Chương 9: 24/7

“RENG RENG RENG”

Lan Di nhìn vào màn hình điện thoại, là cuộc gọi từ Tô Huân. Cái tên đáng chết này còn mặt mũi gọi mình sao? Đi gặp khách hàng về rồi không vào được cửa chứ gì?

“ Cô đang ở đâu vậy hả? Tôi cho cô 3s để đọc ngay mật mã cửa nhà! Nếu không hợp tác tôi sẽ sai người giết chết cô ngay đấy!”

Cô cười lên một tiếng rồi thầm nghĩ, cái tên ngạo mạn này giờ còn giở trò uy hiếp mình nữa chứ? Chuyện tốt đẹp hôm nay không thể nào là do hắn làm rồi.

“ Tôi sẽ không trả lời xem anh có sai người đến giết chết tôi được không!”

Lan Di cười đắc ý rồi dập máy. Trong bụng nghĩ sẽ đi đâu đó thật lâu để cho hắn ngồi bên ngoài chờ cho bỏ ghét. Nhưng mà đi đâu được chứ? Hay là tìm thằng Minh để kể chuyện hôm nay. Thế là cô bắt xe bus gọi nó hẹn ở LD studio để có thể trút bầu tâm sự của bản thân.

Hai chị em luyên thuyên cả hơn mấy tiếng. Đến cả người mệt mỏi muốn ngủ thiếp đi, đặc biệt là thằng nhóc Minh. Nghe chuyện của chị toàn bị xem là cái cậu Trịnh Quân tình đầu, chửi xối xã. Chị Lan Di hôm nay có vẻ đã gặp nhiều ức chế lắm rồi.

“ Nhưng phút cuối em biết không? Tự dưng quản lí nhà hàng bảo bạn trai Lê Lan Di đã thanh toán tất cả”

Đột nhiên cậu nhóc Minh giật mình, vẻ mặt cũng biểu đạt lạ, nãy giờ nghe kể toàn ngáp lên ngáp xuống. Nhưng rốt cuộc nó vẫn im lặng ngồi nghe tiếp. Thái độ như thế thật đáng ngờ, dù rất hưng phấn trong lúc kể nhưng cô vẫn có thể nhận ra.

“ Này! Khai đi, em biết là ai phải không?”

Minh trở nên lúng túng, không dám nhìn thẳng mắt cô. Lan Di đập bàn thật mạnh rồi trừng mắt nhìn nó cảnh cáo.

“ Nói không? Không thì xem sao này em có sống yên với chị hay không đấy!”

“ Em..”

Nó càng khó nói bao nhiêu, Lan Di lại càng bắt đầu sợ bấy nhiêu. Vậy chuyện này tất cả là do Đức Nam giúp sao?

“Đức Nam?”

Sự im lặng của nó cũng đã đủ hiểu. Lan Di ngồi phịch xuống ghế, xoa xoa cái trán đáng thương. Lần này lại mắc nợ anh ấy nữa rồi…


Cô lê cái thân mệt nhừ của mình về chung cư của Tô Huân. Đã gần mười hai giờ đêm rồi, định bụng ngủ lại studio nhưng dù sao có nhà thì cũng phải về. Tính đi tính lại cũng phải về mở cửa cho hắn vào nhà nữa. Dù sao nếu làm khó dễ hắn quá người thiệt cũng là mình.

Bước vào được trước cửa, cô kinh ngạc chẳng thấy Tô Huân nằm, ngồi hay đứng ở gần đó. Tên đó đi đâu rồi chứ? Chắc là đói quá hay mệt, không chừng đi đâu đó rồi cũng nên. Cô lắc đầu ngán ngẫm rồi tiến đến ổ khóa điện tử nhập mật mã.

“PIP “ “PIP” “PIP” “PIP”

“ Là 1004 mà! Mình nhớ rất rõ sao có thể không vào được chứ?”

