Hôm qua, Tô Huân đã sai người đến sửa sang lại LD studio, hắn bảo phần phí đó là tặng riêng cho cô, thầm cảm kích hắn sao? Hình như không có. Lan Di đêm qua gọi điện cho Đức Nam, hẹn hôm nay gặp ở một quán coffee để trả lại số tiền cho anh ấy. Nhưng cô không thể đến, thay vào đó là nhờ Minh. Lan Di vừa sáng sớm đã nhận cuộc gọi của Tô Huân, hôm nay cô phải ra ngoài gặp hắn để bắt đầu kì tập huấn làm con dâu họ Tô. Lan Di cũng cẩn thận căn dặn Minh đừng nói chuyện Tô Huân cho Đức Nam biết. Cô chỉ kể với nó mình vừa có bạn trai ngỏ lời.
“ Ô! Anh đến rồi à! Vào đây vào đây!”
Minh hớn hởi chỉnh chu lại mái tóc rồi niềm nở đón chào Đức Nam.
Anh cũng vui vẻ nở nụ cười với cậu rồi ngồi vào ghế, ngó nghiên xung quanh như tìm kiếm ai. Minh hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“ Chị Di không đến! Có mình em thôi hà! Anh thất vọng sao?”
Đức Nam cười trừ rồi lắc đầu. Cứ ngỡ hôm nay sẽ được gặp cô. Minh lấy trong túi ra một bao thư được bọc kín cẩn thận đặt trước mặt anh rồi nói tiếp.
“ Chị Di trả anh đấy! Chị kiếm được tiền rồi, chị bảo không muốn làm phiền anh. Anh cầm lấy đi nghen!”
“ Số tiền lớn như thế cô ấy kiếm đâu ra chứ?”
“Trời ạ! Tự dưng có một thằng cha nào đó…”
Minh sực nhớ mình đã lỡ lời nên lập tức im lặng, chuyển hướng sang chuyện khác.
“ À! Bạn chị ấy cho mượn. Mà anh cầm lại tiền đi, nhận số tiền này tụi em cũng rất ngại. Chị nhờ em cảm ơn anh vì sự giúp đỡ, sáng nay có công chuyện gấp nên chị phải ra ngoài nên không đến gặp trực tiếp anh được. Chị cũng kì hết sức anh há! Có gì anh nói với em cũng được nè!”
Cứ thấy trai là thằng Minh lại tươm tướp, huống hồ Đức Nam lại đẹp trai như thế. Thằng nhóc phải dặng lòng rất nhiều nếu không vài ba câu hỏi của anh đã khiến nó có gì khai đó rồi.
“ À! Thôi chắc em phải về rồi, chị Di ra ngoài, em phải về studio để trông nữa. Tạm biệt anh nhé!”
Thằng nhóc xách túi rồi chạy như gặp cướp. Đức Nam chau mài, Minh vẫn chưa nói với anh rằng Lan Di đã đi đâu, lời giải thích về số tiền cũng kì lạ.
Nhắc đến chuyện bên này, Lan Di bị Tô Huân bắt đến ShaHan đợi hắn. Sau khi giải quyết xong việc của mình, hắn sẽ xuống gặp cô. Nhưng do có cuộc họp đột xuất nên Lan Di đã ngồi ở phòng làm việc của hắn chờ hơn hai tiếng, chờ đến cả người nhàm chán, nhức mỏi phải nằm xuống ghế. Trên bàn có ít bánh bắt mắt, cô cũng tiện tay ăn vài miếng, dù sao cũng đến sớm, chưa có gì vào bụng.
Phòng làm việc của Tô Huân rất rộng, đồ đạc được bầy trí ngăn nấp. Cửa sổ chính có thể nhìn thẳng ra toàn bộ thành phố. Cửa sổ tự ý đi đến mở toan, gió thổi lồng lộng. Cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“ Dậy! Dậy nhanh!”
Có ai đó lay người cô dậy một cách “ Thô bạo”. Lan Di khó chịu mở mắt thì giật mình nhìn thấy Tô Huân đang ngồi gần đó vẻ mặt cũng không mấy gì vui vẻ.
“ Dễ ăn dễ ngủ nhỉ?”
