Chương 8: Bạn trai bí mật 2

Ánh đèn lại vụt sáng nơi cô đang đứng. Trịnh Quân gọi cô lên đó là ý gì? Mọi người đỗ dồn mắt về phía cô, tất cả đều ngóng chờ màn xuất hiện của Lan Di trên sân khấu. Tốt thôi, đối diện với cậu ấy một lần là điều cô nên làm. Cô còn tưởng rằng đến cả cảm giác nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đó còn không có, giờ có thể bình tĩnh mà đứng đây thì còn gì phải sợ.

Lan Di nhìn thẳng vào đôi mắt tinh cẩn trước mặt, không đoán được cậu ấy đang nghĩ gì, từ từ tiến đến gần Trịnh Quân. Cậu ấy đang giả vờ như không có gì hay thực tế đúng là như vậy? Sự hờ hững và lạnh nhạt của Trịnh Quân làm cô càng nhận ra giá trị bản thân hơn.

“ Đây là nữ minh tinh tai tiếng nhất lớp chúng ta năm nào phải không? Sau bao nhiêu năm vẫn trông không khác mấy nhỉ? Không biết hiện giờ còn làm những trò kinh dị như trước hay không thôi!

Trong hàng trăm nụ cười, cô chỉ thấy lạnh lẽo. Trò đùa của Trịnh Quân, nếu muốn cô sẽ chấp nhận.

“ Thế giờ cậu có bạn trai chưa?”

“…”

“Chắc là chưa rồi! Lấy Lan Dị về chắc anh ta phải là người có siêu năng lực mới chịu đựng nỗi tính tình của cậu nhỉ?”

Lại cười nhiệt tình hơn. Trịnh Quân, quá ra lúc đó cậu cũng là người siêu năng lực mới đồng ý quen cô à?

“ Vậy nghề nghiệp hiện giờ là gì?”

“Nhiếp ảnh gia!”

Cô trả lời một cách đắc ý. Nghề nghiệp của bản thân thì phải đáng tự hào chứ, huống hồ cô còn là bà chủ của một studio được tên chồng sắp cưới trang hoàng tốt đến nỗi lọt top 5 studio lộng lẫy nhất thành phố rồi.

“ À! Chụp ảnh thuê à? Vậy tí nữa phải nhờ Lan Dị đi theo chụp cho chúng ta nhiều tấm hình rồi.”

Cô thật khinh rẻ bản thân vì sao lại đem lòng yêu thương cái tên đáng chết này. Nhưng dù gì cũng là trước mặt mọi người, tốt nhất là nên nhịn.

“ Nói về tật xấu của Lan Dị chắc mọi người đếm đến không xuể rồi. Có ai muốn chứng kiến lại điệu nhảy sợi mì khô của bạn ấy không?”

Tất cả đều hô hào hưởng ứng nhiệt tình. Thật tình là cười không nổi, đem cô làm trò đùa vui thế sao? Cô không thích bản thân trở nên ngu ngốc trước mặt cậu.

“ Biểu diễn được chứ Lan Dị?”

Lan Dị sao? Cậu biết rõ cô ghét cái tên đó thế nào mà. Sao cứ cố tình nói như thế? Được, vậy hôm nay cô sẽ cho cậu ấy Lan Di này sống tốt thế nào?

Trước sự chứng kiến của mọi người, cô đi ra giữa sân khấu một cách tự tin. Bộ đồ hôm nay đã tiêu tốn hơn năm triệu. Tính về giá trị thì cô có thể bảo rằng mình rất đáng giá. Việc gì không thể hiện. Hàng mi cong phũ xuống, cảm nhận một sức mạnh mà cô đã kiềm nén bấy lâu nay.

“ Cho ít nhạc!”

Bài hát rất thịnh năm đó được bật lên. Lần này phải đào hết đường cong trên người mà diễn cho xong điệu nhảy mê người “sợi mì khô” này.

Năm xưa sở dĩ bị gọi là điệu nhảy sợi mì khô vì điệu lượn sóng đó vừa cứng nhắc lại vừa như sống dập. Nhìn vào chắc chắn sẽ không nhịn nỗi cười, có người buồn cười đến độ té từ trên ghế xuống đất đến u đầu. Phản ứng lần đó cực kì khích, giờ lịch sử sẽ không tái diễn nữa, vì cô sẽ không để cho điều đó xãy ra.

Lan Di ánh mắt kiêu ngạo, vén mái tóc dài lượn sóng óng ả của mình sang bên, để lộ chiếc cổ cao trắng nõn, chóng hai tay lên hong, bắt đầu uốn người theo hình lượn sống. Cũng may lần trước lúc rãnh rỗi, ngồi xem thằng nhóc Minh tập tành vẽ sống để dự party, cũng có chút ít kinh nghiệm.

Mềm mại và uyển chuyển như nhung lụa, làn sóng Lan Di tạo ra đã cướp mất hồn của những chàng nơi đây. Cô tựa như đóa hồng nhung, vừa thanh tao lại vừa sắc lạnh. Không chỉ dừng lại ở những cơn sóng mê hoặc. Lan Di còn biểu diễn thêm vài động tác lắc hông qua lại nhẹ nhàng. Theo tiết tấu âm nhạc lãng mạn, trong cô thật quyến rũ với đôi mắt dài và hàng mi cong. Cứ thế nhảy hết những gì thằng nhóc đã dạy.

“ Cái này trong quán Bar hay nhảy mà?”

