Chương 7: Bạn trai bí mật

“ Không!”

Tô Huân đứng trước gương chỉnh chu lại chiếc áo sơ mi, lạnh lùng từ chối. Lan Di hậm hực nhìn hắn không biết nói thế nào. Đã giải thích đến gẫy lưỡi, kể cả lí do bí mật thầm kín của mình cũng mang ra nói, sao hắn lại nỡ từ chối vô tình như thế?

“ Tại sao?”

“ Tôi có cuộc hẹn với đối tác vào tối nay. Cô dọn hành lí đến rồi thì mau sắp xếp đi, trong bừa bộn quá!”

Nói xong hắn khoác chiếc áo vest được treo ngay ngắn trên kệ rồi đi ra ngoài. Không thèm ngoái nhìn con người tội nghiệp đang khổ sở phía sau. Lan Di nhìn đồng hồ, chỉ còn hơn bốn tiếng nữa thôi là đến giờ hẹn, bản thân còn chưa chuẩn bị. Lần này thì tiêu thật rồi.

“ Minh à! Chị phải làm sao đây?… Bạn trai, bạn trai chị đột nhiên có việc hôm nay. Anh ấy không thể đến được.”

Cô chống tay lên cầm, vẻ mặt buồn rầu gọi điện cho thằng em than thở. Điều đáng giận nó không thèm nghỉ cách giúp, ngược lại còn chế giễu cô thêm nữa. Thà không gọi thì tốt hơn, đang định dập máy thì nó bảo có cách rồi.

“ Cách gì?… KHÔNG!!! Em điên à? Chị đã cố gắng không nợ nần gì anh ấy nữa rồi Giờ đi nhờ vã nữa chẳng khác nào chị lại mắc nợ người ta. Em mà gọi điện cho anh ấy chị sẽ từ mặt em đấy! Huống hồ, chuyện này…”

Thằng nhóc Minh bảo cô hãy gọi điện nhờ Đức Nam đóng giả bạn trai. Cô rất tỉnh táo, chuyện này đúng thật là không thể. Cô có bị cười thúi mặt vì đến từng tuổi này chưa có bạn trai, nghề nghiệp tầm thường thì cũng ổn hơn mắc nợ một người quá tốt với mình. Chỉ hận cái tên xấu xa Tô Huân đó, có hẹn lúc nào không hẹn. Chọn ngay ngày hôm nay kia chứ?

Lan Di bực tức đem đóng hành lí dọn vào phòng mình. Những bộ đồ mới mà cô có cũng là mua cách đây hơn ba tháng. Dạo gần đây chỉ toàn chú tâm cho công việc. Đồ mặc cũng chọn loại thoải mái nên không cần mua sắm thường xuyên. Đào đâu ra bộ váy lộng lẫy như công chúa để dự tiệc đây. Cô không muốn xuất hiện với bộ dạng tồi tệ trước mặt tình đầu đâu.

Cô vừa mở tủ quần áo của mình ra thì phát hiện có một chiếc hộp lớn hình vuông màu trắng. Có nên mở ra không nhỉ? Hắn ta để quên đồ trong này sao? Cô đem nó để sang một bên, tiếp tục đem treo quần ao của mình. Nhưng đi đến đâu, làm gì, cô cũng cứ liếc nhìn cái hộp trang nhã ấy, trong đó rất có thể là thứ cô cần. Dù rất muốn chính trực đem cất nó sang một bên nhưng bàn tay lại tự bán đứng mình.

“ Xem một chút thôi, mình sẽ đóng lại!”

Lan Di nhắc chiếc nấp họp lên cao, trong lòng luôn hi vọng đó là một bộ váy thật lộng lẫy trong cổ tích. Đôi mắt nhấm chặt từ từ mở ra để nhìn chúng. Nhưng đời đâu như là mơ. Cái tên Tô Huân đáng chết đó đúng là kẻ bỉ ổi xấu xa kia mà.

“ Lê Lan Di, nhịn không nổi nên mở ra phải không! HAHAHAHA chẳng có gì trong đây cả. Kí tên: Tô Huân”

Cô xé tan nát mảnh giấy gián bên trong cái hộp to tướng, trang nhã ban nãy. Thật sự sống với cái tên dở người này rất ức chế. Lan Di lấy bộ váy mà cách đây ba năm đã mua để dự đám cưới một người bạn ra mặc, dù sao đó cũng là bộ được nhất.

Cô đứng trước gương, xoay vòng một lượt để ngắm nhìn. Bộ váy kín cổng cao tường dài đến đầu gối, cao đến cổ, cổ lỗ xĩ như thế chưa ra đường cũng biết sẽ bị cười cho thúi mặt.

