Chương 15: Bắt cóc vợ chưa cưới

Tại một căn phòng cũ nát, nơi ẩm móc và giăng đầy mạng nhện. Một người đàn ông bị thương tích đầy mình nằm vật vã dưới đất, đang cố van nài kẻ máu lạnh đứng trước mặt mình.

“ Tôi xin cậu. Tha cho tôi lần này, lần sau sẽ không để xãy ra chuyện như vậy nữa”.

Người đàn ông đeo kính đen vẫn im lặng. Từ từ ngồi xuống cạnh kẻ đáng thương phía dưới rồi lấy trong túi ra vài viên thuốc màu trắng. Bóp chặt cuốn họng và ép tên đó nuốt chúng. Chỉ ba giây vật vã, đau đớn, hơi thở cuối cùng cũng đã dứt.

Cái xác bị biến màu, cơ thể trở nên tím ngắt, trừng mắt nhìn ra xa. Đây không phải điều gì lạ lùng. Tất cả những ai không hoàn thành nhiệm vụ, đều có chung kết quả.

“PIP” Tin nhắn được gửi đi ngay sau khi giải quyết xong công việc mà cấp trên đã giao. Khóe môi lại vẻ lên nụ cười nhạt đến lạnh người, rời khỏi nơi đây.


Xung quanh trở nên mờ nhạt, Lan Di từ từ mở đôi mắt nặng trĩu của mình, sau gáy bỗng đau nhức đến điến người. Lúc nãy cô nhớ rõ đang trên đường đến chỗ Minh, sau đó đang đi thì đột nhiên có ai đó đánh mình từ phía sau, sau đó thì hoàn toàn không biết gì nữa.

Toàn thân Lan Di bị buộc chặt vào ghế, trên miệng cũng bị nhét một mảnh vải lớn, không thể nói gì. Cô hoảng sợ nhìn quanh, bản thân bị nhốt trong một căn phòng tối mịt, chỉ có le lói chút ánh sáng xuyên qua những song sắt cửa sổ trên cao. Có lẽ nơi đây là tầng hầm ở đâu đó. Cô dùng hết sức hét và vùng vẫy để mong ai đó nghe thấy, kết quả cũng có người chú ý đến cô. Một tên mập mặt hung hăng đưa đầu mình nhìn qua khe cửa rồi gõ mạnh vào đó vài tiếng, gắt giọng nạt.

“IM ĐI!”

Lan Di lại càng la lớn hơn.Tên mập tức giận mở cửa hòng hộc đi vào, đứng trước mặt cô chỉa thẳng mũi dao sắt nhọn vào Lan Di rồi quát.

“ Câm mồm! Còn la lối nữa tao sẽ rạch nát mặt mày đấy!”

Lan Di hoảng hốt dùng ánh mắt nhìn vào mảnh vải ở miệng. Tên đó hung hăng gỡ chúng ra cho cô rồi lại cầm con dao chĩa thẳng dọa nạt. Lan Di sợ hãi, ngập ngừng nói.

“ Tại sao các người lại bắt cóc tôi chứ?”

“ Tại vì mày là vợ sắp cưới của cái thằng giám đốc máu lạnh đó!”

Chuyện này liên quan đến Tô Huân. Lan Di nhíu mài khó hiểu, có khi nào hắn đắc tội với ai đó, bọn chúng bắt cóc cô để uy hiếp hắn. Lan Di lại mặt nhăn mài nhó cố gắng phân giải.

“Tô Huân làm gì các người sao? Anh ta có làm thì có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi chỉ là bạn hắn thôi!”

Tên mập tức giận tát vào gương mặt nhỏ của cô một cái rõ đau rồi trừng mắt nói.

