Ngày hôm sau, Lan Di cứ ngồi thờ thẫn một chỗ, Minh thấy vậy lúc nghỉ trưa mang cơm đến đưa cô rồi hỏi thăm chuyện. Lan Di nhìn Minh vừa muốn nói lại vừa không. Trong phút không kiềm được lòng cũng bật ra hỏi.
“ Này! Nếu chủ nhật tới, chị tổ chức lễ cưới… Em có tin không?”
Nó cười phá lên như thể đó là trò đùa. Phải rồi, lúc nói cũng biết rõ sẽ có phản ứng này mà. Chuyện kết hôn đúng là rất xa vời, vậy mà đó là sự thật. Cô buồn rầu nhìn ra ngoài cửa, trong lòng miên mang suy nghĩ nhiều chuyện.
Trước ngày cưới 3 ngày.
Lan Di sửa soạn đồ đạt chuẩn bị ra studio như thường ngày,vừa bước ra đến phòng khách thì đã bị Tô Huân chặn lại. Lạ thường là hôm nay hắn không mặc bộ âu phục đắc tiền hay khoe khoan đi làm mà trái lại chỉ mặc quần kaki nâu cùng chiếc áo thun khoác ngoài sơ mi xanh. Cô nhíu mài khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì sáng sớm đã không cho cô đi làm mà còn nhìn mình với ánh mắt muôn vàng ẩn ý.
“ Hôm nay cô phải đi cùng tôi”
“ Đi đâu?”
Hắn đi vào phòng rồi bước ra với cái hộp trắng lúc trước. Linh cảm cô mách bảo, hôm nay nhất định chẳng có gì tốt lành. Tô Huân đưa nó cho cô rồi khoanh tay trước ngực, nói với giọng ra lệnh, bảo cô thay chúng. Lan Di thở mạnh một cái rồi cầm lấy nó lũi vào phòng. Trang phục hắn đưa cô là chiếc áo thun có thiết kế tương tự như cái hắn đang mặc. Từng tuổi nào rồi còn áo couple nữa chứ? Cô hậm hực mặc vào rồi đi ra, Tô Huân nhìn trên nhìn dưới dò xét một lượt rồi nắm lấy tay Lan Di kéo mạnh về phía mình.
Gương mặt tròn của cô mén xíu nữa là đập vào ngực hắn, cũng may đã ngăn kịp, nhưng cũng không tránh khỏi tim đập nhanh, mặt mài đỏ ững. Tô Huân cuối đầu ghé sát tai cô rồi thủ thỉ vài lời.
“ Hôm nay, hẹn hò”
Trời hôm nay nhiều mây nên rất mát mẻ, thỉnh thoảng có chút nắng sớm nhẹ dịu chiếu trên con đường. Lan Di dù ngày thường rất thích kiểu thời tiết này nhưng đứng cùng hắn trên con đường trãi đầy tiền thì cũng không vui vẻ được. Hắn đeo kính râm đen, đội nón lưỡi trai ngược về sau, trong khỏe khắn nhưng trong mắt cô chỉ thấy sự nham hiểm. Đôi tay vẫn nắm chắt cô vợ sắp cưới bên cạnh, chẳng thèm quan tâm tới gương mặt không còn sức sống của cô đang chiêm ngưỡng khu vui chơi lớn nhất thành phố trước mắt. Vào đây rồi, cô phải làm gì nếu hắn ép cô chơi những trò mạo hiểm giật gân đây????
Đúng như dự đoán, người không sợ trời không sợ đất như Tô Huân, mấy trò cảm giác mạnh đúng là thứ cậu ta sẽ chọn chơi đầu tiên. Lan Di gương mặt như sắp mếu níu lấy tay hắn cầu xin khẩn thiết trước cửa vé trò tàu lượn siêu tóc ba vòng tròn lớn.
“Không, không đi được không? Tôi sẽ đợi anh ở đây nhé!!! Tôi có tiền sử bệnh tim đấy!!”
Tô Huân đứng yên nhìn cô, bàn tay đưa ly nước đã uống hết bóp nát đầy thô bạo. Lan Di nhìn theo nó mà tim nhói đau, gương mặt như sắp khóc đến nơi gục xuống đầy đau khổ. Cuối cùng, Lan Di cũng ngồi vào chiếc ghế tử thần trên tàu lượn, bên cạnh gương mặt phấn khích đến mức đáng chết của Tô Huân khiến cô càng thêm tức giận. Tàu chỉ vừa chuyển động, cô đã hét đến trời đất rung lỡ.