Thật sự là thèm mắng cho hắn một trận thật, ý của hắn chẳng phải bảo cô là loại phụ nữ dễ dãi sao? Lan Di hừ lạnh rồi quay mặt đi, cầm ly nước uống một ngụm lớn không thèm quan tâm. Tô Huân đứng dậy đi đến bàn mình mở học kéo lấy ra sấp giấy rồi đưa cho Lan Di, giọng ra lệnh.
“ Xem cho rõ ràng chi tiết vào, cần thiết thì học thuộc luôn đi. Đây là những điều mà tôi thích, tôi không thích và cả hoàn cảnh gặp gỡ của chúng ta. Phải nhớ hết đấy!”
Lan Di xem qua một lượt. Hắn ta đúng là con nhà giàu công tử, đến đồ ăn và quần áo cũng kén cá chọn canh. Chỉ ăn được những thứ ít ngọt, quần áo phải là hàng hiệu, không thích động vật, thích chăm sóc da mặt bằng các loại mĩ phẩm vào sáng và tối trước khi ngủ? Dù biết rằng hắn ta bị gay nhưng những thứ vừa đọc thì đoán chắc hắn là dạng kiểu thằng Minh nhà cô.
Cô đọc một đoạn rồi tự bật cười khiến giám đốc trẻ khó chịu liền lên tiếng nạt.
“ Có gì mà cô cười, chỉ còn mấy ngày nữa là phải gặp ba mẹ tôi, cô hãy làm cho tốt đừng để họ phát hiện điều gì đấy!”
“Biết rồi thưa ngài!”
Nói xong cô vẫn cứ bụm miệng cười, những sở thích của hắn đúng là không giống ai cả, có vẻ cuộc sống hôn nhân của cô với CEO makerting sẽ gặp nhiều rắc rối đây. Lan Di đưa mắt nhìn cái tên đang ngồi vắt chéo chân nhìn cô chầm chầm một cách đáng ghét nói.
“ Anh gọi tôi đến đây chỉ để đưa cái này thôi sao?”
“ Đương nhiên là không! Còn một chuyện tôi muốn nói nữa.”
“Chuyện gì?”
“ Từ hôm nay chuyển đến chỗ tôi ở!”
Lan Di mở to mắt kinh ngạc. Có phải Tô Huân có vấn đề hay không hay là bản thân không biết mình đang nói gì nên mới vậy? Cô lên giọng hỏi lại lần nữa.
“ Ở CÙNG ANH?”
Hắn nhìn cô như thể người sai là cô chứ không phải hắn. Gật đầu một cái rồi đứng lên lấy chiếc chìa khoá trong túi mình ra quăng cho cô kèm theo vài lời.
“ Chìa khoá đây, từ nay việc nấu ăn, giặt giũ, lễ nghi tôi đều quản cô cả!”
“ Khoan! Nhưng những điều này đâu có trong điều kiện bắt buộc! Làm sao tôi có thể dọn đến s”
“Cô tiếp tục ngồi đây mười lăm phút, tôi làm xong việc sẽ dẫn cô về nhà”
Nực cười thật, thái độ gì đây, đây là ép người mà.
“ Tôi không thích!”
“ Cô không có quyền lựa chọn, nếu không muốn bị kiện ra toà vì tội lừa gạt chiếm đọat tài sản thì cô cứ việc ra về”.
“ Bằng chứng đâu mà anh dám vu khống tôi như vậy?”
Cô thử một lần trắng trợn xem sao, huống hồ giữa hắn và cô đâu có giao kết gì bằng giấy hay thủ tục. Chỉ là hắn đưa cô một tấm sec đủ để giải quyết việc của mình ngoài ra không ai làm chứng không có gì xác định cả thì gì phải sợ.
“ Nhìn cho kĩ vào, nếu không lại bảo tôi vu oan cho cô!”
Lan Di cầm điện thoại của hắn mà tay run run. Trong đó có những bức hình buổi chiều hôm trước, cô ngồi thân mật trong lòng hắn. Bức ảnh chụp rõ cả gương mặt rạng rỡ của cô khi nhận được tiền, chẳng phải lúc đó hắn bảo cô nhận thì phải cười tươi sao? Còn nói vì là doanh nghiệp nên khi nhận tiền của họ phải cười mới tốt. Hắn ta dám chụp lén lại mọi chuyện. Bằng cách nào chứ?
