Chương 17: Cố dâu kỳ lạ

Hắn không nói gì cả, chỉ nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài, đến tiệm thử váy cưới. Ai ngờ được lúc đó Tô Huân lại về kia chứ? Suốt chặn đường cả hai không nói lời nào, vừa đến nơi hắn cũng một mình đi vào trong, để cô phải vội chạy theo.

Tiệm áo cưới này rất đặc biệt, toàn bộ studio đều làm bằng kính trong suốt trưng bầy những mẫu váy cưới xinh đẹp lộng lẫy. Đến một người thờ ơ với những thứ diễm lệ như cô cũng phải động lòng. Đang mãi mê ngấm nhìn mọi thứ thì nhân viên đi tới cùng chiếc váy cưới màu ngà trễ vai phủ lớp ren hoa nhã nhặn và đưa cho cô.Lan Di nhìn về phía Tô Huân, hắn lại im lặng lựa bộ lễ phục nam của mình đối diện. Lan Di tự nghĩ có nên nói gì  đó lúc này không nhưng rồi lại thôi, đi vào trong.

Người Lan Di không béo, chiếc váy ôm sát để lộ chiếc eo mật nhỏ nhắn và cả bờ vai trắng nõn được lớp ren chiếc váy cưới làm bật lên. Nhẹ nhàng và xinh đẹp trong mái tóc xoăn xõa bồng bền.

Lan Di hít lấy chút khí lực bước lên chiếc bục màu trắng, nơi ánh đèn thấp sáng vào bộ váy cưới trên người, nhấm mắt đợi chờ chiếc rèm được vén ra. Chiếc màng màu đỏ trước mắt cô từ từ được mở, gương mặt Tô Huân từ từ xuất hiện, lòng cô chỉ cảm thấy bối rối vì bộ lễ phục của hắn, thật đẹp đẽ và hoa mi biết nhường nào. Cả vẻ lạnh lùng của hắn cũng khiến cô lo lắng, vì sự im lặng nhìn mình chăm chăm của Tô Huân. Có cảm giác người mình bị nhìn xuyên thủng, khó chịu.

Hắn từ từ đi đến trước mặt cô, đôi mắt nâu híp lại xét một lượt từ trên xuống dưới người Lan Di rồi vén mái tóc xoăn bồng bền của cô dâu về phía sau. Cô cảm nhận được sự lạnh toát phả thẳng vào bờ vai theo bàn tay hắn chạm vào, bất giác rùng mình. Gương mặt Tô Huân càng lúc càng tiến sát mặt cô, ghé sát tai Lan Di. “Người ta nói người đẹp vì lụa, đúng thật!”

Khen đấy! Hắn đang khen đểu cô đấy thôi, cái tên trời đánh này chẳng bao giờ nói được lời hoa mĩ gì  với cô. Nói xong hắn lại mang sợi dây chuyền lúc trước đeo cho mình ra rồi nhìn Lan Di cân đo đông đếm một lúc. Phải rồi, giờ cô cầu cho hắn cất vào ngay lập tức, đeo nó thật khiến người ta lo lắng chết được.

“Đeo cái này cho cô ấy rồi chuẩn bị chụp ảnh cưới”

Tô Huân đưa sợi dây chuyền cho nhân viên rồi đi ra phía chiếc gương khác chỉnh đốn trang phục của mình. Cô run rẫy nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt van nài đừng đeo cho mình thứ đó, nhưng kết quả vẫn là thế.