“Đừng có ngụy biện. Tao đã kêu người theo dõi hắn, chúng nó bảo mày là vợ sắp cưới của Tô Huân. Cái thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Công ty chúng tôi thiếu nợ ShaHan, đến kì hạn không có tiền trả, đã nan nĩ hắn xin thêm một tháng nữa thôi. Thế mà vẫn hạ lệnh đến tịch thu nhà xưởng. Bao nhiêu miệng ăn của nhà xưởng Vĩnh Kí đã bị hắn cướp mất. Bây giờ, không còn gì nữa cả!! Mày là vợ sắp cưới của hắn, dùng mày uy hiếp chắc chắn hắn ta sẽ ngoan ngoãn giao trả xưởng Vĩnh Kí”

Ông ta nắm chặt con dao đi đến gần cô.

“ Tối nay, đợi Tô Huân mang hợp đồng giao trả nhà xưởng đến chuộc rồi thả mày ra. Bây giờ tao sẽ gọi cho nó.”

Nói rồi tên mập lấy điện thoại đã cướp trên người cô trước đó. Gọi điện đến Tô Huân để báo tin.

“Alô”

“ Vợ sắp cưới mày đã bị bắt cóc. Nếu muốn cô ta an toàn, tối nay mười giờ hãy mang hợp đồng giao trả lại nhà xưởng Vĩnh Kí một mình đến chỗ khu rừng phía tây ngoại ô để đổi lấy cô ta. Nếu báo công an bọn tao sẽ rạch nát mặt nó biết chưa?

Lan Di sợ hãi hét lớn để báo tin cho hắn, trong lòng cô vẫn hi vọng Tô Huân sẽ đến cứu mình. – TÔ HUÂN! CỨU TÔI!!!….

“Mày nghe rõ rồi chứ? Nếu kh”

“ Không liên quan đến tôi! Các người muốn làm gì cô ta thì làm.”

“ Cái gì TÍT TÍT TÍT…”

Ông ta quay đầu nhìn Lan Di chầm chầm rồi tức giận.Chính bản thận cô cũng không ngờ đến câu trả lời ấy của hắn.Ông ta lập tức lấy bức hình trong túi ra nhìn ngó cẩn thận rồi tức giận bỏ ra ngoài.

Lan Di vẫn tiếp tục bị nhốt trong căn phòng tối, ánh sáng len lói mờ nhạt phả vào khung cửa sắt, hắc hiu mở nhạt dần, đến khi màn đêm buông xuống chỉ còn lại chút ánh sáng của trăng . Một mình đối diện với căn phòng tối, Lan Di trở nên sợ hãi, kí ức về một màu đen đáng sợ chợt ùa về. Khóe mi cô bật chãy trong vô thứ. Nắm chặt tay thành quyền, Lan Di run rẫy ngóng trong ai đó đến cứu mình. Nhưng có lẽ mọi chuyện không như cô mong muốn, trong đêm tối, sợi dây chuyền trên cổ Lan Di bỗng phát sáng. Thứ ánh sáng duy nhất khiến trái tim yếu đuối như được thắp lên tia hi vọng. Chỉ có sợi dây chuyền, còn hắn đang ở đâu chứ? Cô lặng yên để mặt nước mắt mình rơi.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng động lớn. Cô chỉ nghe thấy tiếng hét của tên mập, bên trong quá tối, không thể xác định được phương hướng, hơn nữa cả người cô đều bị trói chặt, nếu có chuyện, muốn chạy thoát cũng không thể.

“RẦM” Cánh cửa giam giữ Lan Di bị phá tung ra, mang theo chút ánh sáng chíu rọi vào bên trong, một tên lạ mặt khác, đeo kính đen, bịt khẩu trang chạy vào và gỡ trói cho cô rồi với điệu bộ gấp gáp nói.

“ Cô Lan Di, đi ra ngoài gặp cây cổ thụ lớn rẽ trái, đi ba trăm mét sẽ thấy đường lộ”

Nói xong người đó nhanh chóng bỏ đi trước khi cô kịp lên tiếng hỏi điều gì. Vì quá hoảng sợ nên Lan Di vừa thoát được đã bỏ chạy ra ngoài theo phản xạ. Không nghĩ đến người vừa cứu mình là ai.