Nhìn con người Tô Huân lúc nghiêm túc làm việc thật không nghỉ rằng hắn bị gay. Ánh mắt chăm chú khiến cho người ta cảm thấy bị mê hoặc, Lan Di lắc lắc đầu mình, lập tức quay mặt đi hướng khác, nếu cứ tiếp tục nhìn hắn cô e rằng sẽ bị đánh đỗ bởi vẻ ngoài lừa gạt của hắn mất.
“ Liên hệ với bên nhân sự, sự kiện tổ chức quản bá cho sản phẩm mới sẽ bắt đầu vào tháng sau, bảo họ tuyển gắp cho tôi những ứng viên có kĩ năng bán hàng và giao tiếp. Tôi sẽ duyệt lại lần nữa vào tuần tới.”
Hắn gác máy, đóng tập giấy tờ trên bàn rồi cài nút tay áo đi đến chỗ cô đang ngồi.
Tô Huân chở cô trên chiếc xe sang chảnh của mình đến nhà hắn. Đây là căn hộ chung cư cao cấp của thành phố. Chiếc xe lái vào tầng hầm bãi đậu, xung quanh cũng toàn những chiếc xe đắc tiền không kém. Cô ngồi im người bên trong, giữ chặt túi xách vẻ mặt cảnh giác.
Hắn ra lệnh cho cô đi xuống. Lan Di nhìn ngó xung quanh rồi vội chạy theo hắn. Đây là lần tiên cô được bước chân vào một chung cư cao cấp như vậy, chỗ cô ở chỉ là nơi tầm thường, tiền nhà thì có hai ba triệu, thang máy lúc mở lúc đóng. Thái độ phục vụ và bảo vệ cực kì tệ hại. Trái ngược hoàn toàn với chỗ này.
Thang máy nối thẳng xuống bãi đậu xe, chỉ cần đi đến lối vào phía dưới đã có thể lên tầng mình muốn.Toàn bộ được làm bằng kính, có thể nhìn ra bên ngoài, chiêm ngưỡng toàn bộ khung cảnh thành phố. Bên trong chỉ có mỗi cô và hắn, hắn nhấn thang máy số hai mươi rồi lùi về phía sau dựa sát vào vách, không thèm ngó tới “vợ sắp cưới” của mình đang bỡ ngỡ từ nãy đến giờ.
“ TING ” Thang máy mở ra, hắn bước một mạch ra ngoài trong khi Lan Di vẫn còn mãi mê nhìn ngắm cái thang máy tuyệt vời này, đến một chút say sóng cũng không có, rất êm ái.
Hắn đứng trước cửa rồi bấm mật mã. Đúng là hiện đại, giờ đều dùng khoá số điện tử, chẳng bù cho cô ở chung cư, nào là ổ khoá , xích rồi cả khoá trong khoá ngoài, muốn ra ngoài cũng mất hơn năm phút. Nhưng rồi Lan Di khó hiểu nhìn vào chìa khóa tay mình.
“ Anh dùng khoá số thế đưa chìa cho tôi làm gì, đọc mã là được mà!”
“ Khoá đó để mở tủ lạnh!”
“Cái gì?”
“Với lại, tôi cũng chưa bao giờ nói nó là khóa nhà!”
Lan Di mém tí nữa thì ngã ngửa, lần đầu tiên cô nghe đến việc tủ lạnh có ổ khoá đấy. Có phải hắn thấy cô dễ dãi nên muốn trêu đùa không nhỉ? Cô vung tay lên không trung định uất vào đầu hắn nhưng hắn vừa xoay lại thì cô lập tức giấu đi cánh tay đang định hành hung.
“ Vào đi! Đứng đó làm gì!”
Cô bước vào trong, như bước vào một thế giới chắc nghĩ chỉ có trong phim ảnh. Nơi hắn ở thật đẹp, nội thất hiện đại, đến cả phong cách trang trí cũng làm người ta phát hoảng vì bị mê hoặc. Tông màu chính là nâu xám và trắng, vừa hiện đại lại vừa thanh lịch. Cô xỏ nhanh đôi dép đi trong nhà, kì lạ là trong này toàn dép size lớn, có cái còn to hơn thứ hắn đang mang. Ngó nghiên xung quanh một đợt đầy ngưỡng mộ. Đèn điện thì vỗ tay một phát lập tức sáng, kinh ngạc thật!