Chiếc váy dài xinh đẹp xõa phũ trên sàn, theo bước chân cô từng bước tiến về phía người chồng tương lai. Đôi hài màu nâu nhạt ôm khít bàn chân ngọc trắng tinh, cố trụ vững trên gót giầy nhọn. Đầu cô không còn thiết suy nghĩ gì ngoài việc cố làm sao đến đó an toàn với những thứ trên người. Cô nghe thấy hắn la lớn bảo mình cẩn thận nhưng dường như nó đã quá muộn, theo trọng lực bị vướn ở chân, Lan Di vồ ếch một cách khó xem trong tích tắt. “ẦM”

Mọi người đều hoãn hốt lại đỡ cô dâu đang nằm bất động dưới sàn. Hắn nhăn mặt đứng yên không thèm quan tâm cô, thái độ mười phần là khinh miệt. Nằm ở đây luôn, không muốn đứng lên nữa, phải cưới cái tên chết tiệt này thôi cứ mặt dầy mà nằm lì ở đây luôn cho xong. Cái mũi của Lan Di đỏ ững sau cú va đập khá mạnh, chân mắc phải vào dây điện dưới đất, đã bảo cẩn thận mà cô vẫn bỏ ngoài tai.

“1,2,3.. nào hai người gần nhau thêm một chút nữa, như thế xa quá chúng tôi không chụp được đâu.”

Từ trước đến giờ cô luôn là người chụp ảnh cho người khác, giờ đồi ngược lại, sự lúng túng hiện rõ trên gương mặt, hơn nữa lần này là chụp ảnh cưới, cô không khỏi ngượng ngùng cùng một “người đàn ông” lạ.

Tô Huân đưa ánh mắt nhìn cô răng đe. Từ nãy đến giờ toàn là Lan Di cố tình đứng xa, không thì né tránh ánh mắt của hắn, không thì cũng tạo dáng cứng nhắc không hợp tác. Hắn tức giận mạnh tay kéo cô lại gần, vì không phòng bị nên toàn bộ người ngã nhào về phía hắn.

“Good!”

Cô hoang mang nhìn về tay nhiếp ảnh, ông ta đang chụp cả hai rất hào hứng, nhìn lại bộ dạng của mình và Tô Huân lúc này thật tình cảm, cả người được hắn ôm trọn. Lan Di dùng toàn bộ sức muốn đẩy ra nhưng không xê dịch được nổi cm. Rồi hắn nói vài lời bên tai cô như lời nhắn nhủ rành rọt từng lời. “ Cứ nghỉ tôi là người chị cô hay bất cứ thứ gì mà cô có thể thoải mái ôm ấp thì làm đi. Tôi chỉ có một giờ cho việc thử lễ phục và chụp ảnh mà cô đã phí hết gần nữa thời gian vì sự ngại ngùng ngu ngốc hết mức đó. Do đó đừng làm tôi tức điên lên và đập chết cô ngay tại đây! Rõ Chưa?”

Sắc mặt tôi bắt đầu chuyển đôi, lo lắng trở thành sợ hãi. Nuốt nước bọt cố gắng trấn tĩnh bản thân. Hắn là gây thì việc gì phải lo chứ? Xem hắn như một người “chị em” rồi thoải mái chụp ảnh cũng được mà. Được thôi, dù sao nếu hôm nay không chụp được cái gì ra hồn chắc chắn hắn sẽ lại nghỉ ra trò hại chết mình thôi.

Lan Di tự thôi miên bản thân, người trước mặt không phải “đàn ông”. Đôi mắt cô châm chú nhìn hắn đến mức hai tròng sắp dính sát vào nhau rồi hít lấy hít để chút không khí để có thêm dũng khí “thân mật” với tên này.

Cả hai được đưa đến một backgroud khác, nơi có những đám mây bằng bông xinh xắn treo lơ lững. Họ cho cô ngồi lên chiếc xích đu bằng gỗ, hai dây được buộc lên một thanh sắt trên trần, rồi từ từ kéo người Lan Di dịch chuyên khỏi mặt đất, lên một độ cao nhất định ngang tầm với chiếc thang bên cạnh. Trong khi đó Tô Huân vừa mới thay bộ âu phục màu trắng khác bước ra, trong thật khôi ngô tuấn tú với chiếc nơ đỏ trên cổ cùng cái nón phớt cùng tông màu váy với Lan Di. Hắn chỉnh lại nút cài ở tay rồi đến gần chiếc thang. Dù chỉ cách mặt đất chưa đến 2m nhưng dù sao ngồi lấp lững thế này cô rất lo lắng, hơn nữa trên cổ mình đang đeo sợi dây chuyền “con dâu nhà họ Tô”.