Vừa bước xuống đất, mặt Lan Di đã không còn giọt máu nào, lão đão tìm một cái ghế bám chắt vào, đầu óc choáng váng khó chịu. Cô nghĩ mình sẽ ngất tại đây luôn thì tốt biết mấy, bởi vì nghỉ chưa tới 30s đã bị Tô Huân nắm tay lôi đi chơi trò tiếp theo. Biết làm sao được cô chỉ như người ở đợ của hắn, bảo làm gì thì làm, cải lời chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Đống trò chơi chơi man rợ ấy vừa kết thúc cô mừng rỡ biết nhường nào. Nụ cười còn chưa kịp hé thì hắn đã dẫn đi du ngoạn khắp nơi. Nhưng ít ra thì những thứ này vẫn tốt hơn gắp trăm lần. Tô Huân dừng chân trước gian hàng đồ trang sức, nào là tai thỏ, mặt nạ, mắt kính, đủ màu muôn kiểu đến hoa cả mắt. Hắn chọn lấy cái mũi lợn rồi nhìn cô. Lan Di nhìn thấy ánh mắt khao khát gắn thứ ấy lên mặt mình, gương mặt co rúm lại lắc đầu liên tục, nhưng không thay đổi được gì.
“Hợp hơn tôi tưởng đấy! Đi thôi!”
Lan Di trừng mắt nhìn hắn, bậm môi đi theo hắn với cái mũi heo trên mặt, trời ạ, cho cô ăn, cho cô đi chơi thứ mình muốn nhưng với điều kiện, mọi chi phí tự cô lo. Biết thừa hắn đồng ý chẳng có gì tốt lành, nhưng như thế còn tốt hơn bị hắn lôi đi chơi đám trò chơi cảm giác mạnh ấy.
Đứng trước nhà ma, Lan Di đã có linh cảm chẳng ổn tí nào cả. Nhất định hắn sẽ dẫn cô vào đây bằng mọi giá, vừa mới nghĩ thì Tô Huân đi tới với hai tấm vé trên tay, nháy lông mài rồi khoác tay cô đẩy vào. Bầu trời sụp tối, chẳng biết thứ gì trước mặt cả, đã vậy hắn còn bắt cô đi trước còn mình thì núp sau lưng. Trời ạ, hắn đang nghĩ gì thế.
“Á!!!! ~~~”
Tiếng kêu thãm thiết của Lan Di vang vọng cả khu, thậm chí vì sợ quá cô đã lộ bản chất của mình, nắm lấy đầu những sinh vật nhân tạo trong này mà giật tới tấp, miệng còn không ngừng mắng chữi rất dữ tợn. Đèn bật sáng khu của cả hai người đang đứng, nhân viên trong đó phải kêu gào thay vì khách tham quan phải làm điều đó. Lan Di từ từ bĩnh tĩnh, thu tay khỏi đầu một con ma dám nắm chân cô. Chỉ thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, Tô Huân giả vờ như không quen biết cô đã bỏ đi đâu mất.
Đi chơi cả buổi cũng gần nữa ngày, giờ đã hơn ba giờ chiều, người cũng mệt lã. Lan Di kiếm thấy chiế ghế liền chạy đến ngồi vật vã ở đó. Hắn bảo đi vệ sinh tí sẽ quay lại, bảo cô ngồi yên đây. Nhưng do mệt sắp chết nên cô chỉ gật gù rồi thở hổn hển sau khi bị lôi đi khu trược tuyết, kéo máng trượt lên đỉnh dùm hắn.
Nhưng đã hơn mười lăm phút, chẳng thấy hắn quay lại.
“ TÔ HUÂN!!”
Lan Di đi chạy vòng xung quanh đó kiếm hắn nhưng gọi mãi tên vẫn không thấy ai đáp. Cô bắt đầu lo lắng thay vì người cần được lo lắng là mình. Khu vui chơi có quy mô lớn này đã vắt kiệt sức của Lan Di, thậm chí cô không biết mình đã đi đến đâu rồi, muốn quay lại chỗ cũ cũng khó. Chỉ còn cố gắng tìm được Tô Huân, nhưng càng đi lại càng trở nên mất phương hướng. Dòng người qua lại đông đúc khiến cô cảm thấy choáng váng, những mãng kí ức mờ nhạt cứ hiện lên rồi biến mất,hoang mang nhìn xung quanh. Cảm giác bất an trong cô lại trỗi dậy, đầu cô chợt nhói lên, đau điến người. Lan Di khổ sở ôm đầu mình ngồi quỵ xuống.
“LAN DI!”
Lan Di lập tức xoay lưng lại, nhìn thấy hắn đang tức giận đi đến. Cô biết hắn sắp mắng cô không ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ. Tô Huân cầm hai cây kem sắp tan gần hết đứng trước mặt cô, ánh mắt hằn hộc nhìn cô gắt gao quát.
