Hôn lễ diễn ra tại một nhà hàng sang trọng, lộng lẫy với thiết kế đẹp mắt. Hàng trăm chiếc bàn được đặc xung quanh với màu chủ đạo là sắc tím nhẹ nhàng. Những đóa lan được kết treo dọc con đường trãi thảm từ cửa chính đến chiếc bục cao giữa sân khấu. Ánh đèn vàng dịu nhẹ thắp sáng từng ngóc ngách tạo nên không khí nhẹ nhàng lãng mạng. Mọi người đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu cô dâu, chú rễ.
Cánh cửa nhẹ được đẩy. Ánh sáng bên ngoài ùa vào không gian tạo nên sức hút diệu kì. Lan Di khoác tay người cha “giả mạo” của mình tiến vào con đường rắc đầy hoa hồng, chiếc váy trắng dài thước tha vẻ một đường cung rộng lớn thật đẹp. Trong hàng trăm tiếng vỗ tay chúc mừng ấy, cô chỉ mĩm cười, nụ cười hạnh phúc “gắng gượng”. Phía cuối đường Tô Huân trong bộ lễ phục màu đen đẹp như bạch mã đang đợi cô, những người đến đây cô chẳng biết một ai, người thân của mình cũng không đến dự lễ cưới, cô dâu như cô cảm thấy có chút tủi lòng.
Đôi chân dừng lại trước mặt Tô Huân, gương mặt hắn thật đẹp, đẹp đến mức cô thật muốn chạm vào hắn ngay lúc này, một chút thẫn thờ bị hắn gằng giọng nhắc nhở, cô vội tỉnh mộng, lắc lắc đầu. Hắn đưa tay để cô khoác lấy, một chút chần chừ, giây phút này, cô nên hợp tác thật nhanh mới đúng thế mà lại lúng túng không cử động gì cả. Tô Huân tỏ ý không vui, tự động nắm lấy bàn tay đang run lẫy bẫy của Lan Di khoác vào tay mình rồi cùng đi tiếp đến chiếc bục cao, nơi mà họ sẽ tiến hành đọc lời tuyên thệ như một cặp vợ chồng thật sự.
Trong hai người thật đẹp đôi, cô cũng không nghĩ bộ dạng của mình khi khoác váy cưới lại có thể xinh đến thế, đứng bên hắn không thua kém gì cả. Hắn nắm lấy đôi tay nhỏ của cô, trước tất cả mọi người lắng nghe lời tuyên thệ của linh mục. Tim cô đập loạn cả lên vì cử chỉ đó, đến những lời đang nói cũng chẳng nghe được gì. Nhưng ánh mắt Tô Huân hoàn toàn không nhìn cô, hắn đang tìm kiếm thứ gì đó, không chính xác hơn là ai đó. Cô theo đôi mắt tựa như hồ nước không gợn sóng đó nhìn ra xa. Là Đức Nam…
Anh đứng ở một gốc khuất cuối kháng phòng. Nơi không phải ai không chú ý cũng thấy được. Rồi cô lại nhìn hắn, đôi mắt hắn bất giác kinh động, càng nắm tay cô chặt hơn bình thường, đôi lúc rất đau. Cô nhăn mặt, lắc lắc nhẹ tay để hắn biết được nhưng Tô Huân hoàn toàn không để ý đến cô. Gắt gao nhìn Đức Nam, anh cũng không trốn tránh đôi mắt của hắn, nhìn cả hai với gương mặt không cảm xúc.
“ Ta tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng!”
Kháng phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt tình, cả anh cũng không tiếc dành cho hai người họ những tiếng vỗ tay chúc phúc rồi bỏ đi ra ngoài. Đến tận khi anh rời đi Tô Huân mới lẳng lặng nhìn cô. Chẳng phải sau màn tuyên bố cặp đôi kết hôn sẽ là “hôn” nhau sao? Cô giật mình như muốn lẫn trốn sự thật này, căng thẳng nhìn Tô Huân đang từ từ đưa gương mặt đẹp như tượng đấy đến gần mặt mình hơn. Lan Di không còn can đảm mà mở mắt nữa, nhắm tịt mặt cho chuyện gì đến thì đến.
Nhưng tiếng vỗ tay lại vang đều lên nữa, có cả sự phấn khích lan tỏa từ phía dưới, hôn rồi sao? Cô vội nhìn lại thì mặt Tô Huân đã rất rất sát mình, tay áp chặt vào má mình, đôi mắt nhấm chặt lại, nhưng cô có thể khẳng định, môi cả hai chưa hề chạm nhau, tay của hắn giữ chặt hai má cô chính là để che đi những gì diễn ra bên trong.
Tô Huân bỏ tay xuống, nắm lấy bàn tay đang bất động của Lan Di quay về phía mọi người. Bà Tô, Ông Tô, Minh và tất cả mọi người đều rất vui vẻ nhìn cặp đôi mới cưới.
