Sáng hôm sau, vừa đến nơi thì thấy cửa studio bị mở, thầm nghĩ đó là do Minh đến sớm, nhưng khi từ xa nghe thấy giọng thằng Minh gọi, có vẻ giờ nó mới đến. Lan Di sững sốt run run tay.
“ Em mở cửa hả?”
“Đâu có! Giỡn hoài chị! Em mới tới mà!”
“Nhưng chị cũng mới đến!”
“ Trời ơi! Chúng ta đã khoá khi đi mà! Ôi mẹ ơi! Chị Di ơi có trộm ư?”
Minh nhảy cẩn lên hoảng hốt chỉ vào ổ khoá đã được cậy. Lan Di lập tức đẩy cửa bước vào trong để xem xét việc.
Cô tức giận đến run người. Bên trong toàn bộ đồ đạt bị đập phá nằm bừa bộn dưới sàn. Khung ảnh, đạo cụ, đèn, mọi thứ đều đã hỏng. Cô không biết ai gây ra chuyện này nhưng điều đó thật quá đáng. LD studio là toàn bộ tâm huyết đối với cô.
Thằng nhóc Minh bỗng la lớn khi kiểm tra máy tính.
“ Chị Di ơi! Không xong rồi! Hình của khách hàng bị xoá sạch sẽ rồi ạ!!!”
Cô uất ức nắm chặt những ngón tay mình thành quyền, chuyện này nhất định cô sẽ tìm cho ra lẽ. Lan Di đập mạnh bàn , đôi mắt như giọt sương động ở khóe mi nhìn mọi thứ xung quanh.
“ Không biết ai ác ôn đến nổi làm chuyện này đây? Chắc là cái bọn đe doạ chúng ta hôm trước rồi. Ngày mai Đức Nam muốn chụp ở chúng ta lần nữa mà chúng ta lại đồng ý, chắc vì thế mà chúng đã đến đây cảnh cáo chúng ta đấy!”
Cô nhấm nghiền đôi mắt lại, suy nghĩ thật kĩ trước khi sự tức giận sẽ cho lấp ý thức của mình. Chuyện này rốt cuộc là do ai làm? Nếu để cô biết được thì nhất định sẽ không để yên chuyện này.
“ Minh! Gọi báo cảnh sát cho chị!”
“ Chị ơi! Không được đâu! Tụi nó để lại mảnh giấy nè!”
Lan Di giực lấy đọc những lời nhắn của bọn đó.
“ Nếu mày báo cảnh sát thì những chuyện tao làm tiếp theo sẽ còn đáng sợ hơn đấy!”
“ Thành thật xin lỗi! Chúng tôi không thể chụp hình cho bên mọi người, studio của chúng tôi vừa xãy ra một số chuyện!”
Lan Di đã đến trực tiếp công ty quản lí của Đức Nam để xin lỗi, thể hiện thành ý của mình. Quản lí anh ngước nhìn tỏ ý quan tâm.
“ Có chuyện gì vậy?”
“ Đêm qua có người vào studio chúng tôi gây chuyện, mọi thứ bên trong đều bị phá hết!.”
Tay Đức Nam nắm chặt thành quyền, gương mặt biến sắc. Anh bỏ đi thay vì bước vào trong phòng với họ. Cô quản lí tỏ vẻ đồng cảm và an ủi Lan Di, sẽ không trách cô cũng không bắt bồi thường bất cứ khoản nào.
Lan Di cuối chào họ đi về, vừa ra đến chỗ thang máy thì bị tay ai đó kéo đi. Cô hoảng sợ, cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích, miệng bị bịt chặt, cuối cùng cũng bị lôi đến lối thoát hiểm gần đó.
“ Bỏ tôi ra! Anh là ai? Tôi la lên đấy!”
“ Là tôi Lan Di”
Người đàn ông mặc chiếc áo thun trắng đội nón và kính đen, gở khẩu trang xuống. Đôi mắt cô mở to như không tin được, là Đức Nam.
“Có… có chuyện gì vậy?”
“ Tôi”
“RENG RENG RENG” Đột nhiên điện thoại trong túi cô reo lên. Đức Nam im lặng để cho cô nghe máy. Lan Di vừa nhìn thấy Minh gọi đến thì lo lắng trả lời.
“ Gì vậy Minh?”
“ Không xong rồi chị Di ơi! Khách hàng đòi kiện chúng ta nếu không bồi thường cho họ đấy!!!”
“ Sao?”
Lan Di mặt mài tái nhợt, nắm chặt lấy điện thoại.
“ Xin lỗi! Tôi phải về gấp!”