Đập vào mắt cô là cái phòng khách sang trọng đến mức cô phải dừng bước mà ngấm nhìn chúng hơn mấy phút, chiếc ghế soffa màu ngà dài đặt giữa nhà, phía dưới trãi tấm thãm nhung màu xám tro. Đáng ngưỡng mộ hơn chính là dàn tivi được đầu tư hẳn hai thanh loa cao lớn nhưng rất nhỏ gọn đặc hai bên. Trên tường treo những bức tranh trừu tượng kì lạ, nhưng nhìn chung là rất hợp với gian phòng, phía trên là chiếc đèn chùm chiếu ánh sáng vàng ngà tạo không gian ấm áp.
Thứ cô muốn xem nhất không phải là những vật xa xỉ bên ngoài này mà là cái “tủ lạnh có khoá” mà hắn nói. Cô bụm miệng cười rồi nhìn xung quanh, tìm đến bếp.
Tuy là chung cư nhưng không gian còn rộng và đầy đủ hơn cả một căn nhà riêng thật sự. Cuối cùng quanh quẩn ở đại sảnh thì cô cũng vào được nơi muốn vào. Căn bếp có màu trắng khiến không gian trở nên sáng sủa hẳn, điểm nhấn là những chiếc kệ tủ màu nâu xám đặt phía trên. Trước mặt có một chiếc bàn nhỏ dài để mấy loại cooktail và ít rượu như quầy bar mini.
Thứ quan trọng cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến. Lan Di tức giận hét lớn giữa căn nhà khi nhìn chiếc tủ lạnh hai cánh lớn không hề có chỗ nào để nhét chìa khóa, còn có thể tự do mở cửa.
“ Cái tủ lạnh LÀM GÌ CÓ Ổ KHOÁ”
Tô Huân từ bên ngoài đi vào rồi cười nhạo cô.
“ Cô tin thật à?”
“Anh!”
“Còn nữa, tí nữa về nhà dọn đồ đạt qua đây!”
Lan Di phồng mang trợn má ném thẳng chìa khóa vào sọt rác.
Hắn dẫn cô đi tham quan nhà một lượt, đi đến đâu thì hắn giới thiệu đến đó. Đáng sợ nhất là đến khu vực phòng trang phục của hắn. Rất rất nhiều bộ quần áo được xếp theo màu và loại. Có hộp đựng cravat và đồng hồ, giầy cũng hơn cả mấy chục đôi các kiểu. Phải nói là nhìn đến mê mẫn cả mắt, shop quần áo hiệu cũng chưa chắc sánh bằng. Hắn luyên thuyên về thế giới thời trang của mình hơn mười lăm phút, nghe đến mức cô chỉ còn lắc đầu mà chịu đựng.
Tô Huân dắt cô ra mắt phòng ngủ hướng Tây, hắn ta bảo đây là phòng của cô sau này. Còn phòng của hắn ỏ đối diện, rộng hơn, bự hơn, sang trọng hơn và đặc biệt nếu không được phép mà dám vào phòng hắn thì sẽ bị phạt năm trăm nghìn cho một lần vi phạm.
“Khóa rồi!”
“ Chìa khóa lúc nãy tôi đưa cô đâu?”
Lan Di không nhắc tới thì thôi, nhắc đến thật đáng mắng hắn. Cái chìa khóa vô tích sự ấy chẳng có tác dụng gì cũng bảo cô cầm, chẳng biết dùng làm gì thì giữ làm gì kia chứ?
“ Quăng rồi!”
“Thế làm cách nào vào được phòng thì tự cô nghĩ đi!”
Lan Di bậm môi trợn mắt, uất ức không nói được gì. Nghe như sét đánh bên tai, cái tên này ngay từ đầu nói rõ là chìa khóa phòng cô là được rồi. Việc gì phải vẻ vời lung tung chức năng của nó chứ? Cô gào thét trong câm lặng rồi lập tức chạy vào bếp lục sọt rác.
Giờ thì biết điểm yếu của cô rồi, hễ gì Tô Huân cũng lôi tiền ra để doạ cô.
“ Cô đã rõ mọi thứ rồi chứ! Vi phạm thì cứ đó mà nộp phạt.”
“Thế anh vi phạm thì thế nào?”
Hắn đưa tay lên che miệng cười khiếm nhã rồi nhìn cô nói. Nhìn cái dáng cười của hắn Lan Di chỉ muốn nện một trận vào mặt. Tại sao cũng là kiểu như Minh mà nó dễ thương bao nhiêu thì Tô Huân đáng ghét bấy nhiêu.