“ĐÃ BẢO NGỒI YÊN SAO CỨ ĐI LUNG T”
Lan Di ôm chầm lấy Tô Huân, vòng tay càng xiết chặt lấy con người đang bất động trước mặt. Họ đang đứng dưới vòng đu quay lớn, dòng người vẫn chuyển động, đu quay vẫn chạy, chỉ có hai con người đó trở nên ngưng động. Cảm giác cô ôm hắn thật kì lạ.
“ Này!! Làm gì thế? “
Sau khi bình tĩnh hơn, ý thức được bản thân đang làm gì thì Lan Di đã đầy mạnh Tô Huân ra ngoài, nhưng không cách nào thoát khỏi hắn. Dù cố gắng giải thích bằng lời lẻ chẳng đâu vào đâu thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm, điều hắn đang để ý lúc này chính là đám phóng viên đang núp ở gốc gần đó. Tô Huân ôm chặt ngược lại Lan Di, khóe môi lại nở nụ cười nữa môi đặt trưng rồi thì thầm với cô.
“ Kể từ giây phút này, tôi bảo thế nào thì làm thế đấy. Cô dám cải lời thì cô chết chắc đấy!”
“Nhưng mà!”
“Không được động đậy nghe chưa?”
Tô Huân vừa dứt lời thì một tay giữ eo cô, một tay giữ chặt sau gáy, xoay một lực đem mặt của cả hai tiến sát gần nhau. Mắt cô trợn tròn kinh hãi, dù chưa chạm môi nhưng gốc độ này thật sự làm tim cô như muốn nổ tung ra. Tô Huân vẫn nhìn chầm chầm vào gương mặt sắp chuyển sang quả cà chua chín của Lan Di rồi phì cười một cái, đem cả hai trở về vị trí cũ. Cô còn chưa kịp định hình thì hắn đã nhanh chóng nắm lấy tay Lan Di kéo đi chỗ khác.
Tô Huân nắm chặt tay cô chạy nhanh qua đám đông. Chạy đến mức không còn biết bản thân đã đi đến đâu rồi, chỉ nắm lấy tay hắn mà phó mặt cho hắn dẫn đi. Chẳng phải bảo hôm nay hắn bảo hẹn hò sao? Vậy phải thì cần gì chạy như chết thế này.
Lan Di thở hòng học ngay khi dừng lại. Bàn tay vẫn cứ nắm chặt cô không buông, Lan Di khó hiểu nhìn bàn tay mình rồi nhìn hắn. Tô Huân không quan tâm gì cứ nhìn ngó xung quanh, ở đây đã là cổng ra của khu giải trí. Hắn giờ mới chịu buông tay cô, nhưng cách hắn buông cũng thật thô bạo. Hai tay chóng lên hông rồi thở như cô vậy, miệng vẫn đủ sức lên giọng.
“ Nhiệm vụ hôm nay xem như xong rồi. Về thôi! ”
Trước ngày cưới một ngày.
Hôm qua cô đã bị sốc khi Tô Huân và mình xuất hiện trang nhất trên tất cả các mặt báo. Nội dung chắc cũng đã rất rõ “ CON TRAI TẬP ĐOÀN SHAHAN ĐANG BÍ MẬT HẸN HÒ”. Thì ra mục đích của hắn là như vậy, hại cô không thể bước ra đường, thông tin của cô nội trong một giờ đã bị khai quật toàn bộ. Phóng viên cũng đứng trước cửa studio canh trực, giờ ngoài việc núp ở nhà Tô Huân đợi chờ ngày kết hôn thì không biết làm gì nữa.
Điện thoại gần đây cũng không thể dùng nữa, liên tục những số lạ gọi tới, họ đều là phóng viên hoặc người săn tin cả. Cô rất muốn tắt máy rồi vứt một xó nhưng còn phải dùng để liên lạc nữa. Lan Di chán nãn tắt máy, đây là cuộc gọi thứ năm mươi rồi, ngồi co ro một gốc chán nãn.
“RENG RENG RENG”
Nghĩ rằng lại mấy tên phóng viên, Lan Di cũng không bận tâm nhìn điện thoại, nhưng điện thoại rất kiên trì, đã là lần thứ ba liên tiếp. Lan Di mới miễn cưỡng đi lại gần thì hai mắt trợn tròn giật mình, mặt mài biến sắc, lập tức nhấm tịt mắt nghe máy.
“ CÔ MUỐN CHẾT À? SAO KHÔNG NGHE MÁY!!”
“Tại..tại tôi tưởng phóng viên!”
“Không nói nhiều nữa, một tiếng nữa tôi sẽ đón cô đến tiệm thử váy cưới”
“Hả?.. Alô..”
Hắn nói như thể cô chỉ được đồng ý chứ chẳng thể ý kiến. Lan Di bậm môi trợn mắt mắng mỏ cái tên trong điện thoại một trận rồi lại nằm dài trên soffa. Thử váy cưới ư? Không ngờ bản thân lại có ngày này đây.
