hắn lại trở thành cô nhi, tại sao hắn được Tôn lão nhặt về? Hay tỉ như... Tại sao bọn họ bỏ rơi hắn?
Nam tử không trả lời, chỉ im lặng lắc đầu.
Bạch Lộ thấy vậy lại hỏi tiếp: "Tại sao ngươi biết ta ở đó?"
"Vô tình biết được." Nam tử nhấp một ngụm trà.
"Ta... rốt cuộc là ai?"
"Ngươi là con trai của ta, Công Tôn Vĩ Thành, người nắm giữ chức vụ Thừa Giám trong Triều."
"Còn câu hỏi nào nữa không?"
Bạch Lộ lắc đầu, sau đó dường như nhớ đến một điều gì đó, hắn lại gật đầu.
"M... Mẫu thân của ta." Hắn cố gắng lắm mới có thể nói ra hai từ mẫu thân. Vì trước giờ Bạch Lộ chưa từng gặp nàng, nên hai chữ mẫu thân này vẫn là rất ngượng ngùng mới có thể nói ra. Bạch Lộ cũng cảm thấy khá kì lạ, cuộc gặp mặt này không hề giống với tưởng tượng của hắn, hắn luôn nghĩ người gặp mặt hắn đầu tiên chính là mẫu thân.
Giọng điệu của nam tử hơi lộ ra vẻ cứng ngắc: "Trước tiên ngươi tắm rửa thay quần áo, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ nàng."
Nghe vậy Bạch Lộ cũng không có ý kiến, tiếp sau đó một nha hoàn xinh đẹp dẫn Bạch Lộ đến phòng của hắn.
Sau khi Bạch Lộ đi được một lúc thì Công Tôn Vĩ Thành lần nữa giơ lên chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Cuối cùng... cũng đã trở về a."
Tiếng thở dài như vọng lại từ phương xa.
...
...
"Nơi này thật là rộng lớn." Bạch Lộ không nhịn được thốt lên, hắn không nghĩ một căn phòng lại có thể thiết kế xoa hoa cùng rộng lớn đến như vậy.
Đặt bọc hành lý cũ nát xuống, Bạch Lộ nhìn ngắm từng chi tiết trong căn phòng. "Từ nay ta sẽ sống ở đây sao?" hắn cảm thán.
"Đây là phòng ngủ của đại thiếu gia, bên cạnh chính là bồn tắm. Trước đó đã có người đun sôi nước cùng các loại dược liệu. Một lát nữa sẽ có người đến giúp đại thiếu gia tắm rửa." Nha hoàn bên cạnh hắn nhắc nhở.
"Không... Không cần ai đến giúp ta tắm rửa đâu." Bạch Lộ đỏ mặt.
"Ta có thể tự mình tắm rửa, ngươi có thể đi làm việc của mình."
"Vậy nô tì xin cáo lui. Lão gia cũng đã ra lệnh chuẩn bị y phục cho đại thiếu gia, ngài tắm xong có thể sử dụng."
"Ta đã hiểu rồi"
...
...
"Thật thoải mái quá, cũng không biết bao lâu rồi ta mới có thể thực sự tắm rửa như vậy." Bạch Lộ ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, nơi đây có lẽ đủ cho hơn mười người cùng tắm rửa, nhưng hiện tại chỉ có một mình hắn. Bạch Lộ nhắm mắt, sự thoải mái đến từ việc tắm rửa sau nhiều ngày kết hợp cùng hương thơm của dược liệu khiến cơ thể hắn vô thức thả lỏng.
Hăn nghĩ về những chuyện đã xảy ra, về quá khứ của hắn cũng như chuyến hành trình mà hắn vừa trải qua, Bạch Lộ thở dài.
Bạch Lộ vốn dĩ là một cô nhi được Tôn Cẩn, người mà hắn thường gọi là Tôn lão nhặt về. Hăn cùng Tôn lão sinh sống trong một ngôi làng nhỏ ở Biên Quan, lão là một đại phu bình thường. Cuộc sống tuy không giàu sang nhưng cũng có thể coi là yên bình trôi qua, ngoài việc trị bệnh thì Tôn lão cũng thường xuyên cứu tế cho những người khó khăn, vậy nên tính ra lão cùng Bạch Lộ cũng chẳng giàu có gì, có chăng là cuộc sống tốt hơn những người dân khổ cực ở Biên Quan một chút. Tuy Bạch Lộ mang tiếng là cô nhi, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy tự ti cũng như không hề cảm thấy thiếu vắng tình cảm, có chăng chỉ là khao khát được biết lý do tại sao cha mẹ lại bỏ rơi hắn. Bạch Lộ cứ ngỡ cuộc sống cứ như thế tiếp diễn, hắn sẽ sống với Tôn lão ở vùng Biên Quan chiến tranh liên miên mày cho đến khi lão mất, rồi Bạch Lộ sẽ kế thừa y bát của lão và cũng sẽ gắn bó ở đây cho đến hơi thở cuối cùng của hắn. Nhưng trái với suy nghĩ của Bạch Lộ thì Tôn lão không hề dạy y thuật cho hắn, chỉ dạy hắn một vài tư thế thổ nạp giúp cơ thể khỏe mạnh cùng chút ít võ công phòng thân.
Đến khi hắn 15 tuổi, Tôn Lão đưa cho hắn bức thư và bảo hắn hãy đi đến Đế Đô để tìm hiểu về thân thế của bản thân, trước khi đi lão cho phép hắn mang theo con trâu Thúc Đẩu làm thú cưỡi, cũng đưa cho hắn một cây gậy trúc và một ít của cải phòng thân. Chuyến hành trình hơn ba ngàn dặm chính thức bắt đầu, hắn đã tiêu tốn hơn một năm thời gian cùng với Thúc Đẩu, vượt qua hơn ba ngàn dặm đường từ Biên Quan đến Đế Đô, đi qua hơn một nửa Đại Chu. Cuối cùng hắn cũng đến được Đế Đô, đến được nơi đây, Thừa Giám Phủ. Nhưng hắn vẫn không nhận được câu trả lời mà Bạch Lộ tìm kiếm. Tại sao hắn lại xuất hiện ở Biên Quan, tại sao nam tử tên Công Tôn Vĩ Thành đó lại không tiết lộ lý do?
Thực sự là Bạch Lộ đã hiểu lầm ý của Công Tôn Vĩ Thành, trong cuộc nói chuyện lúc nãy hắn lắc đầu biểu thị là đến hắn cũng không biết nguyên nhân. Nhưng Bạch Lộ lại tưởng lầm rằng hắn không muốn tiết lộ.
5
1
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
