Chương 3: Lời Cầu hôn xa lạ 2

“ Chị ổn chứ?”

“ Chị có cần chuẩn bị gì đó trước khi đi không?”


Lan Di lái xe máy chở cô và Minh đến địa chỉ mà thằng nhóc nói. Đó là một quán bar lớn nằm ở gần trung tâm thành phố. Cũng thường đi ngang đây nhưng không nghĩ rằng đây  lại là nơi tụ tập của những người đồng tính. Cô lo lắng hỏi cậu nhóc đang ngồi phía sau mình.

“ Trong đó, có cả nam và nữ? ”

“ Dạ! Les và Gay trong đó hết chị ạ! “

“Có khoảng bao nhiêu người vậy?”

“Đông lắm! Tối nào cũng nhộn nhịp cả.”

Lan Di nuốt nước bọt, có khi nào vào trong đấy cô có thể bước sang một trang sử sách mới. Bắt đầu mối quan hệ khác với một người, không phải nam?

Họ gửi xe ở ngoài rồi mở cửa bước vào. Ánh đèn lấp lánh nơi đây khiến cô muốn hoa cả mắt, có lối đi trãi thảm đỏ dẫn đến cánh cửa nữa. Minh dừng lại trước một tay bảo vệ, thằng nhóc móc trong bóp ra một chiếc thẻ, có lẻ đó là thẻ hội viên ở đây. Nó chỉ về phía Lan Di rồi nói vài điều với ông ta. Họ mở lối cho cả hai bước vào, Minh cười rồi nắm lấy tay Lan Di kéo vào trong. Vào thế giới mà cô chưa từng bao giờ biết đến.

Bên ngoài cửa chính đã rất đồ sộ, bên trong nội thất, trang trí rất hiện đại, có thể sánh ngang như khu chỉ có đại gia mới lui đến. Minh vào nhà vệ sinh để trang điểm lại bản thân. Lan Di đứng ngơ ngác bên ngoài, nhìn những cặp đôi đồng nam đồng nữ qua lại mà có cảm giác lo sợ. Cô đi lang thang ra ngoài, ở đây là một đại sảnh lớn với ánh đèn chớp loáng đủ màu, nhạc đập dồn dập đủ các thể loại, lạ lẫm và choáng ngợp.

“ Mới vào à? Có hứng thú đi chơi với nhau không?”

Một người trang phục là nam nhưng giọng nói và gương mặt rất giống nữ tiến sát gần cô rồi ngỏ ý. Lan Di lập tức lắc đầu chạy nhanh ra nơi khác. Nhìn xung quanh một lượt, cô cảm thấy hoang mang, có lẽ thế giới này không thích hợp với người như cô. Bọn họ tụ tập thành nhiều đám, có chỗ chỉ có riêng hai người thân mật. Vẻ mặt, bộ dạng thật kì lạ. Lan Di dù rất thoáng trong suy nghĩ, tôn trọng mọi thứ ở thế giới này, nhưng dù gì cũng là lần đầu không tránh khỏi ngỡ ngàng.

Minh trang điểm cho cô trở thành một con người khác, thật diêm dúa và bắt mắt như một con vẹt nhiều màu. Thú thật cô cũng cực kì ghét thể loại này nhưng không hiểu sao vẫn đồng ý nghe theo thằng nhóc đó. Để rồi giờ cô gây được sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là những cô gái, họ rất xinh đẹp.

Chẵng còn cách nào khác, Lan Di chạy nhanh ra chỗ khác. Nơi mà bóng dáng các cô gái không còn nữa. Cô leo được lên tầng trên của bar, lúc trên xe, Minh có dặn cô đừng đi đến nơi nào đó, nhưng do quá hoảng loạn nên đầu Lan Di chẳng nhớ gì cả, chạy thoát là tốt rồi.

Phía trước có một lối dẫn ra bang công. Lan Di đi theo con đường đi ra ngoài, muốn hít thở chút không khí, trong này làm cô thấy ngột ngạt và lo lắng. Bên dưới ồn ào bao nhiêu, phía trên này lại yên tĩnh đến bấy nhiêu, bên dưới đèn mập mờ bao nhiêu, trên này lại bật sáng bấy nhiêu. Có phải rất lạ không? Lan Di đi chậm chậm nhìn ngắm những bức tranh độc đáo được treo trên bức tường trãi đầy những thãm hoa nổi rồi vô tình đụng phải vách cửa. Thì ra muốn ra bang công phải đi qua căn phòng này.

Lan Di chần chừ một lúc trước bên ngoài, cô thấy một người đàn ông đang uống rượu một mình bên trong, trên tay cầm điện thoại nói chuyện với ai đó. Cô vốn định đợi xem tình hình thế nào rồi mới đi vào thì đột nhiên nghe thấy giọng nói lớn tiếng của người đàn ông bên trong.