Cả ngày đi tới đi lui tiếp chuyện với đối tác và những khách mời trong bữa tiệc cùng Tô Huân trên chiếc giày cao gót khiến chân cô nhức đến mức không đi đâu được nữa rồi. Lan Di được đưa vào căn phòng “Tân Hôn” của cả hai trước, còn Tô Huân sau khi tiếp xong khách sẽ nhanh chóng đến cùng cô sau. Bà Tô dặn dò con dâu vài điều nên đích thân đưa Lan Di vào phòng ngủ của cô.
“ Hai đứa phải sống thật hạnh phúc đấy.”
Cô chỉ gật đầu cười nắm lấy tay người mẹ chồng, thật sự bác rất tốt, sau lần ra mắt đó, bác cũng thường xuyên cho người mang đồ ăn đến cho cô để tẩm bổ cho con dâu, lại còn lúc nào cũng cười nói với cô như người mẹ thật sự. Sau này dù thế nào, chung sống với bác ấy chắc cũng không là một điều tệ.
Bà Tô cũng đi ra ngoài, giờ chỉ có mỗi mình Lan Di với căn phòng rộng thênh thang được trang trí lãng mạn với ánh nến vàng và hoa hồng rắc trên đệm. Còn tâm trí gì mà thưởng thức chứ, cô tốt nhất là nên đi tắm rửa rồi ngủ một giấc ngay bây giờ. Cả ngày thật là mệt.
“CẠCH” Tô Huân từ bên ngoài mở cửa bước vào. Gương mặt hắn có vẻ mệt mỏi, định lướt qua cái người đang nằm ngủ bất động trên giường nhưng cũng không biết thế nào đôi chân lại tiến gần đến gần cô. Nhìn gương mặt trong sáng đang ngủ say, ánh mắt hắn trở nên sâu thẫm, một chút đau lòng, một chút tức giận.
Những ngón tay dài trắng mịn của Tô Huân đặt lên chiếc cổ nhỏ của Lan Di, sự kích động thấy rõ trong đôi mắt hắn nhưng bàn tay định hạ thủ thì cô giật mình tỉnh dậy. Cô hét toán lên rồi hất bàn tay Tô Huân ra chỗ khác,túm lấy mền hoảng hốt. Rốt cuộc là chuyện gì mà hắn lại muốn ám sát cô chứ. Đôi mắt kinh sợ nhìn hắn không thể nói gì.
“Cô quan trọng đến thế sao?”
Là ý gì đây, hắn hỏi cô quan trọng là ý gì chứ? Đương nhiên là quan trọng rồi, đối với cô, bản thân rất quan trọng kia mà. Tô Huân không nói gì, chỉ nhìn cô rất lâu, ánh mắt ấy khiến Lan Di trở nên sợ.
Tô Huân ở trong phòng tắm đã hơn 30 phút, bình thường hắn vẫn rất lâu như vậy. Nhưng hành động vừa rồi của hắn khiến Lan Di càng thêm bất an, không biết hắn đang toan tính gì bên trong. Hay là mình nên ra ghế sofa ngủ tối nay thì hơn nhỉ?
Vừa định gôm gối mềm thì tiếng cửa phòng tắm vang lên làm cô giật thót tim. Tay chân bũn rũn không tự chủ, hắn với bộ đồ ngủ tơ lụa màu nâu từ từ bước ra, ánh mắt một cũng không rời khỏi cô.
(Hay là mình hét lên nhỉ? Hay là đánh cho cậu ta ngất xĩu luôn ở đây?)
Đến rất gần rồi, đã leo lên giường rồi, ánh mắt như muốn xuyên thủng người cô vẫn chưa dứt. Lan Di nắm chặt chiếc gối trong tay, định bụng chỉ cần hắn dám làm điều gì không phải phép thì nhất định sống chết một phen. Nhưng rồi cái xác to tướng ấy chẳng làm gì cả, cũng chẳng nói gì, thản nhiên nằm xuống giường rồi nhấm mắt ngủ.
“Này!… NÀY!!!!”
Cô tức điên lên với thái độ thất thường của hắn, không nhịn nổi mà hét lớn đòi được giải thích. Hắn vẫn nằm im, nhưng mài kiếm cau lại, biểu thị ý khó chịu. Chẳng phải cách đây không lâu còn định ám sát cô, giờ thì lại im lặng lên giường đi ngủ không nói gì cả là thế nào?
“Muốn được giải thích à?”
“Phải”
“Lại đây!”
Hắn vẫn không chịu mở mắt, vảy vảy ngón tay, ý bảo cô cuối xuống gần mình. Lan Di lập tức không suy nghĩ gì ghé sát tai vào gần mặt hắn, trong chờ câu trả lời. Nhưng đã hơn mười giây rồi, ngoài tiếng thở rất gần, rất gần của Tô Huân phả vào tai thì hoàn toàn không nghe thấy tiếng động nào. Cô cau có rút người mình lại định xử tội cái tên trời đánh này thì âm thanh trầm thấp đầy mệt mỏi từ khóe miệng của hắn vang lên.
“Tôi mệt rồi, ngủ đi!”