Lan Di hoảng hốt ấn liên tục mật mã đã đổi lúc tối, đến mức không thể nhập nữa mới hoang mang. Cô để ý thấy sự khác biệt trên ổ khóa, đèn lúc hắn dẫn cô đến là màu xanh, nhưng giờ lại là màu đỏ. Lan Di lập tức gọi điện cho Tô Huân. Cái tên đáng chết đó không biết đã làm gì cái cửa rồi.

“ Số máy quý khách…”

“CHẾT TIỆT!!”

Lan Di tức giận đá mạnh vào chiếc cửa. Thật không ngờ cái tên lắm tiền nhiều của này lại bỉ ổi đến như vậy. Hắn chẳng những không có đạo đức mà còn cực kì xấu xa.

“PIP” là tin nhắn của Tô Huân. Cô vội mở ra xem.

“ Đừng có ngu ngốc mà chống đối tôi. Tôi đã sai người đổi toàn bộ cửa nhà và cả ổ khóa số mới. Trừ khi tôi hả giận, còn không thì đừng hòng mà vào!”

“ TÔ CHẾT TIỆT HUÂN!!!”

Cô gào lên đá mạnh vào cửa nhiều phát hơn. Thật là hết nói nổi mà. Cái tính tình điên khùng như hắn làm sao sau này cô chịu đựng đây. Lan Di nhấm mắt lại, hít một hơi thật sau, cố nhớ cho ra nhưng thứ cần dùng đến lúc này.

Năm lăm phút sau.

“ Có đói không? Tôi có mua bắp nướng thơm nức mũi đây này! Có cả sốt tương ớt cực cay nữa! Trời khuya thế này, ăn là cực ngon luôn đấy!”

Cô cười tũm tĩm nhấn nút gửi tin nhắn cho hắn. Lúc sáng đọc cái bản yêu thích, ghét ở của Tô Huân, có nhấn mạnh mục thích ăn bắp nướng sốt ớt. Giờ lấy chúng ra đễ dụ dỗ tên này may ra có khả năng vào được nhà.

“PIP”

“ Muốn lừa thì phải thông minh một chút. Trước cửa có camera quan sát đấy!”

Lan Di vội nhìn lên trần, đúng là có một cái camera bự thật bự đang chỉa thẳng vào cô. Lan Di nhìn vào nó tức giận đến méo mó cả mặt, miệng không ngừng mắng mỏ hắn. Là cô ngu ngốc đi chống đối cái tên cao tay bỉ ổi này.

“ Tô Huân! Tôi sai rồi, là tôi dại dột chống đối anh. Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh được chứ?”

“PIP”

“ Không!”

“ Này! Chứ làm sao mới cho tôi vào chứ? Gần một giờ sáng rồi đó, mai tôi còn phải đi làm nữa.”

“ Cô thấy liên quan đến tôi sao?”

chữi thề

Cô tức giận, xách túi bỏ đi thì cánh cửa được mở ra.

“ Vào nhà đi!”

Lan Di dừng bước khi nghe thấy tiếng của Tô Huân. Kiểu người gì đây, đến khi cô không kiềm nỏi bản thân bọc lộ bản chất thì mới chịu ra sao?

“ Còn chửi thề nữa à! Bất ngờ về cô thật!”

Cô quay đầu lại, có chút xấu hổ, hậm hực đi vào trong. Mệt thật rồi, cả ngày hôm nay nào là dọn nhà, nào là chịu đã kích lại còn bị Tô Huân làm khó dễ ngược lại.

Hắn một mạch đi vào phòng mình. Trên bàn phòng khách đèn laptop vẫn sáng, còn có rất nhiều giấy tờ bên cạnh. Cả đêm Tô Huân vẫn làm việc sao?

“ ẦM ẦM” Lan Di có chút giật mình, trời mưa à? Đã sang thu rồi mà. Lúc nãy về đến đây vẫn không sao, chắc là vừa mới chuyển mưa thôi. Rồi cô kinh ngạc, hắn ta biết trời mưa mới cho mình vào sao?