“ ANH SẼ HỐI HẬN ĐẤY!”

Cô nghệch mặt ra, tại sao biết được trên thế giới này có nhiều người đàn ông muốn tìm đến nhau như vậy. Tình yêu của họ có phải như tình yêu của cô lúc trước dành cho tình đầu? Cô cũng từng nghĩ sẽ làm mọi cách cho anh ta hối hận vì đã bỏ rơi cô nhưng kết quả là anh ta vẫn vui vẻ bên tình mới, chỉ có cô mới là người đau khổ.

Tiếng bước chân đi đến gần làm Lan Di giật mình, cô xoay người bỏ chạy như người phạm tội. Nghe lén là không tốt, bị phát hiện nhất định sẽ rất khó ăn nói, huống hồ ăn nói với đàn ông cô càng khó biết nói gì hơn.

“ Đứng lại!”

Lan Di khựng người, bị bắt rồi, đi tiếp hay là quay lại xin lỗi đây? Mấy người trong đây tính tình khó đoán lắm, chạy vẫn là thượng sách. Lan Di túm lấy chiếc váy lượm thượm của mình, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Nhưng cánh tay đã bị người phía sau giữ chặt lại. Cô luốn cuốn xin lỗi tới tấp.

“  Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không cố tình nghe lén anh nói chuyện đâu, tôi chỉ muốn ra ngoài bang công nhưng đến đây mới phát hiện phải vào phòng anh mới ra ngoài được vì thế tôi đã … tình cờ… tôi có nghe tiếng”

Lan Di chưa kịp giải thích xong thì anh ta đã cướp lời.

“ Im đi!”

Lan Di từ từ ngước nhìn người đang giữ chặt tay mình, vẻ mặt có chút kinh động. Anh ta có chiều cao đáng nể, mái tóc màu đen được chải chút gọn gàng để lộ vần trán cao, đôi mắt nâu quyến rũ đến giết người, đẹp trai đến hết chỗ nói. Cả bộ đồ đang mặc trên người cũng toát ra vẻ sang trọng khó tả. Nếu có thể ví von, hắn ta chính là “tổng tài”, “ soái ca” bước ra từ trong tiểu thuyết.

Cô vẫn còn ngơ ngác nhìn anh cho đến khi bản thân nhận ra đang có kẻ dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn cô đâm đâm, như thể muốn giết chết cô bằng thứ hàn băng trong mắt mình thì mới giật mình tỉnh giấc.

Hắn kéo mạnh cô lại gần, cơ thể yếu ớt của Lan Di lao theo phản xạ tiến gần hơn đến hắn. Chỉ một tí nữa thôi, nếu không dùng sức ngăn lại cô đã nằm trọn trong vòng tay tên đẹp trai không rõ lai lịch này.

“ Buông ra!”

Cô khó chịu chống đỡ nhưng vô ích. Hắn ta nhìn đôi mắt bất mãn của Lan Di, khoé miệng vẻ nên một đường cong tuyệt đẹp rồi nhẹ nhàng nói.

“ Chúng ta kết hôn đi! ”

Lan Di trợn tròn đôi mắt nhìn gã đàn ông trước mặt, anh ta có điên hay không mà nói những lời đó với một người mới gặp lần đầu như cô chứ. Huống hồ, vẻ ngoài bảnh bao như hắn ta đâu sợ ế, cần gì đòi kết hôn nhanh đến như vậy.

“ Anh điên à?”


Cậu em dẫn Lan Di đến đây bây giờ đang say xưa trò chuyện với đám bạn trai mới quen, nó còn đang rất vui vẻ với mối quan hệ này thì cô từ phía trên hồng hộc đi xuống, nắm lấy tay nó kéo đi về trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

“ Chị! Gì vậy chị? Ế!… từ từ thôi, bái bai!! Bai các anh nha! Nhớ call cho em nha!”

Cuối cùng cô cũng lôi được Minh ra khỏi quán bar, Lan Di nhanh chóng lấy xe đi đến chỗ cậu em đang hậm hực phồng má nhìn mình.

“ Đi về! “

“ Sao… Sao đột nhiên lại về! Có chuyện gì xảy ra với chị hả?”

Cô không nói không rằng leo lên xe trừng mắt nhìn thằng nhóc, Minh tự khắc leo lên xe đi về cùng cô chị dữ dằn của mình mà không hiểu chuyện gì xảy ra..

“ Chị à? Có thể nói cho em biết chuyện gì xảy ra không vậy?”

Minh chần chừ một lúc mới dám lên tiếng hỏi cô. Lan Di chỉ hừ một tiếng rõ giận rồi cứ im lặng. Thằng nhóc lại tiếp tục ngậm miệng.