Đức Nam lái xe về công ty người mẫu. Vẻ mặt lạnh toát bước vào phòng làm việc quản lí.
“ Là chị làm phải không?”
Anh ta đi đến trước bàn rồi tức giận hỏi. Người phụ nữ tô môi son đỏ ngước nhìn người trước mặt, gỡ kính xuống rồi nhẹ nhàng nói.
“ Chuyện gì? Sao vừa về đến cậu đã tức giận tra hỏi tôi như thế? Bỏ lịch diễn buổi sáng, tự động ra ngoài rồi về còn hỏi tôi sao?
“Chị kêu người đến LD studio gây sự phải không? “
Người phụ nữ nhếch môi cười lạnh một tiếng rồi từ tốn đáp.
“ À! Chuyện đó sao? Đúng thế! Ai biểu cậu cứ khăng khăng muốn chụp ở nơi đó, còn bảo không phải ở đó sẽ không chụp. Các studio nổi tiếng lớn khác, cậu có biết tôi rất khó ăn nói với họ hay không? ”
“ Tôi không cần biết! Nếu chị tiếp tục làm khó dễ LD thì tôi sẽ không hoạt động nữa! “
“ Cậu!!”
Đức Nam bỏ ra ngoài, đống mạnh cửa khiến cho quản lí của mình tức giận đến run người.
“ Rốt cuộc thì LD studio có thứ gì mà khiến cậu có thể đe doạ tôi không hoạt động nữa chứ!?”
“ RENG RENG RENG”
Đức Nam nhìn vào màng hình điện thoại rồi lạnh lùng tắt máy. Lái xe thẳng về nhà mình.
Đã hơn một tuần, cuối cùng cái chân tội nghiệp của Lan Di cũng bình phục, cô tung tăng chạy nhảy khắp nơi như nghi thức chúc mừng bản thân đã trở lại. Mấy ngày vừa rồi toàn ngồi một chỗ, cần thì phải chống nạn mà đi, vừa bất tiện, vừa khó chịu.
Hôm nay đến studio, thằng nhóc Minh vui mừng chạy tới ôm chầm lấy cô. Vỗ vỗ cái lưng rồi cười tươi nói.
“ Chào mừng chị quay lại, cả tuần nay không đi làm thật là nhớ quá!!!”
“ Thôi thôi bỏ tôi ra đi cậu! Lau dọn sạch sẽ mọi thứ chuẩn bị mở cửa chưa đấy!”
“ Ôi! Chuyện gì chứ cái đó em làm xong lâu rồi!”
Cậu nhóc buông Lan Di ra rồi quay về vị trí ở quầy thu ngân của mình. Lật lật mấy trang giấy rồi nói.
“ Hôm nay, chúng ta sẽ có buổi chụp hình cho báo TopTeen, chiều thì chụp cho shop Lea, chị chuẩn bị đi nhé, chín giờ họ sẽ đến đấy! “
Cô cười rồi gật đầu đi vào trong, Minh là cậu nhóc cô tình cờ quen ở khu trọ lúc còn là sinh viên. Nó chỉ học hết lớp mười hai là đi học nghề, nhưng không bao lâu cũng bỏ. Thằng nhóc không có gì giỏi nhưng rất được miệng. Có nó thì lúc nào Lan Di cũng không sợ nhàm chán. Và điều khiến một người khép kín như cô chịu mở lòng với cậu em này là vì.
“ Chị Di ơi! Tối nay em có hẹn, em có thể làm xong rồi về sớm không ạ?”
Cô lườm nó một cái rồi cười cười nói.
“ Hẹn bạn trai phải không? Không biết thằng nhóc nào xấu số đi lạc vào con hẻm của em nữa! Cẩn thận lại bị lừa như lần trước đấy!”
“ Chị này! Lạc đâu mà lạc, anh ấy rất đàng hoàng mà lại còn đẹp trai nữa. Khi nào chị rãnh! Em dẫn chị đến chỗ tụi em chơi. Người ta nói… Trai đẹp nó tìm đến nhau hết! Đúng đấy chị, toàn trai đẹp không à!”
Lan Di chỉ lắc đầu cười, thằng nhóc này đã hơn chục lần hẹn hò, lần nào cũng khóc sướt mướt quay về vì bị bạn trai bỏ. Cứ tưởng chỉ có thế giới của cô yêu đương bỏ nhau mới thắm thiết, quá ra thế giới thứ ba cũng như thế.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chụp hình cho báo Teen nên phông nền theo chủ đề gửi đến đã được dựng. Một bức tường trắng, vài khối trụ đủ màu sắc đặt hai bên, chiếc ô màu đỏ được treo phía cao cùng phông nền. Còn vài vật dụng khác để sẵn xung quanh, khi cần sẽ dùng đến.