Lan Di đứng trước cửa nhà, vào cũng không muốn vào. Cô sợ vào nhà không kiềm nổi tức giân mà nện vào bản mặt Tô Huân ngay tức khắc. Người như hắn ta máu lạnh đến thế thật sao. Có thể lúc đó cô đang gặp nguy hiểm, bảo không liên quan, bọn họ làm gì thì làm, Tô Huân đang nghĩ gì trong đầu vậy.

“ TÁCH” Cánh cửa tự động mở, Lan Di cũng không buồn giật mình, biết thừa đó là Tô Huân. Hắn nhìn dáng vẻ thê thãm của cô không nói gì, cả hai nhìn nhau hơn một phút. Tô Huân vẫn không nói gì, còn Lan Di thì đang cố chờ hắn nhận ra những việc hắn đã làm mà hạ giọng trước.

Tô Huân thấy được sự tức giận của cô. Nhưng hắn vẫn mặc kệ, hai tay khoanh trước ngực, đứng dựa vào cửa một cách ngạo mạn. Lan Di nói thế nào cũng nhất quyết không chịu thua, dù sao cũng phải nghe được lời xin lỗi từ Tô Huân thì mới vào nhà.

“TÁCH” Lan Di trợn tròn mắt nhìn cánh cửa bị hắn đóng lại một cách bình thãn trước mặt. Máu đột nhiên dồn lên não, cả người run lên vì giận giữ.

“TÔ HUÂN! ANH CHÍNH LÀ ĐỒ MÁU LẠNH ĐỘC ÁC!!!”

“RENG RENG RENG” Không cần nói cũng biết đó là điện thoại của Tô Huân, chắc chắn hắn lại sắp nhắn nhủ cô vài câu khó nghe. Lan Di nhanh hóng lấy điện thoại ra để tắt nguồn thì khựng lại, người gọi đến là Đức Nam.


Đức Nam ngồi đợi cô ở một cửa hàng tiện lợi. Lan Di đã chạy cấp tốc đến với anh ngay sau khi nhận được điện thoại. Cô muốn nói cho anh biết cảm xúc của mình ngay bây giờ. Chỉ có Đức Nam mới quan tâm cô, mới là người cô cần lúc này.

Đức Nam vãy tay với Lan Di. Chỉ vào chiếc ghế bên cạnh rồi bảo cô đến. Cô mang theo bộ dạng lấm lem của mình đi qua các quầy hàng hóa, đến phía ghế ngồi đối diện ra ngoài đường, dành cho người dùng thức ăn nhanh ở cửa tiệm.

Hôm nay cô đã tự mình trãi qua kí ức đáng sợ năm đó, dù chỉ một chút cô cũng không muốn nhớ đến. Đức Nam thấy gương mặt kinh động của cô, lo lắng nắm lấy tay cô hỏi.

“Em sao thế?”

Lan Di cả người run rẫy, ánh mắt mờ nhạt, không thể nói gì, cô ôm chầm lấy anh. Bàn tay Đức Nam ngập ngừng rồi cũng đáp trả cô. Vỗ nhẹ vào chiếc lưng nhỏ, nhẹ nhàng hỏi.

“ Có chuyện sao?”

Cô im lặng cứ thế xiết chặt vòng tay ôm lấy anh. Tiếng nấc nghẹn ngào làm Đức Nam càng lo lắng hơn. Anh không biết chuyện gì đã xãy ra với cô, nhưng anh sẽ chấp nhận là bờ vai để cô nương vào.

Sau khi bình tĩnh, cô buông anh ra. Lau những giọt nước mắt trên gương mặt mình rồi lắc đầu mĩm cười.