Cửa phòng ngủ của Tô Huân đã đóng. Bàn làm việc còn bừa bộn, dù sao cũng là ở nhà người ta, cũng nên dọn dẹp dùm họ, mắc công lại bảo ăn không ngồi rồi. Lan Di đặc túi xách xuống ghế soffa, đi đến chiếc bàn chất đầy giấy tờ, thu gom cẩn thận đặc ngay ngắn sang bên. Cô không học kinh tế, những con số trên đây thật nhức đầu, lại còn toàn tiếng anh. Nếu bỏ đi cái tính tình dở người và cả khuyết điểm về tình cảm… Thì tên này đúng là người đàn ông lí tưởng của thời đại. Lan Di tình cơ thấy cây viết máy màu đen được đặc cạnh laptop, trong nó rất đặc biệt, hình như hôm ghi tờ sec cho mình hắn cũng dùng loại này, vừa cầm vào đã biết là loại đắc tiền, phía ngoài còn có đường viên ánh kim sang trọng. Trên thân bút được khắc kí hiệu gì đó.

“ 24/7”

“ Cô đang làm gì đấy?”

Hắn tức giận khi nhìn thấy cô chạm vào cây viết, đi tới và giực lại nó. Cô lúng túng nhanh chóng giải thích nhưng hắn mặc kệ. Lấy đóng giấy tờ và laptop trở lại phòng.


Con người phải biết trước biết sau. Cũng nhờ Tô Huân sửa sang lại studio quá hoành tráng mà giờ đơn hàng dành cho cô càng lúc càng nhiều, mà còn là những đối  tác lớn. Nhân viên từ một giờ phải chuyển sang chục người. Dù gì sau này nếu có gì oan ức, cũng cần phải nhịn hắn vài phần.

“ Lẹ lẹ tay nào, chúng ta còn ba phút nữa sẽ chuyển sang concetp mới! Chào quý khách, mọi người đợi một lát nữa nhé! Chúng tôi sắp xong rồi!”

Minh bắt đầu ra dáng quản lí. Thằng nhóc lanh mồm lanh miệng lại nhanh tay, nếu không công việc cũng không biết sắp xếp thế nào.

“ Lấy cropped sensor qua đấy!”

  • Cropped sensor: Cảm biến cỡ nhỏ

Lan Di chỉnh sửa ống kính, hướng về phía nhân viên gọi. Tối qua ngủ trễ, sáng ra đã nhiều việc thế này, đầu óc có hơi mệt mõi, nhưng dù sao thì cửa hàng đắc khách thì cũng là chuyện vui. Cô chạy qua các thợ nhiếp ảnh vừa thuê, bình thường cũng là một studio một đợt chụp, giờ cùng một giờ những chụp tới bốn nơi trong đây. Vì thời gian ít lại nhiều người đến nên phải chia nhau ra làm.

“ Tí nữa chụp cho tạp chí Time. Cậu nên dùng Soft Focus sẽ làm bức ảnh trong mềm mại hơn. Rồi sau đó chỉnh WB SHIFT để đảm bảo bức ảnh đủ sáng!”

“ Vâng! Em biết rồi!”

Cô lại chạy sang bên gốc khác nhắc nhở nhân viên của mình một cách cẩn thận.

“ Dùng MF đi Hùng, AF sẽ không hợp đâu!”

“ Vâng chị Di!”

*MF – Manual Focus – Lấy nét tay

*AF – Auto Focus – Lấy nét tự động

Công việc ở LD studio mỗi lúc một nhiều hơn. Đến cơm trưa cô cũng chưa được ăn, thời gian nghỉ cũng gần như không có. Giờ trời cũng đã tối.

“ Anh!”

“Suỵt”

Minh kinh ngạc khi thấy một vị khách đẹp trai bước vào, nhưng anh ấy đã ra hiệu cho nó im lặng rồi đi đến gần chỗ Lan Di. Cô đã làm viêc quần quật từ sáng đến tối, trong bụng chỉ có mỗi chiếc bánh mi lúc trưa. Giờ vẫn còn đang chuẩn bị cho đợt chụp hình mười phút nữa.

“ Lan Di!”

Cô giật mình xoay người lại. Có chút bỡ ngỡ, tại sao Đức Nam lại đến đây.