“ Cô thấy chủ nhà nào phải đóng phạt vì làm điều gì sai trong nhà mình chưa?”
“Anh!!!”
Tô Huân đã thay đồ xong, giờ đang mặc chiếc quần thun, áo thun trắng, để ý mới thấy tên này có làn da trắng như thư sinh, cơ thể cũng có đường nét cơ, là tập thể hình ư? Hắn chuộng chăm sóc da nên trong hắn rất đáng ghen tị. Ở với hắn nếu chịu khó nhịn chắc cũng được chăm sóc ké chứ nhỉ?
Tô Huân đi đến gần cô. Cả người cao hơn hẳn một cái đầu hại Lan Di nói gì, làm gì cũng phải ngước cổ lên.
“ Giờ sao?”
“ Còn một tiếng nữa đến mười một giờ. Cô chuẩn bị cơm trưa đi, tôi sẽ thử tài nấu nướng trước.”
Cô cười thầm trong bụng. Dù sao cũng lên thành phố sinh sống một mình, không biết nấu nướng thì rất thiệt. Giờ phải làm hắn mở mang tầm mắt, cho bỏ ghét.
“ Được! Cứ chờ đó”
Cô nói là làm liền, xắn tay áo lên cao. Lan Di đi vào bếp mở cái tủ lạnh không có khoá ra, bên trong như siêu thị mini cái gì cũng có. Nếu đã thế thì tiện hơn rồi, thích nấu gì cũng được. Phải nấu món sở trường của cô cho Tô Huân nếm thử mới khâm phục khẩu phục.
Hắn rất nhàn rỗi nhưng không đến mức ăn không ngồi rồi. Hắn cầm những tờ giấy chi chít con số và laptop ngồi trên ghế, có lẻ đang làm việc. Bên trong mùi tỏi phi thơm nức mũi, Lan Di thái ít hành ngò và rau củ cẩn thận, cô chú tâm làm mọi chi tiết, chỉ là tìm đồ hơi lâu nên quá trình nấu có chút trục chặc.
Trong này, có thể nhìn thẳng ra phòng khách, nơi hắn đang làm việc. Kỳ lạ, tại sao dáng vẻ lúc làm việc của Tô Huân lại khiến tim cô trở nên xáo động như vậy. Cô phải mất hơn mười giây mới dứt mình khỏi hình ảnh mê hoặc đó. Lắc mạnh cái đầu nhỏ rồi tiếp tục công việc của mình.
“XONG RỒI!”
Lan Di bầy các món mình đã nấu xuống bàn, kèm theo cả ly nước ép cà rốt thơm ngon bên cạnh. Tay chùi chùi vào cái tạp dề đi ra gọi Tô Huân. Hắn đặt mọi thứ lên bàn rồi phủi bộ đồ đi vào, còn không quên lườm cho cô một cái rõ ghét.
“ Trong đẹp mắt đấy”
Hắn bắt đầu ngồi xuống, cầm đũa lên. Trước mặt có đến bốn món ăn, canh rau củ hầm xương, cá chiên sốt cà, đậu que xào thịt và món trứng chiên, Con người cẩn thận và chuộng hình thức như Tô Huân chắc chắn sẽ ăn món canh đầu tiên.
Hắn cầm đũa lên, gắp lấy một miếng cà rốt ở trên cùng. Đôi tay cầm đũa cũng một mực nhẹ nhàng và uyển chuyển, đến bản thân là phụ nữ cũng thấy xấu hổ thay..
Hàng mi dài phủ xuống, hắn im lặng thưởng thức món ăn của cô. Trong lòng Lan Di thầm đắc ý, chắc chắn là quá tuyệt vời rồi.
“ Cái này cho người ăn sao?”
“ Cái gì?”
Tô Huân mặc kệ vẻ mặt bất mãn của cô mà cầm đũa nhấm nháp những món còn lại, vẻ mặt lại càng khó chịu hơn, giọng đanh đá nói.
“ Cá chiên quá nhừ, đậu xào thịt quá mặng, còn món này, trứng chiên thì NGỌT quá! Rớt! Rớt Rớt! rớt hết!“
Cô trừng mắt nhìn hắn, hai tay nắm chặt đôi đũa đến suýt bẻ gãy. Tức giận chứ, một người sống một mình ở thành phố, tự thân lo bữa ăn hơn một năm, thằng nhóc Minh lần nào đến nhà ăn cũng là ăn hết sạch đồ ăn do Lan Di nấu, thế mà hôm nay dụng tâm thật nhiều mà lại bị một tên “ miệng còn hôi sữa” Tô Huân chê thậm tệ. Hắn giỏi nấu nướng hơn cô chắc?
