“ Nếu cậu là con trai chủ tịch tập đoàn ShaHan thì tôi sẽ đồng ý!”
“ …”
Hắn im lặng, chỉ đảo mắt nhìn cô. Cô thấy sắc mặt hắn đổi, càng đắc ý nói thêm vài lời.
”Thế nào? Nếu đúng là thế tôi sẽ vui vẻ mà KẾT HÔN với anh. Còn không ngại tai tiếng trở thành vợ của anh. Tiếc là… có lẽ anh không phải. Tôi đành phải thôi vậy”
Cô ngạo mạn nhướng cầm thách thức. Đột nhiên môi hắn vẻ nên một đường cong tuyệt đẹp, nhìn chầm chập người con gái trước mặt. Có phải cô vừa nói điều gì đó không phải? Cô chỉ muốn tìm lí do không khả thi để dập tắt ý định của hắn nhưng có lẻ đã phạm phải sai lầm.
Hắn lấy ra tờ danh thiếp trong suốt, phía trên có logo của ShaHan, còn bên dưới là danh tín và chức vụ.
“ CEO marketing
Tô Huân “
Đôi mắt Lan Di mở to, miệng há lớn không tài nào khép lại. Nhìn trân trân vào tấm danh thiếp mà hoang man. Tô Huân đặt tấm danh thiếp của mình vào tay cô rồi vung tay ghi vài con số vào tờ sec.
“ Chúng ta sẽ thoả thuận với nhau theo một bản hợp đồng. Cô không thiệt, tôi cũng không thiệt!”
“ ĐIÊN!!!!”
Nói xong Lan Di túm lấy túi xách ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Điên thật rồi, cô chỉ thuận miệng nói ra như thế không ngờ hắn lại là con trai của ShaHan thật. Dù cuộc đời cô bị vết thương lòng về tình cảm, mất niềm tin vào đàn ông nhưng chấp nhận kết hôn cùng một tên thích con trai như hắn ta thì cô cần phải suy xét lại.
Nhưng sao chạy hoài mà không thấy xa hơn. Thậm chí có cảm giác ai đó đang ôm lấy mình. Cô nhìn xuống eo, thấy mình bị một cánh tay đang giữ chặt, chưa kịp vùng ra thì bị kéo ngược về phía sau, ngồi gọn lên đùi hắn.
Cô hốt hoảng hét lớn.
“ BỎ RA!!!”
“Chẳng phải bảo đồng ý à? Sao cô có thể lật lòng như thế? Phải nói cho xong chuyện mới được đi chứ?”
“ Tôi với anh thì có gì mà nói chứ!!?”
Lan Di nhăn mặt kêu khổ. Đúng là xui đến mức không còn gì để xui nữa rồi, thà bị bắt cốc còn hơn bị một tên gay ép kết hôn như thế này.
“ Tôi sẽ cho cô tiền giải quyết việc cửa tiệm. Sau đó, hãy ngoan ngoãn đến gặp tôi để bàn chuyện kết hôn. Đừng có mà trốn vì cô sẽ tự chuốc khổ vào thân thôi.”
Đúng là cô đang cần tiền, nhưng nhận số tiền này rồi đánh đổi bằng hạnh phúc cả đời thì cô thà bị bỏ tù vì bị kiện còn hơn.
“ KHÔNG! Tôi không muốn kết hôn với anh! Chúng ta chỉ mới gặp nhau hai lần, lần nào cũng chẳng vui vẻ gì cả. Tôi cũng chưa biết rõ anh là người thế nào sao có thể kết hôn một cách tuỳ tiện như thế? Gia đình anh nữa! Họ sẽ nghĩ thế nào khi anh vát một cô gái tầm thường như tôi về nhà và bảo là vợ? Anh nên suy tính kĩ hơn đi, chuyện đâu còn có đó. Tôi sẽ xem như hôm nay chúng ta chưa gặp nhau được chứ, anh thử tìm một người khác xem!”
Hắn vẫn giữ cô trên người, người ngoài nhìn vào cả hai trong rất thân mật.
“ Một năm sau, tôi sẽ li hôn. Sau đó, cô chắc chắn không bị thiệt!”
Lan Di im lặng, trong đầu suy nghĩ về chuyện này. Hắn ta muốn kết hôn như vậy có phải vì muốn trả thù cái người gì đó mà hắn ta gọi.
“ Ba mẹ tôi đang buồn phiền vì những chuyện gần đây đăng trên báo. Chỉ còn cách cưới một người phụ nữ thì mới có thể làm họ yên tâm, dẹp bỏ những tin đồn bên ngoài.”
“ Anh thật sự bị Gay ư?”
Cô không kiềm nổi thốt lên. Tưởng chỉ là tin đồn nhưng giờ do chính miệng hắn nói ra không thể không nghi ngờ. Tô Huân nhăn mặt nhìn cô chầm chầm, giọng có chút mất bình tĩnh.
“ Đó là chuyện của tôi. Đừng can thiệp.”
Lan Di bịt chặt miệng mình ngăn không cho hét lên. Thật rồi, thật rồi đúng là tên Tô Huân này bị gay rồi. Có phải kiểu như Minh thích con trai không nhỉ? Hay là kiểu con trai đi yêu những đứa như thằng Minh? Rốt cuộc là loại nào đây? Có nên hỏi thẳng hắn ta hay không? Cô cứ miên mang suy nghĩ đến khi bị giọng nói của hắn đánh thức.
“ Này! Cô đang suy nghĩ cái gì đấy?”
“ Tôi… muốn suy nghĩ”
Tô Huân đặt cô vào chiếc ghế bên cạnh, tay nắm chặt cổ tay cô rồi quay mặt đi hướng khác.
