Sáng sớm thức dậy cô đã lập tức chạy đi đăng kí khóa học nấu ăn ở một trung tâm. Kiểu gì cũng phải học được ít nhất vài món sở trường để vượt qua kì thi này. Khóa học mới sẽ bắt đầu vào buổi tối nên cô lại tranh thủ về LD studio làm việc.
“Chị Di! Chị đến đúng lúc quá, nhiều việc quá em sắp quản không nổi rồi đây! Chị xem nè, một danh sách dài rồi đây!”
Cô cười cười rồi gật đầu đi vào trong. Mình nhìn cô ngơ ngác, việc gì mà khiến chị Lan Di hôm nay vui như mùa xuân vậy nhỉ? Sau hơn nữa ngày phải chạy tới chạy lui, chụp không ngừng tay. Minh chỉ đứng ngoài cũng thấy mệt lắm rồi vậy mà người trong cuộc làm việc vật vã như Lan Di lại cứ cười suốt từ đầu ngày đến cuối buổi.
“ Chị Di à! Chị được tuyển đi thi hoa hậu ạ?”
Lan Di lườm Minh một cái rõ ghét. Nhưng rồi lại tiếp tục cười không rõ mục đích.
“Bạn trai chị tặng xe hơi cho chị ạ?”
“Còn hơn cả xe hơi nữa!”
Rồi cô giật mình với những gì mình nói. Vội đính chính với thằng nhóc và đi ra chỗ khác. Chính bản thân cũng không rõ điều gì lại làm cô vui đến như thế. Minh lại chạy đến chỗ cô lần nữa, lần này thằng nhóc cũng vui mừng phấn khởi như vậy, báo tin cho cô.
“ Chị Di ơi! Bên công ty anh Đức Nam lại đến studio chúng ta chụp ảnh đấy!”
“Chị có nghe nói, nhưng khi nào?”
Tối qua, Đức Nam đã nhắn tin cho cô. Hai người nói chuyện rất vui vẻ, hay vì thế mà cô vui như vậy nhỉ? Anh bảo công ty đã chọn chụp ảnh tại LD studio, cô đã hứa chắc nịch sẽ đứng ra chụ cho anh, nhưng giờ cụ thể thì mai mới báo được.
“ Họ nói vì lịch quay ngoại cảnh nên chỉ còn trống duy nhất tối nay.”
“ TỐI NAY?”
Lan Di kinh ngạc hỏi lớn. Tối nay cô phải đi đến lớp học nấu ăn để về nấu cho hắn ăn. Vậy mà hôm nay Đức Nam lại đến, anh ấy đã giúp cô rất nhiều. Việc chụp ảnh nếu bỏ mặc mà giao cho người khác thì cô biết ăn nói thế nào khi gặp anh đây, tối qua đã hứa rồi. Còn nếu không học nấu ăn thì ngày mai đã phải ra mắt bố mẹ Tô Huân rồi.
Nhìn vẻ mặt lo lắng, căng thẳng của Lan Di, Minh mới chần chừ hỏi han cô. Nhưng Lan Di chỉ lắc đầu rồi tiếp tục bỏ đi chỗ khác.
Tô Huân đang ngồi trong phòng làm việc tại tập đoàn ShaHan. Đêm qua có người đã có người đột nhập vào phòng Tô Huân. Cũng may là thứ quan trọng vẫn chưa bị mất. Nhưng dù sao cũng phải tìm cho ra kẻ đó, hắn ra lệnh cho cấp dưới kiểm tra toàn bộ hệ thống camera an ninh. Lên danh sách những nhân viên ở lại công ty từ lúc 5 giờ cho đến 9 giờ tối qua và hỏi tra. Camera phòng Tô Huân đã bị cắt đứt vào lúc bảy giờ tối.
“Giám đốc! Chúng tôi đã tìm thấy được một người đáng ngờ.”
Hắn lập tức ra ngoài theo nhân viên đến phòng an ninh. Camera ghi hình cho thấy lúc 8:14PM có một nhân viên sửa chữa điện lạ mặt đi lên tầng của Giám đốc. Hắn đeo khẩu trang và đội nón nên không nhìn được rõ mặt. Hơn nữa lại luôn đứng về phía camera ít quan sát được nhất nên càng không thể nhận dạng rõ.
“ Phóng to gốc này lên cho tôi”.
“Vâng!”
Tô Huân đê ý thấy chiếc khuyên tai của tên đó rất đặc biệt nên yêu cầu nhân viên xem rõ hơn.
“ Có cần tôi điều tra thông tin về nhân viên sửa chửa được điều động vào chiều qua không ạ?”
Khi hình ảnh được phóng to thì ánh mắt trở nên kinh động, lập tức rời đi, không nói gì. Đôi mắt Tô Huân tối sầm lại, hắn tức giận vò nát đóng giấy trên bàn.
“RENG RENG RENG”
“ A lô!”
“ Con trai à! Ngày mai con sẽ dẫn bạn gái về ra mắt bố mẹ chứ? Mẹ hi vọng con không mang tùy tiện một cô gái nào đó để lừa gạt ba mẹ. Vì nếu như thế mẹ sẽ ép hai con kết hôn với nhau thật đấy!”
“ Con biết rồi!”