“RENG RENG RENG”
Lan Di đang mắng dỡ thì điện thoại tới lập tức nghe máy không dám nói gì nữa. Nhưng người ở đầu dây ấy không phải Tô Huân.
“Lan Di! Anh gặp em một lúc được không?”
Là giọng nói của Đức Nam. Lan Di có chút kinh ngạc, tự nhiên cô thấy có chút bối rối, chắc anh đã biết tin cô và con trai tập đoàn ShaHan đang hẹn hò trên báo. Gặp anh, cô thật không biết nói gì. Nhưng vì không thể ra ngoài, cô đành hẹn anh tại nhà Tô Huân. Dù sao tránh mặt cũng không phải là biện pháp lâu dài.
Chỉ một lát sau, Đức Nam đã đứng trước cửa. Lan Di chần chừ một lúc, lấy can đảm mà mở cửa gặp anh. Vẫn gương mặt đó, vẫn dáng người này, vẫn đôi mắt buồn không lời, khiến cô có chút ngập ngừng. Cô nên nói gì lúc này đây, mang nước ra nhẹ đặt lên bàn, cô gáng rặn ra nụ cười miễn cưỡng, lời nói cũng có chút thiếu tự nhiên. Anh vẫn im lặng nhìn cô, ánh mắt ấy khiến cô không thể nhìn thẳng vào được. Như bức tường đầy vết nứt, cô không thể chạm vì sợ sẽ làm đỗ mất. Đức Nam cuối cùng cũng đi vào câu chuyện, điều mà cô không muốn đối mặt lúc này.
“Em đang hẹn hò sao?”
“Dạ?.. Vâng”
Cô sẽ không cảm thấy khó xử như thế này nếu cô không có tình cảm gì với anh. Thật sự cô rất quý anh, trong tim cô cũng cảm nhận được anh quan tâm mình. Nhưng làm sao có thể nói với anh đây chỉ là một sự trao đổi. Cô nắm chặt tay mình, cố gắng đánh lạc hướng sang một chủ đề khác, nhưng anh dường như muốn cô tiếp tục với mình câu chuyện ấy và đó là mục đích của Đức Nam khi đến đây.
“ Em yêu anh ta à?”
Yêu sao? Cô không hề yêu hắn, chỉ là sự trao đổi trong một năm thôi. Cô thấy sự tức giận pha lẫn đau lòng trong mắt anh. Cô rất muốn nói với anh sự thật, nhưng có lẽ chỉ nên im lặng. Thừa nhận sẽ khiến anh đau lòng sao?
“Vâng…”
Lan Di quay mặt đi hướng khác, câu trả lời yếu ớt ấy khiến người đàn ông bên cạnh xiết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên xao động, cố gắng kiềm nén cảm xúc bản thân, uống hết ly nước trên bàn một cách mất bình tĩnh. Lan Di thấy anh như vậy cũng không biết phản ứng thế nào, ánh mắt anh trở nên câm giận và gây gắt. Cô không biết trong lòng anh đang nghĩ gì nhưng cô cảm thấy đau lòng khi anh như thế.
“Đức Nam..”
Cô gọi tên anh ngập ngừng, cả hai đã thân hơn trước, nhưng cô không hiểu hết trái tim anh. Anh tựa như cơn gió, đến bên cô bất chợt, làm trái tim cô xuyến xao, nhưng cơn gió ấy không phải là của cô, tưởng chừng như sẽ giữ được thế nhưng vẫn không sao nắm lấy.
Cô tiễn anh ra đến cửa. Cuộc trò chuyện của hai người không kéo dài, sự im lặng chỉ làm không khí thêm nặng nề. Đột nhiên anh ôm chầm lấy cô một cách bất ngờ. Cô không khán cự hay tỏ ra không thích điều này. Đáng ghét thật, tại sao khi bản thân nhận ra sắp kết hôn thì mới biết tình cảm mình thế nào.
“ Tô.. Huân!”
Khoảnh khắc ấy làm cô kinh hãi. Dù điều này không phải là chuyện gì quá đáng đối với người chỉ là “vợ hờ”. Đức Nam từ từ dời tay khỏi người cô, xoay mặt lại, hai ánh mắt người đàn ông chạm nhau. Khoảng lặng quá lớn khiến Lan Di trở nên lo lắng, giải thích hay nên im lặng, nếu không nói gì với tính cách Tô Huân sẽ có chuyện mất. Chỉ vừa tính lên tiếng thì Đức Nam đã bỏ ra ngoài, Tô Huân cũng không nói gì để mặt cho người đó đi ngang mình, gương mặt hắn tối sầm lại.