“ Cô biết nấu ăn sao? Tôi không thích động vật nên chắc đống này phải đỗ đi thôi.”
“ANH DÁM”
“Sao lại không?”
Hắn cầm những dĩa thức ăn còn toả khói đi đến cạnh thùng rác. Mắt cười nhìn Lan Di rồi thẳng tay đỗ xuống trước gương mặt bị sốc của chủ nhân chúng.
Giờ thì đến lượt cô được ngồi thưởng thức món ăn do Tô Huân làm. Nhưng không phải được ngồi mát ăn bát vàng mà phải đứng cạnh hắn, nghe hắn giáo huấn.
Lúc đầu còn đang chuẩn bị canh chừng sơ hở của hắn, chỉ một lỗi cũng phải bắt bẻ để trả đũa. Thế mà hơn nữa giờ một lỗi cũng không tìm ra, quá hoàn hảo! Tô Huân có thể ví như một đầu bếp chuyên nghiệp, hắn đi học nấu ăn thật à? Từ cách cầm dao cho đến những thứ hắn tạo ra, tất cả đều rất đẹp, hoàn hảo đến từng centimet.
“ Nhớ khi cắt thịt, cô phải cắt theo hướng từ trên xuống như thế này, lực cũng phải đều tay nếu không miếng thịt sẽ không cân bằng.”
Cái quái gì thế này? Anh ta canh đến từng milimet chứ không phải đùa đâu. Lan Di đứng bên cạnh vừa tức nhưng cũng vừa khâm phục. Cô tiếp tục im lặng quan sát hắn, cũng chẳng hiểu sao nội dung chính là học hỏi cách nấu ăn của Tô Huân nhưng cô lại đang lơ đãng, chỉ chú tâm vào mỗi con người hắn.
Đôi tay dài thon thả cẩn thận cắt từng lát cá, lưng thẳng, dáng cao, cô phát hiện góc mặt nhìn nghiên của Tô Huân rất thu hút. Long mi dài, cái mũi cao, cả cái môi mỏng lúc tập trung bỗng chụm lại trong rất xinh.
“ Này! Cái cô kia! Có nghe hay không thế?”
“Hả?.. à Nghe, nghe chứ! Có điếc đâu mà không nghe.”
Cô cười trừ rồi vuốt vuốt người mình. Đúng là doạ chết cô mà, nhưng sao lại nhìn lén hắn cơ chứ. Đâu phải chưa từng nhìn qua người đẹp trai, huống hồ nhiếp ảnh gia mộ studio như Lan Di, chụp hình cho biết bao nhiêu tờ báo Teen, shop Thời trang nam nữ có đủ, người mẫu trẻ đẹp đều đã từng tiếp xúc. Một tên Tô Huân cao hơn mét tám có là gì chứ, so với Đức Nam cũng ngang ngửa thôi.
Cô chỉ lơ là một chút thế mà hắn đã giải quyết gần xong bốn món “cơ bản “ như cô lúc nãy. Đúng là cao tay, chọn những món cũ của cô để “hạ bệ” đối thủ.
“ Thử đi! Rồi cô sẽ thấy món ăn của mình dở tệ đến mức nào.”
Hắn ra lệnh cho Lan Di, bản thân thì đứng bên cạnh nhìn chầm chầm từng cử chỉ của cô. Cảm thấy ngột ngạt và bất an, Lan Di chẳng dám nhìn vào đôi mắt của Tô Huân, cầm nhanh chiếc đũa rồi nếm thử theo thủ tục như lúc đầu hắn làm.
Lan Di gắp lấy một miếng cà rốt, trong miếng nào miếng nấy cũng giống nhau, như là sinh đôi vậy. Đúng là cái tỉ lệ mà hắn nói là có thật. Cô có chút dè chừng rồi từ từ đưa chúng vào miệng. Miếng cà rốt bên ngoài mềm mịn, bên trong thì vừa chín tới, ăn rất thích.
“ Thế nào, ngon lắm phài không?”