Tô Huân liền cúp máy, vẻ mặt tràn trề sự mệt mõi. Trong công ty có người muốn hãm hại hắn. Cách đây một tháng, tài liệu mật công ty bị lấy cắp, hại ShaHan gặp không ít rắc rối, khó khăn lắm mới giải quyết được. Giờ có người lại đột nhập, mục đích có thể vẫn là thứ ấy và hắn biết rõ người ấy là ai. Chỉ là không đủ can đảm để bắt giữ người ấy.
“Cho dù sau cơn mưa chiếc ô có trở nên rách nát, thì đành vậy thôi.
Cho dù đối xử tốt với anh tôi chỉ nhận được sự đau lòng, thì tôi chấp nhận”
Đồng hồ điểm sáu giờ tối. Lan Di vẫn ở studio làm việc, có vẻ cô đã có quyết định của mình. Bên phía công ty người mẫu Đức Nam đã đến, chỉ có anh ấy vẫn chưa thấy. Cô hướng ánh nhìn về cửa chính. Đang chờ đợi anh.
“ Đức Nam bảo năm phút nữa sẽ đến. Mọi người đợi một lát nhé!”
“Haha! Đương nhiên là không sao rồi. Công ty các chị chọn LD studio là vinh dự cho tụi em rồi. Năm phút gì chứ, một tiếng tụi em cũng sẽ chờ! Trời dạo này không hiểu sao cứ mưa thất thường chị nhỉ? Chiều đến giờ vẫn chưa ngớt Haha”
Thằng nhóc Minh tiếp chuyện quản lí bên họ một cách nhiệt tình. Dù sao công việc của nó cũng chính là ngoại giao kia mà. Lan Di ngồi chỉnh sửa ống kính, tâm trạng vừa cắn rức vì không đến khóa học nấu ăn, vừa bồn chồn lo lắng vì buổi chụp hình. Rồi Đức Nam cũng đến.
“ Xin lỗi! Tôi đến muộn.Trời mưa lớn quá.”
“Nào Nào! Đến trang điểm nhanh!”
Anh xuất hiện vẫn rạng ngời như thiên sứ. Đức Nam là một trong số hiếm người mẫu mà cô cảm thấy hạnh phúc khi được chụp cho anh.Nhưng có một điều, cảm giác nhìn vào đôi mắt anh, lần nào cũng cảm nhận được một sự đau thương anh đang cất giữ mà bên ngoài không thể nhìn thấy. Nếu có thể cô nguyện là người chia sẽ nỗi niềm ấy cùng anh. Đằng sau nụ cười, cô thấy một sự cô đơn và cả sự vô cảm. Tại sao lúc bên cạnh cô, anh mới có thể vui vẻ cười, còn nụ cười này giả tạo quá. Một người mẫu cần sự giả tạo hay sao?
“ Chúng ta nghỉ một lát!”
Lan Di ra hiệu cho đoàn tạm dừng. Đã chụp hơn nữa tiếng, cô thấy được sự mệt mõi trong đôi mắt anh. Bên ngoài vẫn mĩm cười nhưng sao cô luôn thấy nỗi buồn nhiều hơn là niềm vui. Lan Di đặt máy ảnh xuống đi đến chỗ anh, đưa anh chai nước rồi nói.
“ Có chuyện gì không vui sao?”
“Sao cô hỏi vậy?”
“ Em thấy điều đó qua mắt anh!”
“Rõ vậy sao?”
Cô mĩm cười lắc đầu rồi nói tiếp.
“ Không! Chắc tại tôi là nhiếp ảnh nên nhạy cảm với biểu cảm con người. Tôi thấy anh không vui và có vẻ mệt nữa.”
Đức Nam nhìn xung quanh, chỉ cười nhạt rồi lắc đầu.
“ Cô nhạy cảm quá rồi. Hôm nay lịch trình hơi nhiều nên có chút mệt.”
Sắc mặt Đức Nam có chút nhợt nhạt, hơi thở cũng rất nóng. Cô bạo dạng đưa tay lên trán anh. Vẻ mặt lo lắng nói.
“ Anh sốt hả?”
“ Không sao đâu! Chỉ là thời tiết thay đổi nên có chút không quen. Cám ơn vì quan tâm anh nhé!”
Anh lại mĩm cười xoa đầu cô thật tình cảm. Cảm giác thật vui, nhưng cô vẫn lo cho anh. Đột nhiên quản lí đến, tỏ ý muốn kết thúc cuộc nói chuyện này.
“ Cô Lan Di trong rãnh rỗi nhỉ? Đức Nam chúng tôi cần phải nghỉ ngơi, tí nữa phải chụp tiếp đấy.”
Đức Nam lo lắng nhìn cô, Lan Di dùng ánh mắt bảo rằng ổn rồi cô xin phép xoay người đi ra chỗ khác. Quản lí Đức Nam từ từ bước đến, nhìn theo hướng Lan Di rồi nhẹ nhàng nhắn nhủ anh.
“ Đừng đặc nặng tình cảm quá. Cậu biết bản thân không thể yêu ai mà!”
Đức Nam im lặng, anh nắm chặt bàn tay mình thành quyền, ánh mắt trở nên sâu thâm thẫm. Lan Di lại tiếp tục công việc chụp ảnh của mình. Lần này đến concept lưng trần, tuy có chút nóng mặt và ngượng ngùng khi nhìn anh. Nhưng là nhiếp ảnh, cô cần chuyên nghiệp, thông qua ống kính cô cố gắng gạt bỏ cảnh xúc để hoàn thành bộ ảnh. Hình xâm trên lưng anh, rất đặc biệt. “ 24/7”, thứ này đã thấy ở đâu rồi.