Giờ chỉ mới hơn tám giờ, Lan Di cầm xô nước và bình xịt ra ngoài cùng Mình. Hai chị em tranh thủ tân trang lại cổng chính cửa tiệm rồi treo vài thứ xinh xắn để trang trí. Minh khều khều vai cô rồi chỉ chiếc xe vừa mới đậu đối diện studio nói.
“ Chị! Chiếc xe sang chảnh màu trắng kìa, đẹp dễ sợ! “
Lan Di dừng tay, xoay nhìn phía sau, chiếc lamborghini màu trắng thật nổi bật giữa con phố lớn. Cô cũng hay xem phim, những chiếc xe sang trọng thế này toàn là công tử nhà giàu nếu không cũng là CEO hoặc tay chơi nào đó, đặc biệt cực kì đẹp trai. Mặc kệ, cô tiếp tục công việc, không quên nhắc nhở đứa em trai ham mê vật chất của mình.
“ Làm việc làm việc! Nhìn nữa tối chị không cho đi chơi với bạn trai đấy!”
“ Ấy! Chị Di xinh đẹp, không nhìn nữa, không nhìn nữa, em đi lau bên kia nhé!”
Lan Di mĩm cười nhìn thằng nhóc chạy sang cửa bên cạnh lau tới tấp nhiệt tình. Dù chuyện tình cảm không như mong đợi, nhưng hiện giờ cô rất hài lòng với cuộc sống của mình.
Bên trong chiếc xe sang chảnh mà họ để ý, quả thật có một tên cực kì đẹp trai. Hắn ấn tay vào chiếc phone bluetooth trên tai. Giọng trầm thấp lạnh lùng ra lệnh cho người đầu dây bên kia.
“ Điều tra cho tôi về cô gái ở LD studio. Trưa nay phải có báo cáo trên bàn làm việc của tôi!”
Tiếng xe êm tai vang lên rồi rời đi. Minh lấp bấp chỉ theo rồi lắc đầu.
“ Trời ơi! Cái xe đi rồi! chưa kịp ngắm kĩ nữa mà!”
Lan Di cũng nhìn theo chiếc xe, lòng chợt dâng lên cảm giác kì lạ, không giải thích được.
Xong việc tân trang, Minh chạy nhanh vào trong bật tivi lên xem. Vẻ mặt của nó rất háo hức, chóng tay lên bàn ngồi xem thích thú.
Cô đi vào trong, nhăn mặt nhìn nó rồi nhìn ti vi hỏi.
“ Xem gì mà em gắp như hế chứ? Bộ có tin gì nóng sao?”
“ Nóng hừng hực luôn chị! Trời ơi chị biết không, tin này gieo trong lòng em một ước mơ cháy bổng đó chị!”
Lan Di đặt xô nước xuống đi gần Minh hơn rồi ngồi xuống chăm chú xem cùng nó.
“ Bản tin hôm nay đưa tin về con trai chủ tịch tập đoàn ShaHan, CEO marketing Tô Huân đang vướn phải nghi án đang quen một người cùng giới. Nhiều bức ảnh chụp lại cho thấy cả hai rất thân mật ra vào quán bar cũng như khách sạn. Bên phía ShaHan vẫn chưa lên tiếng, có nguồn tin cho biết người đàn ông bí mật của con trai tập đoàn ShaHan là một người làm trong ngành giải trí. Chúng tôi sẽ theo dõi thông tin và cập nhật sớm nhất đến quý vị.”
Cậu nhóc vỗ tay vui mừng sung sướng, không ngừng cười lớn rồi nói.
“ Trời ơi em hạnh phúc quá chị ơi! Con trai chủ tịch tập đoàn ShaHan đó chị!!! Ảnh bị gay đó chị hố hố! Nếu đúng thế thì em có cơ hội rồi! hố hố! Giờ trên khắp các mặt báo đều rao tin động trời này, chết rồi em phai tìm hiểu thông tin của ảnh ngay để kịp đi theo thời đại mới được, không khéo em lọt vào mắt đen của ảnh thì sao hố hố!”
“Tỉnh lại đi!”