Nói xong cô chạy một mạch xuống dưới. Tâm trạng trở nên tồi tệ hơn. Chi phi để sửa chữa lại studio đã mất một khoản lớn. Giờ còn bị kiện nếu không bồi thường, cô đào đâu ra số tiền lớn như thế để trả đây.
Đức Nam đấm tay vào tường một cách tức giận. Gương mặt khó chịu tiến thẳng vào phòng quản lí Dung.
“ Chị quậy đủ chưa? Tôi không chụp ở đó là được phải không? Sau này đừng làm khó dễ cô ấy nữa!”
Cô quản lí điềm tĩnh nhấm nháp một ngụm trà rồi mĩm cười nhìn con gà cưng của công ty nói.
“ Nếu cậu chịu hợp tác từ đầu, có phải mọi việc tốt hơn rồi không?”
“ Sai người đập phá một studio nhỏ nhoi, chị cũng dụng tâm thật!”
“ Để cảnh cáo cậu, tôi buộc phải làm như vậy. Trần Đức Nam, tại sao dạo này cậu cứ cố ý làm trái mọi thứ tôi nói thế? Cậu nên nhớ bản thân là ai, tại sao cậu lại có được ngày hôm nay. Vì thế đừng có ngang bướng nữa!”
Đức Nam sắc mặt biến đổi, im lặng. Quản lí Dung đứng dậy đi đến gần anh, phủi phủi vai áo và chỉnh lại trang phục cho Đức Nam. Khoé môi mĩm cười ngọt ngào nói.
“ Tí nữa chúng ta sẽ chụp ngoại cảnh ở Resort. Chuẩn bị đồ rồi tôi sẽ sai người sang đón cậu. Ngoan ngoãn đừng đi đâu lung tung đấy!”
Tính luôn cả số tiền tiết kiệm, bán những vật có giá trị, cũng chẳng thấm vào đâu. Minh ngồi kế bên chỉ biết thở dài thương xót cho cô. Lan Di ngồi dưới đèn bàn ở tiệm, tìm đủ mọi cách để xoay sở tiền, gọi điện thoại cho bạn bè, những người quen biết mong họ sẽ giúp đỡ. Nhưng bạn bè thì không có bao nhiêu, lại ít liên lạc, giờ gọi họ để mượn tiền, chưa gọi đã biết trước kết quả.
“ Chị Di ơi! Ngừng tay ăn chút gì đó đi, từ sáng đến giờ chị không ăn gì rồi. Không cẩn thận thì xĩu đó!”
“ Để đó, tí nữa chị sẽ ăn.”
Cậu nhóc Minh mang chút bánh ngọt để lên bàn, vẻ mặt lo lắng vỗ vỗ tay cô. Nó cũng biết sự việc đợt này rất nghiêm trọng, bọn họ chỉ cho thời gian là một tuần. Nếu không bồi thường đủ số sẽ gửi đơn kiện vì đã vi phạm hợp đồng, không giao đúng hạn. Vướng vào pháp luật thì rắc rối lắm, tội nghiệp cho cô chủ của nó, chẳng hiểu có tội tình gì mà liên tiếp gặp phải những điều xui xẻo như vậy.
Minh nhìn cô rồi do dự mà hỏi.
“ Chị ơi! Có phải chị đắc tội với thần linh không mà sao liên tiếp gặp chuyện vậy?”
“ Thằng nhóc này! Thôi nói nhảm nhí đi!”
“ Gì chứ! Em nói thật đó, nhiều khi chị làm trái ý của họ nên mới bị hoạ vậy đó. Nào là leo núi bị trật chân nằm nhà cả tuần, studio thì bị đe doạ, đập phá giờ còn vướng vào chuyện kiện tụng. Em nghĩ đến cũng thấy lạnh người nữa đây!”
Lan Di nạt thằng nhóc một trận. Cô không tin vào những chuyện phù phiếm đó, cô là người sống thực tế. Những chuyện xảy ra thế này có lẻ do trùng hợp mà thôi, không thì do tháng này cô quá xui cũng nên. Chợt Lan Di nhớ đến hôm leo núi, ông lão đã nói điều gì đó với cô.
“ Lương duyên sắp đến, nếu không nắm lấy. Cô không tránh khỏi hoạ vào người đâu!”
Lương duyên? Lan Di đặt bút xuống bàn, gỡ cặp kính trên mắt mình xuống xoa xoa cái trán. Nhức đầu chết đi được, chiều đến giờ ngồi tính toán, giải quyết mấy việc phiền phức này khiến cả người mệt mỏi, khó chịu.