“ Đã gần chín giờ rồi.Ăn chút gì đi! Anh có mang một ít bánh ngọt đây”

Anh rất tự nhiên như lần leo núi gặp, ngồi xuống cạnh tôi rồi mở hộp bánh thơm phức ra mời. Là bánh đậu đỏ mà cô thích. Sao anh lại biết được nhỉ? Hay chỉ là trùng hợp mang đến.

“ Cám ơn! Làm việc sáng giờ cũng không để ý là ăn gì chưa. Đói đến muốn xĩu rồi đây! Trong ngon quá!”

“Vậy ăn nhanh đi!”

Lan Di cầm lấy cái bánh đưa vào miệng ăn ngon lành. Không hiểu sao bên anh, cô rất tự nhiên, làm gì cũng thoải mái cả. Cô để ý thấy cúc áo của anh bị mất một chiếc liền hỏi.

“ Áo anh bị xúc cúc rồi!”

Đức Nam giật mình, đưa tay lên sờ cổ áo. Rồi có chút mất tự nhiên đáp.

“Vậy sao? Chắc là không cẩn thận làm rơi.

“Lúc nãy em có gọi cho anh nhưng điện thoại không liên lạc được. Chăc anh đang làm việc à?”

“Phải… Phải! Anh phải đi diễn ở một sân khấu”

Trong vẻ lúng túng của anh, cô chủ thấy thật ngộ. Cô sực nhớ ra chuyện hôm qua, phải cảm ơn và trả lại Đức Nam số tiền đó. Mắc nợ người tốt là không nên.

“ Chuyện hôm qua, anh ra mặt giúp em, thật sự rất cám ơn. Cũng tại thằng Minh cả, đã dặn không nói thế mà vẫn nói. Em sẽ trả lại số tiền cho anh ngay đây!”

Cô đứng dậy thì Đức Nam giữ tay lại. Lan Di nhìn anh, đôi mắt anh có chút thoáng buồn. Có phải cô gắp gáp quá nên làm anh hiểu lầm không muốn nhận tâm ý của anh?

“Sao thế?”

“ Hôm qua… Anh không phải là người trả tiền buổi tiệc đó”

Lan Di kinh ngạc. Không phải Đức Nam thì là ai được chứ?

“ Hình như Lan Di có bạn trai rồi thì phải. Lúc đó đến nhưng họ bảo bữa tiệc đã được bạn trai em thanh toán.”

“Không! Em chưa có đâu…”


Cả ngày hôm nay không gọi điện, không nhắn tin, không gặp mặt Tô Huân. Cô đang đứng trước cửa, chần chừ một lúc rồi mới bước vào trong.  Vừa đặc chân đến cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã lớn tiếng ở phòng khách.

“ Cái tôi muốn nghe không phải là cậu gặp khó khăn thế nào. Cái tôi cần là kết quả. Nếu không làm được ngày mai nộp đơn thôi việc lên bàn tôi!”

“ CROP” Chiếc điện thoại trên tay Tô Huân bị ném xuống đất đã vỡ vụn. Gương mặt vẫn còn hiện rõ sự tức giận. Cô lặng người đứng im bên ngoài. Rốt cuộc chuyện gì mà khiến hắn tức giận như vậy.

“ Về rồi sao không vào?”

Hắn lên tiếng nhìn cô làm Lan Di giật mình. Dù có hiềm khích gì với Tô Huân thì lúc này cũng nên dẹp hết. Người im lặng là người khôn ngoan.

“ Tôi đang tìm đồ bị rơi, tôi vào nhà đây!”

Cô nhanh chân phóng nhanh vào trong, muốn về phòng thì phải đi ngang cái tên đáng sợ này. Trong lòng tự dưng hồi hộp không tả nổi, chân cũng bắt đầu run run. Lan Di túm chặt túi xách đi thật nhanh lướt qua hắn. Nhưng chưa kịp thoát thì đã bị tóm lại như dự đoán.

“ Nấu gì cho tôi ăn đi! Để xem hôm nay cô ra ngoài học hành được gì!”