Lan Di gõ vào đầu thằng nhóc một cái rồi bậm môi trừng mắt cảnh cáo. Đến mặt mũi thế nào còn không biết, thằng nhóc Minh thật mơ tưởng hảo huyền. Đúng thật là sự đời, con trai chủ tịch tập đoàn ShaHan bị gay sao?
Minh như sực nhớ ra cái gì, nó lục đống báo ở sạp trên kệ. Thường thì các tờ báo nhờ Lan Di chụp sau khi xuất bản sẽ gửi đến cho họ những quyền đầu tiên. Thằng nhóc cười rõ vui rồi chạy đến chỗ Lan Di đưa cho cô.
“ Đó! Xem đi! Lần trước chị chụp cho model nổi tiếng Trần Đức Nam giờ có số ra rồi đó! Hết xãy nghen!”
Cô mĩm cười rồi nhìn trang bìa tạp chí Model Star. Trần Đức Nam, cảm giác quan tâm của anh ta lần trước bỗng chốc trỗi dậy trong cô.
“ À! Biết tin gì chưa? Model Đức Nam đó lần sau sẽ lại chọn LD studio chúng ta chụp hình tiếp đó!”
“ Vậy sao?”
“ Chị à! Hôm bữa em vẫn còn sợ đó, bọn họ người bự ơi là bự, mặt còn dữ tợn nữa, tốt nhất đừng đọng chạm đến họ chị à! Hay là bỏ đi! đừng chụp cho anh ta nữa!”
“ Đúng rồi! Qua phải một chút… ok! Hơi nghiên đầu, chống tay…. Tốt! “
Lan Di chăm chú thực hiện những shoot hình cho người mẫu. Trái hẳn với vẻ bình thường, cô ít cười hơn, nghiêm túc làm việc có khi rất khắc khe.
“ Xong rồi!!”
Minh chạy đến lấy máy từ tay cô chủ của mình để chép sang thẻ nhớ khác. Bên tờ báo xem lại những bức hình vừa chụp rất hài lòng, khen cô hết lời. Lan Di chỉ cười cười rồi gật đầu chào họ. Rào cản giữa cô và thế giới bên ngoài có lẽ quá lớn. Cũng là Minh lanh tay lẹ miệng vội đi tới tiếp thêm lời với nhân viên bên TopTeen.
“ Haha! Lần sau các anh cứ đến LD chúng tôi, nhất định sẽ chiết khấu cho mọi người! Những bức ảnh lần này chắc chắn sẽ bán rất chạy đấy! Người mẫu quá đẹp! Quá tuyệt vời! “
Cậu nhóc tiễn khách hàng ra ngoài, cuối chào lễ phép đến khi họ rời đi nó mới chạy lại vào trong. Nhìn Lan Di đang chăm chú xem lại những bức hình vừa chụp mà thở dài.
“ Chị của em ơi! Không có em thì xem như khách hàng bỏ đi hết trơn hết trọi đó! Chị vui vẻ nhiệt tình đáp lời bọn họ nhiều hơn một chút được không? Cái anh tình đầu của chị có tội với chị thì chị cũng đừng sống khép mình quá, chỉ tổ khổ mình thôi!”
Minh như phát hiện mình vừa nói điều không phải, vội bịt miệng nhìn Lan Di lo sợ cô ấy sẽ nổi trận lôi đình mắng nó một trận. Nhưng trong mắt cô chỉ thoáng tia kinh động, đúng là có tức giận nhưng không đến mức đứng dậy rồi tẩm uất cho thằng em vừa nói những lời quá chính xác cho cô như thế.
Từ sau buổi chụp lúc sáng, Lan Di như người mất hồn, mấy bức ảnh chụp cho shop Lea toàn phải chụp lại hai ba lần rồi còn nghỉ giữa giờ nữa. Minh phải chạy tới xin lỗi rồi giải vay mọi chuyện, nó hỏi cô nhưng cô chỉ lắc đầu bảo ổn.
Kết quả là đến hơn tám giờ tối mới xong việc. Minh vội vàng lấy đồ trang điểm sơ sơ rồi xin phép Lan Di đi đến chỗ hẹn.
“ Chị Di! Em đi trước nhé! Sắp trễ rồi! “
“ Cho chị đi với!”
Minh kinh ngạc nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của Lan Di rồi đáp.
“ Chị ổn chứ?”
“ Chị có cần chuẩn bị gì đó trước khi đi không?”