Minh chạy khắp nơi tìm kiếm thứ gì đó rồi vội chạy đến bàn cô. Lan Di nhíu mài nhìn thằng nhóc. Nó đưa cho cô một tấm thiệp màu trắng, phía trước có hai chữ to tướng.
“ HỌP LỚP CẤP BA “
“ Chị có thể không đi kia mà!”
“ Không thể! Đây là lời hứa, nếu ai không đến sẽ không nhìn mặt nhau nữa!”
“Thế chị đủ dũng cảm để đi sao? Em chỉ sợ chị ngất trong đó hoặc sẽ hành động dại dột thôi!”
Cô chấn động trong lòng, họp lớp đồng nghĩa là gặp lại bạn cũ. Tình cũ của cô chính là học cùng lớp cấp ba. Vì tên đó mà cô đã phải sống những chuỗi ngày tối tâm, lạnh nhạt với thế giới. Tự mình làm khổ thân mình, gặp lại cậu ta thật cô không biết mình có đủ can đảm đó hay không.
Tưởng rằng bản thân sẽ sống tốt hơn cậu ta là cách trả thù tốt. Nhưng thật sự cuộc sống lúc này của cô chỉ khiến tình cũ cười vào mặt cô mà thôi. Lan Di vẫn nhớ rõ cái cảm giác năm đó, đau đến mức muốn chết đi. Ánh mắt lạnh lùng và vô tình ấy như giết chết con tim cô. Sao có thể nhẫn tâm nói ra những lời nói cay đắng đó, tình yêu cô dành cho cậu ta không bằng một cô gái chỉ quen một tháng. Mọi kí ức đau buồn ùa về khiến Lan Di trở nên yếu đuối, cô gục mặt trên bàn, mặc cho nước mắt rơi. Không gian yên lặng nơi đây làm trái tim mỏng manh một lần nữa nhói đau.
Đêm qua cô đã ngủ lại studio. Số tiền hiện có Lan Di dùng để sửa chữa lại nơi đây để cửa tiệm hoạt động lại. Còn một ít thì bồi thường trước một ít cho khách hàng đang làm khó dễ mình. Điều lạ là làm sao họ lại biết thông tin LD mất dữ liệu mà đến kiếm chuyện đồng loạt như vậy?
Lan Di ngoài ở studio còn đăng kí đi chụp ảnh thuê cho các nơi khác kiếm thêm thu nhập. Minh cũng đi làm việc bán thời gian ở một số cửa hàng, tính lương theo giờ để phụ cô.
Hai ngày nay, cảm giác mệt như làm việc cả tháng trời. Nhưng tiền nhận được cũng không nhiều là bao, cô ngồi thở dài, gặm ổ bánh mì ở gốc công viên, nửa tiếng nữa phải ra chụp ảnh.
Nhìn lên bầu trời xanh. Những nhành cây đang thay chồi, những chiếc lá vàng úa theo cơn gió cuốn trôi đi, trong thật tự tại. Nghĩ lại bản thân, Lan Di chỉ còn biết cười nhạt.
“ Cô gái! Nhanh chóng chấp nhận lương duyên ấy! Mọi tai hoạ sẽ tự khắc được hoá giải”
Lan Di giật mình nhìn quanh thì chẳng thấy ai cả, nhưng giọng nói này thật sự rất quen. Cô kinh ngạc khi nhớ ra đây là giọng của ông lão đã gặp trên núi hôm đó. Giữa ban ngày ban mặt nghe những lời đó khiến lòng cô có chút lo sợ.
“ LAN DI! VÀO THÔI!”
Ổ bánh mì còn chưa ăn xong, mới chợp mắt một lát đã tới giờ làm việc. Cô đứng dậy lắc lắc đầu mình, những điều lúc nãy là nằm mơ ư?
Họp lớp chỉ còn cách mấy ngày. Bản thân ngày càng tồi tệ hơn, thức khuya, làm việc cả sáng, cô đã ốm đi trong thấy, sắc mặt cũng xanh xao. Để cậu ta trong thấy bộ dạng này của Lan Di, cô thà để bạn bè không nhìn mặt mình còn hơn.
“Lang thang vô định, vậy mà tưởng như có vô số sợi tơ chiều vô hình giăng mắc, trói chặt tâm hồn trong nỗi cô độc không lối thoát, càng vùng vẫy càng thít chặt. “
Cô cứ đi mãi về phía trước, đến khi đôi chân mệt nhoài mới chợt tỉnh giấc. Nhìn xung quanh, đã đi đến nơi nào rồi.