“Hôm nay vừa xãy ra những chuyện kinh khủng. Nhưng giờ thì ổn rồi”

Anh nhìn cô, gương mặt vẫn còn lắm sự sợ hãi đang cố tỏ ra không có việc gì. Đức Nam lấy trong túi ra thứ gì đó, đặt vào tay cô. Lan Di kinh ngạc, là chiếc chìa khóa, trên đó cũng đính viên đá màu đen như khuy áo cô đang giữ. Anh lại xoa đầu cô như đứa trẻ, dùng đôi mắt sâu thâm thẫm ấy mà mĩm cười. Anh im lặng, nhìn ra ngoài, trời đã đỗ mưa tự lúc nào. Cô khẽ rùng mình, cái lạnh ùa đến khiến đôi vai nhỏ run run. Anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác lớn choàng lên người Lan Di. Sự quan tâm của anh khiến cô cảm thấy ấm áp. Trần Đức Nam, cô muốn biết trong anh cô có là gì không?

Tô Huân ngồi trong nhà, bật ti vi lớn tiếng rồi nhìn chầm chầm vào màng hình. Đã hơn mười hai giờ, Lan Di không vào nhà, phía trước cửa cũng không thấy bóng dáng. Tô Huân nắm chặt remote trên tay, không biết chuyển kênh biết bao nhiêu lần. Thực tế hắn không hề muốn xem ti vi, chỉ muốn dùng nó để gạt bỏ những cảm xúc trong mình. Hắn cau mài, đứng dậy đi vào bếp, nơi để dĩa bánh đậu đỏ đầy ấp trên bàn. Cầm lấy chúng, hắn thẳng tay ném tất cả vào sọt rác rồi cứ thế đi vào phòng.


Tô Huân một đêm dài không tài nào chợp mắt. Hắn bực tức đi xuống giường, đôi mắt nhìn về phía cửa nhà. Lan Di vẫn chưa về. Đôi mắt trở nên tối xạm, hắn thay đồ rồi một mạch đi đến công ty.

“ Giám đốc, tôi đã làm theo lời ngài, truy tìm vị trí của đồng bọn tên Ngô Vĩnh Kí và đã báo cho cảnh sát giải quyết. Cô Lê Lan Di cũng đã an toàn rời khỏi đó đêm qua.”

“Ra ngoài đi!”

Đôi mài càng chau lại, giờ tâm trạng của hắn hoàn toàn không tốt. Hôm qua, chính hắn là người đã cứu cô ra khỏi nơi nguy hiểm ấy. Một mặt bảo không quan tâm để tên bắt cóc có thể lơ là cô đi, mặt khác sai người lập tức truy tìm tung tích của những người liên quan đến Vĩnh Kí, đặc biệt là chủ của nơi đó. Suốt cả ngày hôm qua, hắn luôn lo lắng cho an nguy của Lan Di. Định đợi cô về rồi mới nói rõ mọi chuyện, nhưng đêm qua hắn đã nhận được nhiều thứ hơn cả một lời cảm ơn.


Lan Di ngồi ở bàn làm việc, chỉnh sửa lại hinh ảnh đã chụp cho khách. Minh vẫn đang tất bật phân công công việc. Nó chạy tới chạy lui gần hơn mấy tiếng đồng hồ, giờ nghỉ trưa hiếm hoi cũng không thể ngồi yên. Nhìn Lan Di rồi thở dài đi đến cạnh, sắc mặt cô trong tốt nhưng ánh mắt thì không. Minh đưa cóc nước cho cô rồi ngồi xuống.

“ Hôm qua, đợi cả ngày không thấy chị đến. Gọi điện thì không liên lạc được. Em cứ tưởng chị giận chuyện gì. Chị có công việc ạ?”

“Đừng có nhắc nữa!”

Nó tính an ủi nhưng nhìn vẻ mặt không muốn tiếp chuyện của cô, Minh đành im lặng, mở ti vi để xua đi không khí căng thẳng này.

“ Bản tin thời sự hôm nay. Hôm qua ngày 27/10, cảnh sát đã bắt giữ được giám đốc công xưởng Vĩnh Kí vì tội bắt cóc một người được cho là vợ sắp cưới của giám đốc marketing ShaHan. Mục đích của tên đó là nhầm uy hiếp để lấy lại nhà xưởng bị ShaHan tịch thu. Theo nguồn tin cho biết, sau khi nhận được thông báo, lúc cảnh sát đến chỉ thấy tên tội phạm bị bất tỉnh. Còn cô gái bị bắt cóc đã chạy thoát.”