Vừa mới nghĩ đến đó thì đột nhiên cô cảm nhận sóng lưng lạnh ngắt rồi vù một cái cả người rơi tự do xuống dưới. Cô biết thế nào cũng xãy ra chuyện chỉ nhấm mắt mặt chuyện gì đến thì đến. Cả cơ thể của Lan Di nằm trọn trong tay Tô Huân, gương mặt hắn nhăn lại vừa hứng một quả tạ rơi từ trên cao xuống. Lan Di từ từ mở mắt ra khi cảm nhận bản thân an toàn.

chữi thề

Cô giật mình vội bịt miệng mình lại, nhìn nụ cười khinh rẻ của hắn cùng lúc thấy bản thân được hắn bế bỗng đột nhiên hoang mang, lập tức vùng vằn nhảy xuống như con cá mắc cạn. Sợi dây một bên xích đu bị tuột làm cô rơi xuống, mọi người lo lắng chạy tới liên tục xin lỗi. Cô không nghĩ chuyện này do ai cố ý làm, tất cả là do thứ cô đeo mà ra.

“Đáng lẽ họ nên thay dây thừng bằng dây sắt thì đúng hơn”.

“Anh!”

Cô hậm hực túm lấy chân váy mình bỏ đi chỗ khác ngồi. Nói cô nặng như con heo chứ gì, được! Vậy tí nữa chụp ảnh cô sẽ bắt hắn cỗng, bế cho chừa.

“Xong rồi, hình sẽ gửi đến chỗ anh chị trong ngày kia! Những bức ảnh đẹp lắm, hai anh chị thật đẹp đôi!”

Lan Di chỉ biết cười gượng, nước mắt chảy ngược vào trong, gào thét. Hắn chở cô về chung cư. Vì nếu về studio lúc này chắc chắn đám phóng viên sẽ “truy đuổi”. Cả ngày bị nhốt ở nhà đương nhiên sẽ sinh nông nỗi, với lại phụ nữ trước khi kết hôn thường có tâm trạng “ Bất bình thường” kia mà. Cô bật ti vi xem nhưng đầu óc lại nghĩ đi đâu đâu, lúc sáng Đức Nam đến, cả hai người đó chạm mặt nhau khiến cô có linh cảm gì đó rất khó diễn tã, đặc biệt là ánh mắt của Tô Huân.


Giờ đã hơn mười hai giờ, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng cười lớn của Lan Di. Tô Huân khó chịu bước ra từ phòng mình đến nơi phát ra ánh sáng, đôi mắt trợn tròn nhìn chầm chầm vào ti vi rồi nhìn vào cái người đang cười ngặc nghẽo trên ghế sofa. Thật không tin được cô có thể vừa xem phim kinh dị vừa cười bán sống bán chết.

“Cô bình thường chứ?”

Lan Di thậm chí không giật mình, ngược lại còn giữ nguyên bộ dạng cười đến đỏ mặt tía tai, vật vã ngước nhìn hắn gật đầu lia lịa. Hắn kiên nhẫn theo dõi bộ phim đang chiếu cảnh rùng rợn không hề có yếu tố hài hước trước mắt rồi nhìn cái người đang ngồi phía dưới vẫn cười đến không ngốc đầu lên được. Có phải những ngày qua cô ta bị áp lực đến mức thần kinh rồi không?

Hắn rùng mình rồi đi vào lại phòng, mặc xác cái con người không phân biệt được bộ phim kinh dị và hài hước.

Sáng hôm sau, hắn thức sớm để đi tập thể dục. Vừa đẩy cửa phòng thì gặp phải vấn đề, cánh cửa hôm nay rất nặng, đầy mãi vẫn không thể dịch chuyển ra ngoài. Cuối cùng Tô Huân dùng sức hất mạnh một phát làm cái vật ngán chân cửa lăn lông lốc ra chỗ khác. Thật không tin nổi là cô đã ngủ trước cửa phòng hắn đến mức say như chết không biết trời trăng mây đất, trên tay còn đang giữ chai rượu wishky màu trắng uống dở mà hắn yêu thích cất trong kệ bếp.