Đồng hồ đã điểm gần bảy giờ. Nhìn quanh một lượt, cô chợt lóe lên suy nghĩ trong đầu.

Lan Di vui mừng thay đổi trang phục, lấy thẻ ngân hàng và túi xách nhanh chóng chạy ra ngoài. Vừa ra đến cửa, bấm mật mã để khóa. Đột nhiên cô khựng lại, nở nụ cười nữa môi đáng ghét của Tô Huân. Ánh mắt kêu ngạo nhìn vào bảng số  và bấm đầy thích thú.

Đã bao lâu rồi không đi shopping. Hiện giờ mẫu mã thật đa dạng, rất nhiều loại trang phục màu sắc khác nhau. Làm cô xem đến hoa cả mắt, đau cả chân mới tìm được một bộ ưng ý. Dù sao hiện giờ cô cũng là vợ sắp cưới của con trai chủ tịch tập đoàn ShaHan mà.

Lan Di chạy vội vào một salon tóc đắc tiền không kém ngay trong trung tâm thương mại. Lập tức chọn thợ chính thiết kế cho mình một kiểu tóc khiến ai nhìn ai nhìn vào cũng mê mẫn.


“ Cái giày cao gót này khó đi thật! Cao đến mười phân sao mấy người mẫu có thể chạy nhảy dễ dàng thế nhỉ?”

Lan Di chỉnh đốn lại tư thế, hít một hơi thật sâu. Giờ cô đang đứng trước địa điểm họp lớp, chỉ cần bước vào trong mà thôi. Sao lại run thế này đến mức không thể đi nổi nữa.

“ Lan Di?”

Tiếng nói nghe rất quen tai. Cô giật mình quay người lại thì nhìn thấy cô bạn cũ học cùng lớp với mình. Cảm giác vừa vui vừa lo lắng, không biết nói gì chỉ gật gật đầu một cách lúng túng. Cô gái mặc chiếc váy màu đỏ trong rất bắt mắt nắm lấy tay cô rồi cười vui vẻ dắt cô vào.

“ Đứng đó làm gì? Vào đi chứ, sắp đến giờ rồi! Bộ đồ cậu mặc là Gosto phải không, hàng nhái à? Trong giống thật thật đấy!”

Cái cô này, là hàng thật đấy! Lan Di cố nhịn không nói gì, cũng không muốn tranh cãi nên đành im lặng.

Cánh cửa chính được mở ra, bên trong là một không gian rộng lớn sang trọng. Dù biết trước địa điểm là nhà hàng Ming Dynasty thuộc hạng cao cấp nhưng vẫn không khỏi bỡ ngỡ. Nhà hàng được thiết kế theo lối kiến trúc nhà Minh, kết hợp giữa gạch và gỗ đá mang đến sự uy nghi lộng lẫy vương giả. Nơi đây có đến hai mươi phòng, mỗi nơi được đặc theo niên hiệu của một vị vua. Đặc biệt hơn, buổi họp lớp này được chuẩn bị tại phòng VIP của Ming Dynasty, trần là những phù dung ngũ sắc hết sức đặc biệt, như áo bào, gốm cổ… Có cả tượng binh lính được trang trí bên ngoài như đứng canh gác chốn thâm cung này.

Thức ăn có đến hơn vài chục loại được bầy biện đẹ mắt trên bàn theo phong cách tiệc buffet. Nào là Súp vi cá Trung Hoa Ming. Double-boiled Shark’s Fin with Chicken, Bamboo Fungus, Pok Choy & Pork. Nhìn đến hoa cả mắt, sao cái người tổ chức là ai có thể xa xỉ đến mức như thế nhỉ?

Vừa gặp lại bạn cũ, ai nấy tay bắt mặt mừng túm tụm lại nói chuyện luyên thuyên. Chỉ có mỗi Lan Di sau khi được bạn kéo vào trong thì lại rơi vào trạng thái đứng yên bất động.

“ Cô gái mặc chiếc váy màu hồng phấn đó có phải là Lê Lan Di không?”

Cả đám kéo gần đến phía cô gái đang gồng mình chuẩn bị tiếp đón đám bạn cấp ba năm xưa.

“ Lê Lan Dị!!! Lâu quá không gặp!”

Cái tên mập chết tiệt, tên cô là Lan Di chứ không phải Lan Dị, cái biệt danh ấy suốt mấy năm cấp ba toàn bị gán cho như thế. Chỉ vì một hôm tình cờ cậu ta nhìn thấy cô trốn ở sau gốc cây đang ngồi mắng mỏ một con kiến mà đã rêu rao khắp nơi rằng cô không bình thường. Hại bọn họ từ đó không gọi tên cô là “Di” mà biến thành “Dị” lúc nào không hay.