Minh lắc đầu bắt đầu bàn luận về vụ việc. Mong rằng Lan Di sẽ không mãi suy nghĩ về chuyện không hay nữa.

“Cái gì chứ? Hôm trước còn đăng tin, anh ta là người đồng tính thế mà đã có vợ sắp cưới. Bọn phóng viên đang đùa cợt khán giả sao?”

Nhưng cô chợt nhận ra, hôm qua, tên bắt cóc chỉ gọi điện thông báo sự mất tích của cô cho mỗi Tô Huân biết. Cảnh sát sẽ không cách nào tìm ra nếu không có ai báo tin. Người giúp đỡ cô còn biết tên cô.


Chương 11: Cô bạn thân của chồng.

Lan Di muốn kiểm chứng lại những điều mình nghĩ. Cô đã về nhà ngay sau khi xong việc ở studio. Về đến trước nhà, cô khựng bước, kinh ngạc nhìn cánh cửa đã được mở. Trời đã tối, lòng thầm nghĩ Tô Huân chắc vừa về nên nhanh chóng đi vào trong.

Lan Di thấy một đôi giày cao gót màu xanh ngọc bích đặt trước thềm thay vì là giầy của hắn. Cô lo lắng đi nhanh vào trong, phát hiện một cô gái mái tóc ngắn uốn nhẹ để lộ chiếc cổ cao trắng nõn đang ngồi rất ung dung trong căn phòng khách nhấm nháp ly trà còn tỏa khói.  Giọng nói ngọt như mật đột nhiên cất lên.

“ Tô Huân, cậu về rồi sao?”

Cô gái xinh đẹp xoay mặt lại nhìn Lan Di, đôi mài hơi cau lại tỏ ý kinh ngạc. Rồi phía sau phát ra tiếng mở cửa. Tô Huân cầm một chai rượu vang, có lẽ hắn mới từ ngoài mua về bước vào trong. Cô gái mái tóc ngắn nhanh chóng đi tới cạnh hắn, chỉ vào Lan Di rồi hỏi.

“Ai đây?”

Hắn đưa đôi mắt lạnh nhìn cô chưa đến nữa giây đã quay đi  nhìn cô gái xinh đẹp trả lời.

“ Vợ sắp cưới của mình”

“Cái gì?”

Cô gái đó cười phá lên như không tin nỗi, nhìn cô chầm chầm rồi lại nhìn Tô Huân hỏi rõ thêm lần nữa. Hắn vẫn bình thãn trả lời như lúc nãy. Lan Di cứ lặng yên một chỗ ở đó, cô không biết cô gái này là ai, không biết hai người có mối quan hệ gì, nhưng rõ ràng thái độ của Tô Huân đang muốn cô hiểu rằng, cô chỉ là vợ sắp cưới trên danh nghĩ của hắn mà thôi.

“ Cậu đùa đấy à Tô Huân? Vợ sắp cưới sao? Mình sắp cười đến không chịu nổi rồi, hài hước thật.”

Lan Di nhìn vào hắn, có một sự thờ ơ và lãnh cảm. Đôi mắt như mặt hồ không gợn sóng đó khiến cô nghĩ rằng Tô Huân không thể nào là người đã giúp mình. Đột nhiên hắn vòng tay ôm lấy eo cô kéo sát vào mình, tay còn lại giữ lấy cổ rồi cuối đầu tiến sát đến gần gương mặt đang phát hoảng của Lan Di.  Chuẩn bị thực hiện một nụ hôn để xác nhận.

“ Mình tin, mình tin rồi!!!”