Cô vội thu lại vẻ mặt thích thú của mình lườm hắn một cái, tiếp tục đưa muỗng múc một ít nước canh nhấm nháp. Chết rồi, lần này phải nói như bước vào thế giới khác. Nhớ lần trước làm việc với một tờ báo lớn họ mời ekip đi ăn nhà hàng năm sao. Món canh rau củ trong đó đúng là có kiểu mùi vị này đây.
Lan Di phải giữ chặt muỗng mà dẹp đi cái cảm xúc sắp hét lên vì sự ngon quá mức quy định của những thứ hắn nấu. Món nào cũng muốn bỏ ngay vào miệng mà ăn hết thôi.
“ NGON TUYỆT VỜI!”
Cô cười đến tít mắt, giơ ngón cái lên khen hắn nức nở. Đáp lại đến một cái cười cũng không, Tô Huân còn ném lại cho cô một cái nhìn khó ưa. Gì đây? Mình nói gì sai à?
“ Kể từ giờ phút này, lập tức kiếm một khoá nấu ăn cấp tốc học ngay cho tôi. Mẹ tôi là người rất truyền thống. Con dâu mà không biết nấu ăn chắc chắn sẽ không yên đâu!”
Minh ngồi vắt chân chéo trên ghế ung dung dũa móng tay của mình Miệng không ngừng luyên thuyên.
“ Trời ạ! Chuyện của chị y hệt trong phim vậy ấy. Em thật không ngờ, quá không ngờ. Trước giờ vẫn nghĩ chị sợ đàn ông, đùng một phát bảo có người tình. Hết sức nói mà!”
Cô cầm con gấu bông trên tay ném thẳng vào đầu nó. Bậm môi trợn mắt nạt thằng nhỏ.
“ Có im không! Bảo em đến phụ chị dọn đồ, toàn ngồi đó nói nhảm, lo phụ đi chứ!”
“ Ơ hay! Em dọn nãy giờ rồi gì, xước móng tay em nên em ngồi dũa tí thôi. Còn nữa! Em không hiểu, anh Đức Nam dường như có tình cảm với chị đấy, sao chị lại có thể “nạnh nùng” bỏ người ta đến với một kẻ khác như thế? Giờ còn dọn đến ở cùng thẳng chả!”
Lan Di khựng tay, chỉ im lặng. Đức Nam có tình cảm với cô? Chỉ là cô cảm mến anh, chỉ cảm thấy sự quan tâm của anh rất ấm áp. Nhưng bảo thích cô có phải nhanh quá rồi không? Cả hai còn chưa gặp nhau hơn năm lần, tiếng sét ái tình à? Còn chuyện Tô Huân, nếu nói với thằng nhóc này chẳng khác nào leo lên ti vi trình bầy phóng sự. Tạm thời cứ giấu nó đi.
Sau hơn một tiếng đấu tranh trong căn phòng, cô cũng chọn ra được những thứ cần mang theo rồi đặt nó hết vào vali màu xanh lá mạ có dán những sticker “siêu nhân và hoa hồng”.
Minh cầm cốc nước cam mang đến cho cô rồi mĩm cười bảo.
“ Thích rồi nha! Giờ còn đến ở cùng người yêu cơ đấy. Thích quá đi há! Nè! Chị uống đi, nghỉ ngơi một lúc em chở chị đi cho.”
Lan Di cầm lấy cốc không quên lườm nó một cái thấy rõ rồi ngồi xuống giường. Từ hôm nay không phải sống ở nơi tồi tàn này nữa, nhưng dù sao cũng hơn năm nay gắn bó, bảo không luyến tiếc thì cũng không đúng. Đang nhấm mắt hồi tưởng lại mọi chuyện thì Minh “A” lên một tiếng rõ lớn làm cô giật mình.
“ Chuyện gì?”
“ Chẳng phải tối nay là ngày họp lớp sao chị Di!!!”
Lan Di cũng giật mình, ngồi bật dậy vội chạy mở vali lấy chiếc hộp bằng gỗ được cất cẩn thận lúc nãy ra xem. Đúng thật hôm nay là ngày họp lớp, là ngày mà cô không muốn nó đến chút nào cả. Vẻ mặt đau khổ của Lan Di bị thằng Minh nói vài câu lập tức được dẹp đi.
“ Quên mất! Giờ người ta có bồ rồi, lo gì chị Di nhỉ? Trang điểm thật xinh, mặt đồ thật đẹp, dắt theo bạn trai đến để cho cái thằng đó biết mặt chị!!!”