“Con heo này! Cô tới số rồi!”

Hắn nghiến chặc răng, hạ cẳng chân đạp thẳng người cô lăn vài vòng trên sàn đập mặt vào vách tường một tiếng rõ lớn. Cô khó chịu la lên một tiếng, rồi tức giận mở mắt nhỏm người dậy làm loạn.

“Thằng chết tiệt nào dám đá bà chứ!?!?”

Ánh mắt mơ mơ hồ hồ vừa mở chạm phải dáng người cao ngút mặc bộ đồ thể thao màu xám đang khoanh tay trước ngực trừng mắt nhìn mình mà kinh hãi, bịt chặt miệng. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi bỏ ra ngoài chạy bộ, cô chỉ im lặng dõi theo không dám hó hé một tiếng, đầu óc quay cuồng, nhức như búa bổ, đêm qua cô đã uống rất nhiều.


Buồi chiều, Tô Huân kết thúc sớm công việc nên về nhà. Đứng trước cửa đã nghe nhạc rầm rầm như sống đập. Mài kiếm khó chịu nhíu lại, mở cửa bước vào trong. Như dự đoán, Lan Di đã biến căn phòng khách của hắn thành một vũ trường lấp lánh ánh đèn và nền nhạc sàn dập liên hồi, chỉ có điều…

“ Cô ta nhất định là bị Điên rồi!”

Hắn nhìn chầm chầm cô gái đang nhảy điệu nhảy “truyền thống” trên nền nhạc hiện đại, lại còn múa rất nhiều kiểu quái gở cùng cây kiếm gỗ. Nếu đoán không lầm, đây chẳng phải là bài tập “dưỡng sinh” mà các bà lão ông lão hay tập ở công viên? Có nên chở cô ta đi khám bệnh không nhỉ?

“Ố! Anh về rồi à? Haha vào đây đi!”

Cô vui mừng chạy tới chỗ Tô Huân đứng kéo hắn vào trong, còn hào phóng đưa hắn cây kiếm mình đang cầm. Hắn cầm lấy trong hoang mang, nụ cười của cô khiến hắn cảm thấy lo sợ.


Hắn ngồi trong phòng làm việc, ngửi thấy mùi gì đó kì lạ nên đi theo nó ra ngoài. Vừa mở cửa ra một làn khói trắng đã tràn vào trong, Tô Huân bịt miệng ho khụ khụ không dứt, tay liên tục phẩy phẩy để tìm thấy chút không gian rõ nét hơn giữa đám khói mịt mùng. Hắn hoảng hốt chạy nhanh vào hướng tỏa ra khói thì thấy Lan Di đang ra sức dập đám lửa đang bừng bừng cháy trên cái chảo đen kịt. Hắn vội lấy bình cứu hỏa xịt vào nơi phát ra ánh sáng, xịt nốt cái người đứng bên cạnh.

“Cô thật sự muốn chết chung với tôi thế sao?”

Lan Di im lặng ho khụ khụ với mớ bọt dính đầy trên người. Thật ra chỉ muốn nấu một lần món thịt bò hun khói như trong sách, không ngờ lúc đỗ rượu hơi quá tay nên thành ra thế này.

Cả buổi tối cô phải ngồi lau dọn một mình bãi chiến trường mà mình đã gây ra, những hành động hôm nay đều do sự khủng hoảng của bản thân. Kết hôn đâu phải chuyện dễ gì chấp nhận.

“Lau cho sạch vào!”

Cô lườm hắn một cái thấy rõ, thứ cô ham muốn lau nhất chính là cái mặt đen hơn cục than của hắn lúc này. Trong lúc cô cồng lưng để lau dọn thì hắn lại thẳng chân, ung dung đấp mặt nạ trên soffa còn mở phim hài “Tiếu lâm hài” xem cười khép nép phát ghét.