“ Mấy năm rồi trông không thây đổi là mấy nhỉ?”

“ Này này! Mấy cái thằng này, thôi chọc người ta đi. Bạn bè lâu năm gặp nhau sao ăn nói thế hả. Lớn hết rồi đấy!”

Cuộc nói chuyện lấy cô ra làm trò đùa cứ thế tiếp tục, toàn kể lại những thành tích năm xưa Lan Di đạt được trong trường, mà những thứ ấy chẳng mấy gì vẻ vang cả.

“ Hahaha! Buồn cười nhất là lúc Dị đống vai bệnh nhân ngấc xĩu, không hiểu sao đóng đạt như thế, bên dưới tán dương quá chừng, không ngờ lại đang ngủ ngon lành trên đó, còn phát ra tiếng ngáy nữa chứ!”

Thế là bọn họ lại phá lên cười. Có gì mà cười chứ, hôm đó chuẩn bị cho vỡ kịch toàn bắt cô phải khuân vác đồ chạy tới chạy lui, vai phụ thì cũng là diễn viên sao có thể sai vặt như con ở con đợ đâu, hại cô đến tối diễn mệt đuối người, gặp may đóng cảnh nằm trên giường, gió mát nệm êm, không ngủ luôn trên đó thì có phải điên không?

Cánh cửa lại được kéo ra, mọi người đỗ dồn về phía phát ra tiếng động để đón chờ thành viên nào sẽ đến tiếp. Trong lòng Lan Di đột nhiên trở nên lo sợ, tay cô run run cố nắm chặt lại. Từ nãy đến giờ không thấy bóng dáng cậu ấy. Có lẻ bây giờ mới đến.

“ Trịnh Quân!”

Tất cả hướng ra phía cửa mà chạy đến. Đơn giản vì cậu ta luôn là tâm điểm của các cô gái. “Mối tình của chúng tôi, bắt đầu im lặng, kết thúc im lặng”. Gặp lại Trịnh Quân lòng cô bỗng trào lên một cảm giác vừa hận vừa đau. Nhìn bộ dạng hiện giờ, trên người khoác lên bộ comple màu đen sang trọng, bên tay trái còn đi cùng một cô gái xinh đẹp như diễn viên, ngôi sao. Chắc là tình mới của cậu, bản thân thấy thật xấu hổ. Muốn lên mặt để cho cậu thấy cô sống tốt thế nào, giờ chắc chỉ để Trịnh Quân cười mình mà thôi.

Cậu ta tiến thẳng về phía Lan Di trước sự theo dõi của mọi người. Phong thái, diện mạo, tất cả đều khiến cô cảm thấy nghẹt thở, đôi chân bật lùi về sau vịnh lấy mép bàn để trụ vững. Cậu ấy sẽ làm gì đây?

“ Lê Lan Di, lâu quá không gặp!”

Trái tim mỏng manh của cô bỗng chốc bị thắt lại. Trịnh Quân rất bình tĩnh khi gặp cô, không lúng túng, không ngại ngùng, càng không có vẻ cắn rức lương tâm. Bấy lâu nay cô tự chôn giấu bản thân, tự hành hạ bản thân như thế, thật vô ích. Lan Di chỉ gật đầu rồi giả vờ có điện thoại bỏ đi nơi khác. Cả đám lại tiếp tục quay quanh cậu ấy.

“ Bạn gái cậu à Trịnh Quân?”

Lan Di dừng bước. Cô thật cũng muốn nghe câu trả lời từ cậu ấy. Trịnh Quân nhìn cô châm chú rồi mĩm cười gật đầu.

“Vợ sắp cưới của mình!”

“ Trời ơi! Xinh quá, hai người thật xứng đôi mà! Đám cưới phải mời tụi này đấy!”

Cô bỏ đi ra ngoài hành lang. Cầm chiếc điện thoại trên tay cô chỉ muốn bật khóc ngay lúc này. Tại sao đã chia tay, đã hận cậu ấy như vậy, thế mà biết rằng cậu ấy sắp kết hôn lòng lại quặn đau như thế. Rốt cuộc thì bản thân muốn cái gì chứ?

Một tràn pháo tay vang giòn cất lên. Lan Di từ ngoài âm thầm đi vào trong, đứng ở phía tối trong về nơi phát ra ánh sáng, lặng yên mà quan sát. Vẫn tiếng nói ấy, gương mặt ấy, cô đã cố gắng quên trong nhiều năm qua, giờ đứng trước mặt mình, thật gần, thật khó chịu.

“ Lan Di! Mời cậu lên đây!!”