Lan Di tức giận, ý của cô là muốn được về nhà suy nghĩ kìa, cái tên này tại sao lại nghĩ là chuyện hệ trọng vậy có thể quyết định trong vài ba phút ở đây chứ? Cô hừ một tiếng rồi xoay mặt đi, suy nghĩ nghiêm túc.
“ Anh ta là con trai chủ tịch tập đoàn ShaHan, là một CEO marketing, là một…”
“ Cô không phân biệt được suy nghĩ trong đầu với đọc thành tiếng à?”
Lan Di giật mình, thì ra nãy giờ cô đang nói chứ không phải đang suy nghĩ. Cô lúng túng đứng dậy dời đi vài ghế trước sự theo dõi của hắn. Rồi ngồi yên đó, phóng tầm nhìn ra xa mà tiếp tục suy nghĩ trong đầu.
“ Việc đầu tiên, mình sẽ cứu được LD studio. Có một số tiền lớn như thế mình còn có thể gửi về cho gia đình. Một năm thôi, mình sẽ không nói ba mẹ. Âm thầm diễn ra cuộc hôn nhân này, mình ghét những người đàn ông, nhưng Tô Huân… đâu phải. Chỉ một năm..."
“ Cô gái! Nhanh chóng chấp nhận lương duyên ấy! Mọi tai hoạ sẽ tự khắc được hoá giải”
Lan Di giật mình nhìn xung quanh lần nữa, chỉ bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Tô Huân. Đồng ý hay không đồng ý thật sự rất nhức đầu. Tại sao không để cô bình yên, chỉ muốn bình yên mà sống không được sao? Kết hôn là điều gì đó xa vời, kết hôn với một người không yêu càng không thể.
Cô nhấm chặt đôi mi, lắng nghe tiếng nói từ trái tim mình. Giờ cô nên làm sao đây?
Vừa rồi Lan Di nhận được điện báo của Minh. Cậu ấy bảo Đức Nam đã chi một khoản tiền lớn để giải quyết vấn đề ở studio. Trong lòng cô vừa cảm kích vừa cảm thấy ấy nấy, thật sự hai người không thân đến mức có thể chi một số tiền lớn để giúp nhau như vậy. Dù sao thì cô cũng nhất định trả lại cho anh ta và cảm ơn.
Tô Huấn lái xe đưa cô về trước cổng chung cư. Hắn ngồi trong xe ngước nhìn cô, khóe môi nhếch lên rồi nâng cửa kính, đạp ga rời khỏi nơi đó. Cô đứng dõi theo chiếc xe của hắn đến khi khuất bóng mới thôi nhìn rời đi.
“ Lan Di!”
Lan Di khựng bước xoay lưng lại, Đức Nam từ từ tiến đến gần trước sự kinh ngạc của cô. Sao anh ta biết được nhà cô mà tìm đến?
“ Tôi nghe Minh nói cô sống ở đây nên đến! “
Cô lo lắng nhìn xung quanh rồi hỏi. Cô sợ rằng anh đã nhìn thấy Tô Huân.
“ Anh đến lúc nào?”
“ Chỉ vừa đến thôi!”
Anh mĩm cười, nụ cười của anh làm cô cảm thấy thật bình yên. Dường như những chuyện rắc rối vừa qua bỗng chốc biến mất, chỉ nhìn thấy mỗi anh. Trang phục trên người anh thật đẹp, thoạt nhìn có lẻ đây là trang phục để diễn. Không lẽ anh đã đến đây ngay sau khi kết thúc công việc?
“À! Chuyện anh giúp t”
Anh ôm chầm lấy cô, càng xiết chặt vòng tay như sợ cô sẽ chạy mất. Lan Di bị bất ngờ toàn thân cứng đờ, không biết chuyện gì vừa xảy ra. Cô nghe thấy giọng Đức Nam run run.
“ Lan Di! Anh xin lỗi!”
Cô kinh ngạc khi nhận đườc lời xin lỗi từ người mà cô đang muốn cảm ơn còn không hết. Anh ta có phải là nhầm lẫn gì không?
“Nếu không phải anh cứ khăng khăng làm theo ý mình thì bọn họ sẽ không làm khó dễ em như vậy. “
“ Không liên quan đến anh đâu Đức Nam”
Kì lạ, bản thân vốn không thích ai chạm vào mình. Vốn luôn sống khép kín với mọi mối quan hệ, vậy mà giờ đây anh ta ôm chầm lấy mình nhưng cô không muốn xua đi. Ấm áp và bình yên biết bao, lâu lắm rồi cô mới được ai đó quan tâm.
Những cơn gió lạnh cứ thổi đến, không gian như ngừng động cho cả hai cảm nhận nhau nhiều hơn. Có phải cô thích anh rồi không? Sao cô có thể đau lòng khi nhìn anh đau như thế?
Đức Nam buông người cô ra,vịnh lấy bả vai cô, nhìn vào đôi mắt ngơ ngác trước mặt, mĩm cười rồi xoa xoa đầu cô như lúc trước.
“ Không! Anh phải về đây, gặp em sau!”
Cô lại chỉ nhìn theo anh, trong lòng bao nhiêu cảm xúc không thể nói thành lời. Cô quên mất cả việc phải cảm ơn anh. Đến khi thức tỉnh thì anh đã đi mất.
Nhưng sao anh lại bảo là lỗi của anh? Anh càng đối xử tốt với cô, cô càng cảm thấy việc đồng ý kết hôn với Tô Huân là điều gì đó tội lỗi…
Cô đi vào phòng mình, nằm dài trên chiếc ghế soffa, nhìn chầm chầm vào tờ danh thiếp và chiếc khuy áo. Rắc rối thật! Nếu không gặp cả hai có phải đã không cần đau đầu thế này.