Một lúc sau Tô Huân nghe thấy tiếng thút thít của ai đó sau lưng minh. Hắn vội xoay mặt lại thì giật mình nhìn thấy bộ mặt khóc vật vã như mưa của cô. Tô Huân nhăn mặt khó hiểu rốt cuộc là chuyện gì nữa mà khiến cô lại khóc như chết đi sống lại thế này. Hắn hỏi rồi Lan Di chỉ tay về phía ti vi, nơi đang chiếu cảnh “buồn cười nhất” bộ phim rồi òa khóc lớn.

“ĐÂY LÀ BỘ PHIM HÀI ĐẤY CÔ LÊ LAN DI!!!”

Kẻ khóc người cười đến nỗi người cười cũng chẳng cười nỗi. Cô ngồi cạnh hắn trên chiếc soffa rồi cứ đến khúc nào buồn cười là cô lại bật khóc, không hiểu nước mắt cô đào đâu mà lắm thế, nói cần là có. Hắn lo sợ nhìn cô im lặng không dám la mắng.


Nữa đêm, Tô Huân cảm thấy tai mình có cái gì đó cọ vào rất nhột, giấc ngủ bị phá ngang khiến hắn khó chịu mở mắt. Hắn bị gương mặt cô dí sát gần mặt giật mình bật lùi lại sau lập tức, hoang mang lấp bấp quát vợ sắp cưới của mình. Đêm hôm khuya khoắt Lan Di một mình đột nhập vào phòng người đàn ông, cô không sợ, ngược lại người lo sợ chính là hắn.

“Giờ cô còn chưa đi ngủ, vào đây làm gì?”

Hắn giữ chặt cái mềm trên người, ánh mắt giật giật nhìn con vịt “váy trắng” cô đang mắt nhấm mắt mở kéo mền Tô Huân lên rồi chui lên giường nằm xuống ngủ ngon lành. Rốt cuộc thì cả ngày hôm nay cô ta uống nhầm thuốc gì đây chứ? Hắn hậm hực kéo mền rồi lui về sát mét giường ngủ tiếp. Giờ có đá cô về vị trí của mình thì tí nữa cũng lại tự động sang đây nữa thôi, dù sao hôm nay hắn cũng mệt, cũng chẳng phiền mà tính toán với cô.

Ánh nắng ban mai nhẹ chíu qua khung cửa sổ, phủ một lớp nắng nhẹ lên gương mặt còn đang say giấc của Lan Di. Hàng mày liễu khẽ nhăn lại, từ từ mở mắt, trước mắt cô là khung cảnh xa lạ, chẳng phải đây là phòng tên “đại ma đầu” đó sao?

(Làm sao mình lại ở đây nhỉ?”)

“TING TONG” cô vội xuống giường ra ngoài để mở cửa, sáng sớm thế này ai lại đến đây nhỉ? Giọng nói một người đàn ông vang lên trong hộp thoại cửa, họ bảo là bên cửa hàng giao Ảnh cưới đến. Lan Di nhanh chóng mở cửa rồi đở lấy cái khung ảnh to đùng được bọc kĩ lưỡng từ người giao hàng rồi kí xác nhận kèm theo một hộp quà.

Sau khi đóng cửa,Lan Di mang nó vào trong đặc trên bàn rồi cẩn thận mở nó ra. Đôi mắt cô kinh động, thật sự không ngờ bức ảnh cưới lại đẹp đến thế. Cô thật dịu dàng trong bộ váy trắng tinh khôi, nép trong lòng hắn. Thật nhìn không ra một người như Tô Huân là gay. Hắn mĩm cười hạnh phúc bên người vợ của mình, đôi môi mỏng như chạm như không vào đôi tai Lan Di.

Bỗng dưng cô lo sợ, cuộc hôn nhân này rốt cuộc là đúng hay sai đây. Một ngày trôi qua trong nặng nề.