Chết thật rồi, tiêu thật rồi! Sáng sớm bảo với hắn hôm nay buổi chiều sẽ đăng kí lớp học nấu ăn cấp tốc. Do studio nhiều việc nên đã chiếm dụng thời gian đi học để làm thêm việc ở studio. Tô Huân tâm trạng giờ không ổn. N ếu nấu theo kiêu như hôm qua thể nào cũng bị treo cổ chết. Cô đưa mắt nhìn hắn lập tức phải dời đi. Đôi mắt sắc bén như dao thế cô thật cảm thấy bản thân rất đáng thương.

Trong lúc đó, cái đầu nhỏ của Lan Di lập tức nghĩ ra cách bỉ ổi nhất.

“ Trời ơi! Chống mặt quá, sốt rồi! Lúc trưa, phải chụp ngoại cảnh ở ngoài nắng. Chắc vì thế mà cảm thấy mệt. Xin lỗi anh! Tôi rất muốn nấu lắm, nhưng sợ sẽ lây bệnh cho anh. Anh là người rất kĩ về mặt về sinh mà phải không?”

Lan Di đặc tay lên trán tỏ vẻ mệt mõi. Cô không phải diễn viên, nhưng sắc mặt vừa mới lăn lộn bên ngoài về thì có lẽ giống.

“ Thế sao?”

“À! Tôi có ít bánh đậu đỏ, anh ăn tạm nhé!”

Cũng may lúc nãy Đức Nam mang đến nhiều, ăn không hết nên mang về. Cuối cùng cũng không phải vô ích lắm.  Hắn cầm lấy họp bánh, từ từ buông tay đang giữ chặt cô lại. Có phải như thế là tha cho cô rồi không?

“ Vậy xin phép tôi đi nghỉ ngơi trước!!”

Tô Huân không nói gì. Cầm lấy một cái bánh rồi ngồi xuống ghế xem ti vi ăn. Chẳng phải lúc nãy còn tức giận đến long trời lỡ đất sao? Giờ thì lại bình tĩnh như sống yên biển lặng thế này. Tính tình con người này thật rất khó hiểu. Nói gì thì nói, chuồn nhanh vào phòng kẻo hắn lại đổi ý.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô xoa xoa tóc bằng chiếc khăn bông lớn rồi ngồi trước quạt. Ngày hôm nay trôi qua nhanh thật. Làm việc cả buổi trời, đến giờ mới được nghỉ ngơi. Cảm giác vẫn còn mệt mõi, hay lúc nãy nói dối giờ bị bệnh thật vậy. Lan Di ngán ngẫm thở dài, định bụng xấy xong tóc rồi leo lên giường đánh một giấc đến sáng thì có tin nhắn tới.

“PIP” Lan Di với tay tới giường lấy chiếc điện thoại rồi nhìn ra cửa. Cái tên Tô Huân này có gì thì gọi nói cũng được việc gì phải nhắn tin cho mắc công.

“ Cháo nấu xong rồi. Lết xác ra mà lấy vào đi!”

Tô Huân không có ở phòng khách, cả bếp cũng vậy. Hắn đã vào phòng rồi. Chỉ còn hương thơm của món cháo phãn phất khắp căn phòng. Cô tiến gần đến chiếc bàn mini trong bếp. Trên đó đặc một tô cháo lớn đang nghi ngút khói, chắc chỉ vừa nấu xong. Đến gần thì lại càng thích hơn, nào là cà rốt, củ cải, đậu hà lan còn có cả thịt cá. Trong ngon chết đi được. Bên cạnh còn có một ly nước và viên C sủi. Cô mĩm cười rồi hét lớn lên để đủ cho cái ngồi trong phòng mình nghe thấy.

“ CÁM ƠN! NGÀY MAI TÔI SẼ NẤU CHO ANH MỘT BỮA ĂN THẬT NGON!”

Hắn dừng bút, chỉ im lặng rồi tiếp tục công việc dưới ánh đèn bàn. Công ty vừa xãy ra chuyện không hay. Bản thân tức giận đến mất bình tĩnh thế mà trước mặt cô, Tô Huân lại kiềm nén.