“ TẬP ĐOÀN SHAHAN “
Trong đầu Lan Di như nhớ tới điều gì đó. Bản tin hôm đó bảo rằng con trai chủ tịch tập đoàn này bị gay. Cô nhớ đến cũng cười không nổi, chuyện của cô đã đủ phiền rồi. Cười chuyện người ta cô sẽ bị chê cười mà thôi.
Những cơn gió chiều cứ thổi vô tình, chuyến xe bus cô đợi thật lâu đến. Ngồi một mình nơi đây, ngẫm nghĩ chuyện đời. Chưa kịp ngồi xuống ghế chờ thì một chiếc xe màu trắng đã đậu trước mặt cô. Một tên cao lớn vận bộ complet đen thanh lịch bước xuống xe, đeo kính râm đen nắm lấy tay cô kéo thẳng vào xe. Đến một giây kháng cự cô cũng không có, nằm gọn trong chiếc Lamborgini.
“ CHO TÔI XUỐNG!”
Lan Di hét lớn nhìn cái tên bên cạnh mà tức giận. Nhưng hắn xem như cô không tồn tại, bình tĩnh lái xe đi thẳng về phía trước. Có thể nói đây là cuộc bắt cóc không? Đời cô giờ đã đủ xui xẻo rồi, bắt cóc một người sắp phá sản như Lan Di xem ra tên này đúng là không bình thường.
Hắn ta lái xe đưa cô đến một một sân vận động lớn. Ngang nhiên nắm lấy tay cô kéo nhanh lên những hàng ghế phía trên cao rồi ra lệnh cho cô ngồi xuống. Cả một dẫy ghế rộng, chỉ có hai người. Những người tập thể thao, chạy bộ đều ở dưới sân lòng chảo cả.
Lan Di ngơ ngác nhìn xung quanh. Thật sự là không phải bắt cóc, đưa cô đến nơi có nhiều người ở dưới thế này dù có giở trò là không thể.
Hắn cũng chọn một vị trí kế bên từ từ an tọa, gỡ bỏ cặp kính đen xuống. Đưa đôi mắt từng làm cô ngẫn ngơ, tim loạn nhịp nhìn chầm chầm vào cô.
Bỗng dưng bối rối trước một khuôn mặt.
“ Lê Lan Di, 24 tuổi, tốt nghiệp ngành quản trị, đang làm nhiếp ảnh gia tại LD studio. Kinh tế không ổn, đang làm thêm để trả các khoản nợ. Ngoại hình bình thường, sống một mình ở một chung cư gần ngoại ô, tình đầu thất bại trầm trọng dẫn đến lãnh cảm với những người xung quanh. Phải không?”
Lan Di trợn mắt kinh ngạc. Cảm giác đầu tiên là cực kì sốc, người này chính là cái tên đã cầu hôn cô đêm hôm đó. Giờ còn điều tra về cô rồi kể rành mạch như thế trước mặt mình. Gì mà ngoại hình bình thường? Cô nhăn mặt lại, im lặng không thèm nói gì với hắn.
Hắn ta móc trong áo vest mình ra một tệp sec và cây viết máy màu đen nhìn cô. Giờ dùng tiền để làm gì đây chứ? Lan Di mở to mắt xem hắn sắp làm gì.
“ Một tỷ? Đủ để cô kết hôn với tôi không? “
Lan Di bật cười lớn, thật nực cười mà. Chuyện dùng tiền ép hôn thế này đánh chết cũng không ngờ đến. Đến một tí thông tin về hắn ta cô còn không biết nếu đồng ý cưới thì có phải là chuyện vui cho thiên hạ xem không?
“ Tôi nghiêm túc đấy!”
Hắn nghiến răng cảnh cáo khiến cô dừng lại niềm vui. Quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, hít một hơi thật sâu rồi ra vẻ hiểu chuyện.
“ Này anh bạn! Không biết lí do gì nhưng nói thật tôi không rãnh để ở đây để làm trò đùa cho anh đâu. Bye Bye!”
Cô đứng dậy thì bị hắn kéo giật lại, mặt nghiêm túc nhìn cô nói.
“ Mệnh giá sẽ do cô quyết định.”
Lan Di sững sốt, ánh mắt này thật sự không phải là đang đùa giỡn. Vụ việc này cần nhanh chóng giải quyết. Tối nay cô còn phải sang phố đối diện để chụp hình cho shop.Hơn năm giờ rồi không dập tắt chuyện này chắc chẳng rời khỏi đây nỗi với hắn ta.
“ Nếu cậu là con trai chủ tịch tập đoàn ShaHan thì tôi sẽ đồng ý!”