Đột nhiên, phía dưới có tiếng người nói, làm mọi người bật sự chú ý ra khỏi Lan Di. Cô quên mất, Minh học điệu nhảy này là để biểu diễn trong quán Bar kia mà. Lần này thì tiêu thật rồi, mọi thứ dường như sụp đỗ trước mặt cô. Bị Trịnh Quân đem ra làm trò đùa trước lớp đã đành giờ còn, cộp mác “gái từng đi quán Bar” nhảy xuống hố còn hơn.

Bữa tiệc vẫn diễn ra, mọi người hàn huyên nói chuyện ăn uống. Cô đến một cái bánh cũng không muốn ăn, thẫn thờ người nhìn bọn họ bàn tán mình. Lê Lan Di ơi là Lê Lan Di đúng là đi đâu cô cũng không bao giờ không gây chuyện.

“ Cậu nhảy đẹp lắm!”

Trịnh Quân đi gần đến cô, mang theo cả ly rượu vang đưa trước mặt, mời cô bạn gái cũ của mình. Cậu ta muốn nhạo bán hay cười thì cứ mặc đi. Lan Di đã không còn mặt mũi mà nhìn nữa rồi. Nói chuyện cũng không có hứng thú, quay mặt đi hướng khác.

“ Đừng vậy chứ! Xin lỗi lúc nãy lấy cậu ra làm trò đùa”

Xin lỗi thì ít gì. Lúc đó nếu cậu nghĩ đến cảm nhận của cô thì đã không làm như thế. Lan Di từ từ xoay người lại, nhìn vào kẻ phụ tình bạc nghĩ trước mặt rồi bình tĩnh trả lời.

“ Tôi không dám”

“ Cậu giận à? Chẳng phải lúc trước cũng từng quen nhau, sao lại lạnh lùng với mình như thế?”

Lan Di kinh ngạc, nhìn xung quanh xem có ai đang ở đây nghe thấy không rồi quay sang tức giận với Trịnh Quân.

“Cậu điên à? Ở đây đông người đấy, huống hồ cậu cũng đã có vợ sắp cưới rồi mà!”

“ Cô ấy về trước rồi, còn chuyện chúng ta từng quen nhau, mọi người biết cũng đâu phải chuyện to tác gì.”

“ Tôi không thích”

Cô trừng mắt nhìn cậu. Cô không muốn nhắc lại chuyện cũ, nếu thật hôm nay cậu không gây thù chuốc oán với cô, có lẽ cô đã có thể bình thường mà xem cậu là bạn như trước. Đột nhiên hắn nói lớn trước mọi người.

“ MỌI NGƯỜI! TÔI CÓ VIỆC MUỐN NÓI!”

Lan Di kinh ngạc. Trịnh Quân lại muốn gì nữa đây? Cậu ta nhìn cô rồi mĩm cười bảo với toàn thể nơi đây.

“ Thật ra lúc trước Trịnh Quân tôi và Lan Di đây từng quen nhau trong bí mật!”

Tất cả đều ngỡ ngàng trước những lời cậu ta nói. Cả cô cũng thế.

“ Thời gian đó… Thật tồi tệ. Lan Di đúng là tuýp người con gái chẳng ra sao cả. Nhàm chán đến độ khiến người khác chỉ thấy thương hại, rất khó bỏ rơi, còn cầu xin tôi đừng xa cô ấy nữa.”

“ Hahaha! Bad boy thật!!!”

Cả đám người đều cười hùa theo Trịnh Quân thay vì phải tức giận thay cho cô. Nghịch lí gì đây chứ? Người đáng bên vực là cô, là Lê Lan Di đây chứ không phải tên xấu xa Trịnh Quân. Tất cả đều đang cười nhạo cô, tất cả bọn họ thật xấu xa. Tại sao có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy? Bạn bè vốn là như thế sao? Sao không có lấy một ai đứng về phía cô lúc này. Trước tất cả mọi người Lan Di bị chê cười, bị giễu cợt. Cô muốn khóc, cô muốn giải tỏa sự ấm ức này. Muốn đánh chết cái tên phụ tình bạc nghĩ xấu xa Trịnh Quân. Năm xưa cũng chính vì chỉ có một mình cậu ta đứng về phía cô, cứ nghĩ rằng cậu ấy là người tốt, thật lòng thật dạ đồng ý yêu cậu ta. Giờ tất cả đã vụn vỡ.

“ Hôm nay! Chúng ta hãy cùng vui vẻ chơi thôi nào! Tôi sắp kết hôn rồi đấy!”

Lại vỗ tay, lại hô hào tên khốn kiếp đó. Càng nhìn cô càng cảm thấy tức giận hơn. Trong cái lớp này, cô chỉ là một thứ để trêu trọc, còn cậu ta là kẻ xấu xa luôn ức hiếp kẻ khác, có nhiều người theo đuổi. Phía ngoài cửa có quản lí của nhà hàng vội đi vào trong rồi trịnh trọng thông báo.

“ Thưa mọi người, bữa tiệc hôm nay đã được bạn trai của cô Lê Lan Di thanh toán xong rồi!”

Tất cả đều sững sốt nhìn về phía cô. Chính cô cũng không biết chuyện gì đang xãy ra. “Bạn trai Lê Lan Di”?

“ Trời ơi, bữa tiệc hôm nay không phải con số nhỏ đâu. Bạn trai cậu là đại gia sao Lê  Lan Di?”

Mọi sự quan tâm lại bật ngược lại cho cô. Những người bạn từ quen biết sơ sơ cho đến hơi thân và kể cả có hiềm khích đều niềm nở chạy đến chỗ Lan Di. Đời đúng là buồn cười, lòng người nhanh thay đổi thật. Trịnh Quân tối sầm mặt lại, nhìn về hướng cô tỏ ý không hài lòng.