Cô gái đứng cạnh hốt hoảng la lớn, chỉ chậm một giây nữa, có lẽ nụ hôn đầu đời của cô đã bị tên không có trái tim này cướp mất. Cô thật muốn bỏ trốn vào phòng, nhưng hắn đã giữ cô lại, ba người cùng ngồi vào một chiếc bàn. Lan Di ngồi cạnh hắn, im lặng mà ăn. Tim cô đến lúc này vẫn còn chưa hết đập mạnh. Giây phút đó, bản thân như muốn ngừng thở, gương mặt của Tô Huân gần đến mức cô cảm nhận được cả hơi thở của hắn ngay lúc đó. Gương mặt không tự giác trở nên đỏ ửng, cố gắng ăn nhanh bữa ăn “khó nuốt” này.

Họ trò chuyện thật vui vẻ, có thể thấy cả sự đắc ý trong ánh mắt cô gái đó, đều là muốn thể hiện cho Lan Di thấy. Toàn dùng ngôn ngữ tiếng anh để nói, họ không muốn cô nghe sao, cô gái này là ai? Cô cũng không nghe bất cứ lời nào liên quan đến bản thân, hắn lại càng không nhìn cô lấy một lần. Rất thoải mái uống rượu cùng cô ta, để lộ cả nụ cười rất chân thật từ bản thân. Thế mà khi bên Lan Di, Tô Huân toàn dùng nụ cười nữa môi để cười khinh cô.

“ Cô không uống à?”

Cô thật ghen tị với cô gái trước mặt. Giỏi tiếng anh lại còn xinh đẹp, đến cả giọng nói cũng ngọt như mật đường. Lan Di ngước mặt nhìn cô ta đáp.

“ Tôi không quen uống rượu”

“ Cô đang đùa hay nói thật thế? Thời buổi nào rồi mà đến rượu cũng không uống được. Sau này hai người cưới nhau, thường xuyên dự tiệc, không thể uống chính là làm bẻ mặt chồng mình đấy”

Cô gái nhìn cô mĩm cười nhắc nhở. Lan Di nhìn ly rượu, ngập ngừng, cô thật sự không muốn uống chúng. Tô Huân cầm lấy ly của Lan Di đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch rồi đặt xuống bàn trước sự kinh ngạc của cả hai.

“Gia Hân, Đừng làm khó cô ấy!”

Tô Huân ra mặt bênh vực Lan Di khiến cô gái đó có chút khó chịu. Đôi mắt dài di chuyển sang cô có chút kinh động. Lúc nãy họ còn rất vui vẻ thế mà bây giờ không khí càng lúc càng ảm đạm. Có phải cô là nguyên nhân khiến mọi chuyện thế này?

Mỗi người mỗi gốc, cầm ly rượu vang đỏ trên tay, nhấm nháp đầy muộn phiền. Phải hơn mười phút trôi qua kể từ lúc Lan Di đi vào phòng. âm thanh đầu tiên mới được vang lên.

“Bất ngờ về cậu thật Tô Huân. Vợ chưa cưới cơ đấy. Cậu định dùng cô ta để che mắt ba mẹ à?”

Gia Hân lộ ra nụ cười gượng đầy khó khăn, nhìn hắn chầm chầm. Gia Hân và Tô Huân là bạn học chung thời đại học. Cô ta vừa từ Mỹ trở về, buổi tối đầu tiên về nước đã hẹn ngay bạn thân của mình cùng uống rượu trò chuyện. Vậy mà bản thân không ngờ rằng nhận được tin hắn ta đã có vị hôn thê. Một điều mà nằm mơ Gia Hân cũng không bao giờ ngờ đến.

“ Mình không thể sao?”

“Chuyện gì?”

Hắn lãnh đạm đáp. Biết rõ ý của cô bạn thân, bạn với nhau suốt hơn mấy năm, chuyện tình cảm của Tô Huân, cô ta cũng biết. Vì thế biết Lan Di và Tô Huân sắp kết hôn, một cảm xúc khó tã chợt dâng lên trong lòng, kiềm nén không được mà quay sang nhìn Tô Huân với ánh mắt oán trách.

“Thế tại sao lại từ chối mình”

Tô Huân đút một tay vào túi quần, tay kia đưa ly rượu đến gần miệng, nhấm nháp một ít rồi nhìn cô gái đang trách móc mình mà đáp.

