Lúc nãy khi về nhà may mà kịp, nếu không đã bị ướt mưa. Sao anh lại biết cô không mang theo dù kia chứ. Cô vội kéo chiếc rèm ngoài cửa sổ, chiếc xe màu trắng đặc biệt mà Đức Nam vẫn hay chạy đang đậu dưới gần chung cư cô.
“Em ngủ sớm đi! Nhớ khóa cửa sổ lại, mưa bắt đầu lớn rồi.”
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn chiếc xe trắng rời đi. Và đã hai đêm liền, anh đều cẩn thận trong chừng cô về đến tận nhà rồi mới rời đi. Nhưng cô muốn gặp mặt anh hơn thay vì cứ âm thầm theo dõi cô như vậy.
Hôm nay, cô cho phép mọi người trong studio nghỉ sớm một buổi. Làm việc cả tuần vất vả rồi, cô không phải là một bà chủ xấu tính. Dẫn nhân viên mình đi ăn uống một bữa bù đấp cũng là nên.
Mọi người hứng khởi, kéo nhau ra nhà hàng lớn. Ăn uống linh đình, còn uống vài ly cho không khí sôi nổi. Cô cũng không ngoại lệ.
“Chị Tô!… Hí hí, em nói này, chị là chị may mắn hết sức mới lấy được một người chồng hoàn hảo như anh Tô Huân đấy nhé! Em…hức, em thừa nhận mình rất ghen tị với chị nhưng mà chỗ chị em với nhau, em không tính toán, không tính toán há há”
Thằng nhóc Minh vì quá vui nên đã uống không ít, còn chạy đến cạnh cô tâm sự chuyện tình cảm, làm một tràng ca thán lẫn trách móc cho cô không hề ngắn. Vì tửu lượng kém, cô chỉ uống vài ly mà tâm trạng cũng bắt đầu hưng phấn, nghe Minh nói cô chỉ cười cười như một con ngốc rồi hùa theo mà không biết gì.
Cuối cùng buổi liên hoan cũng kết thúc. Minh một mực đòi mấy cậu thợ ảnh trong studio chở về mới chịu về. Hết cách với nó, cô cười cười rồi bảo bọn họ đưa nó về. Còn bản thân thì đi bộ về nhà, dù sao quán karaoke này cũng gần chỗ cô ở.
Tuy có rượu trong người, nhưng do uống không ít nước chanh ở quán nên cô đã giải đi bớt phần nào. Đi đứng cũng không đến nỗi loạn choạn. Ngược lại suy nghĩ mỗi lúc một tỉnh táo hơn.
Bước lang thang một mình trên con đường, ánh đèn vàng về đêm càng thêm tỏa sáng lung linh. Nhưng lại làm vẻ cô đơn của cô hiện rõ. Cô chấp nhận chơi trò chơi này là đúng hay sai? Chơi với lửa, sẽ có ngày bị bỏng. Với Tô Huân cũng vậy, cô biết hắn là loại người nào. Cô dùng cuộc hôn nhân này để đổi lấy sự nghiệp của mình. Mục đích của cuộc hôn nhân này nhầm giúp hắn che mắt con người về giới tính …hay sự thật là điều khác. Cô có một linh cảm, người bị đau sẽ là mình.
Mãi vùi lấp mình vào những dòng suy nghĩ miên man không hồi kết, cô cũng không để ý đến những thứ xung quanh. Cho đến khi bị một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay mình rồi kéo chạy về phía trước. Cô hoảng sợ muốn quật tay ra nhưng phía sau lập tức truyền đến những tiếng bước chân dồn dập. Một toán người mặt áo đen, trên tay còn cầm những cây thiết dài bóng loáng, không ngừng truy đuổi bọn họ. Cô mới ngoan ngoãn chạy theo không làm khó dễ ân nhân của mình nữa.
Xuôi xẻo đến mức này là cùng rồi. Hôm nay ra đường cô không xem ngày hay sao vậy? Tự nhiên đêm hôm còn bị truy đuổi như tội phạm, cô không đủ sức mà suy nghĩ bọn họ là ai nữa, cấm đầu cấm cổ chạy theo người đàn ông đang cố gắng cứu mình. Đến con hẻm tối mịt, anh kéo tay cô sát vào mép tường. Nơi mà chỉ đủ cho cô và anh đứng dán chặt vào nhau. Toàn bộ sức lực của cô bị cuộc chạy trốn này rút cạn. Cô thở hổn hển, nói không ra lời, mệt đến mức muốn ngủ thiếp đi, mặc kệ mọi chuyện.
Tiếng bước chân chạy nhanh lướt qua cả hai. Đến khi không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, anh mới từ từ hạ tay khỏi người con gái trước mặt. Lan Di gục vào vai anh, hai mắt trĩu nặng, rồi ngủ lúc nào không hay. Anh nhìn cô gái đang ngủ say trong lòng mình. Lòng chợt dợn nên thứ cảm xúc đã cố gắng chôn vùi bấy lâu nay. Anh ghì chặt cô ôm trọn cô vào lòng. Mỗi lúc một xiết chặt hơn, như thể không muốn cô đi mất.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô thấy mình đã nằm trên giường ngay ngắn. Trên người vẫn mặc bộ đồ hôm qua. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, nhưng không tìm được ai cả. Tối qua, rốt cuộc là một giấc mơ sao? Nhưng nếu là mơ thì nó thật chân thực.
Kể cả nụ hôn…
Ngày mai tên chết tiệt Tô Huân sẽ về, tự dưng cô lại muốn hắn chẳng về nữa. Nghĩ đến ngày nào cũng bị xỉa xói và xem thường thật không chịu nỗi. Hiểu rõ con người Tô Huân, hiểu hắn đang nghĩ gì trong đầu, chắc cô phải tu luyện cả ngàn năm mới có thể đạt được trình độ đó.
“PIP”
Có tin nhắn đến, Lan Di vội rời cửa sổ chạy vào trong. Nhưng vừa nhìn thấy tên người gửi đến là “Tên Chết Tiệt” thì mọi cảm xúc đều tuột mất.
“ Ngày mai thư kí Ngô sẽ chở cô ra sân bay.”