“ Vì cậu là bạn thân của mình. Không muốn hi sinh tình bạn để đổi lấy thứ tình yêu ngu ngốc đó!”

“Vậy mình không muốn làm bạn thân cậu nữa!”

Hắn im lặng. Đôi mắt Gia Hân càng lúc càng gắt gao nhìn hắn. Sự oán hận trong người cô ta khiến hắn trở nên bất lực. Từ chối Gia Hân là điều tránh làm tổn thương cô ấy tốt nhất. Nhưng cô ta không muốn hiểu điều đó. Hai người lại nhìn nhau rất lâu, trong mắt Tô Huân, Gia Hân chính là người mà hắn tin tưởng thứ hai sau người đàn ông đó. Cô bạn luôn đi cạnh hắn suốt thời gian đau khổ ấy. Làm Gia Hân hiểu lầm về tình cảm bản thân, hắn đã nói ra sự thật về giới tính của mình, để từ chối tình cảm ấy. Đến tận bây giờ, bản thân vẫn chưa quên được người đó, hắn không muốn làm tổn thương thêm bất kì ai nữa. Sự thật luôn là điều tàn nhẫn nhất, cho người khác cơ hội nhưng không thể đáp trả sẽ càng tàn nhẫn hơn.

“Không thể”

Gia Hân nắm chặt bàn tay đang run rẫy của mình, cố giữ cho gương mặt bình tĩnh. Những điều cô ấy vừa nghe khiến trái tim trong người trở nên đau nhói, đến mức nghẹn thở. Cô ta luôn giữ kín tình cảm này suốt nhiều năm qua, bị hắn từ chối vì lí do không thể yêu phụ nữ đã đủ đau đớn rồi. Giờ đây, người con gái khác lại có thể khiến hắn suy nghĩ lại. Còn Gia Hân thì không.

Cô gái đó cầm lấy túi xách và bỏ đi một cách vội vã.Tô Huân chỉ đứng nhìn, ánh mắt trong theo đầy bất lực. Lan Di áp sát tai vào cửa, cuộc trò chuyện vừa rồi, mười phần cô chỉ nghe lén được năm phần còn lại thì suy diễn, đang cố gắng trong chờ nghe thêm được thứ gì đó thì bị chủ bắt gian tại trận.

“CẠCH” Cả người cô ngã nhào ra ngoài theo hướng cửa mở. Cô thấy mình đang nằm dưới chân Tô Huân, ánh mắt bối rối không biết phản ứng thế nào cho phải thì hắn đã lên tiếng trước.

“ Muốn nghe lén thì đi học hỏi bạn mình đấy!”’

“Ai?”

“Cảnh khuyển!”

Cô nhăn mặt tức không nói nên lời, cắn chặt răng ôm hận nuốt vào người, hắn còn rộng lượng tặng thêm cô vài câu.

“Muốn nghe rõ thì lấy cái chén nào đó úp vào vách rồi nghe. Nghe như cô thì chỉ nghe được nữa câu chuyện rồi còn lại thì xuyên tạc”

Cái bụng nhỏ của cô đã kêu réo om xòm không tài nào ngủ được, lúc nãy vì quá thẹn mà cô đóng xầm cửa lại rồi chẳng thèm ra ngoài. Bữa ăn chỉ ăn được vài miếng khoai tây, miếng sườn lớn cũng chưa được nếm qua đã phải đi vào. Lan Di chần chừ một lúc rồi mở cửa ra ngoài. Giờ này Tô Huân có lẽ đã đi ngủ. Cô có phồng sẵn vài gói mì, dùng khi khẩn cấp, nói vậy chứ lúc nào về trễ hay không có hắn ở nhà cô đều ăn mì thay cơm. Cô ôm ly mì, cẩn thận di chuyển ra phòng bếp. Nhìn từ xa, Lan Di thấy có mẫu giấy được dán trên bàn ăn.

“ Thức ăn trong lò vi sóng, cô hâm lại thì có thể dùng được”

Lan Di cầm tờ giấy dán, gương mặt trở nên bối rối. Những cử chỉ quan tâm của Tô Huân khiến cô hoang mang. Cô vò nát tờ giấy đi đến sọt rác vứt, nhưng khi nấp mở ra cô thấy rất nhiều bánh đậu đỏ trong đó. Tô Huân ghét ăn ngọt, những cái bánh này, hắn mua là dành cho mình sao?

Cô hâm lại đóng thức ăn trong lò vi sóng, những thứ hắn để cho cô đều nhiều gắp đôi lúc nãy. Bụng cô đã sôi ùng ục từ lúc nãy, giờ thì như mèo gặp mỡ, đôi mắt sáng rực nhìn dĩa thức ăn rồi không khách khí ăn ngấu nghiến chúng.

“ Ăn thịt đồng loại ngon miệng nhỉ?”

Lan Di mém tí nữa bị sặc nhìn miếng sườn heo trên bàn, cô uống nhanh ly nước bên cạnh, ngước mặt nhìn cái tên đáng chết đang đi tới. Hắn ngạo mạng kéo ghế rồi ngồi đối diện cô. Giờ hơn nữa đêm, còn chưa ngủ, hắn cũng thức khuya chán.

“ Sao không ngủ sớm! Không phải anh chú trọng nhan sắc sao? Thức khuya sẽ nhanh già đấy!”

“Cô cũng đang thức đấy thôi!”

Cô không thua kém phân bua với hắn đôi lời, nhưng dù sao thì kết quả vẫn là vậy. Ngậm miệng rồi an phận ăn là tốt nhất. Cô chợt nhớ ra điều quan trọng cần hỏi hôm nay. Do dự ngước nhìn Tô Huân rồi ngập ngừng hỏi.

“ Hôm qua, là anh kêu người cứu tôi à?”

Hắn không nói chỉ nhướng mài ý bảo là phải. Vẻ mặt còn cực kì lên mặt. Nên cảm ơn hay là ăn vạ vì hắn mà cô mới rơi vào tình cảnh đó đây. Càng nhìn hắn cô càng chán ghét hơn. Giờ này còn chưa đi ngủ, hắn muốn ra đây nhìn ngấm cô ăn sao? Thế thì cô ăn cho hắn xem vậy, nghĩ xong Lan Di lại tiếp tục ăn ngấu nghiến.

“ Chủ nhật tuần sau, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ”

Đóng thức ăn trong miệng của cô không tự chủ lập tức văng thẳng về phía Tô Huân đầy kinh ngạc. Cô biết là nhanh nhưng như thế có nghĩa chỉ còn chưa đến một tuần nữa, cô chính thức kết hôn cùng hắn. Hắn nhăn mặt, lấy liên tục khăn giấy lau người mình rồi trừng mắt với cô. Lan Di không tin vào tai mình vừa nghe thấy điều gì. Mở to mắt nhìn Tô Huân lần nữa, miệng lấp bấp hỏi lại.

“ Kết… Kết hôn?”

“Ba mẹ cô tôi cũng đã chuẩn bị cho rồi, lúc đó chỉ cần cô vát mặt đến là được.”

Gương mặt cô trở nên méo mó vì đau khổ. Dù biết sẽ kết hôn nhưng việc này vẫn là cú sốc với cô gái 24 tuổi như Lan Di. Cô nhớ đến cô gái lúc nãy, khi đó cô nghe loáng thoáng tiếng nói lớn của cô Gia Hân đó, hình như Tô Huân đã từ chối cô ta. Cô phân vân không biết nên hỏi hắn không. Dù sao đây cũng là chuyện riêng. Lúc không để ý, hắn đã đi đâu mất tiêu. Cô nhìn ngó qua lại tìm kiếm thì cảm nhận có gương mặt của ai đó phía sau rất sát mình. Lan Di tim đập mạnh, miệng run run không nói được gì. Cũng không biết hắn đang làm gì.