Buổi chiều, ánh nắng vàng buông nhẹ xuống không gian xinh đẹp nơi đây. Tô Huân và Lan Di cùng đi dạo xung quanh để hóng gió mát. Vì đây là biệt thự ở ngoại ô, hai bên đều là những rừng cây lớn. Yên tĩnh và mát mẻ biết bao nhiêu. Hắn đưa hai tay vào đủng quần rồi ung dung đi trước. Lan Di vẫn còn mãi mê ngắm nhìn những thứ lạ lẫm này. Nếu lúc này có máy ảnh cô sẽ chụp lại vài bức. Trên đường đi cô còn không ngừng luyên thuyên.
“ Này! Gia đình anh đúng thật rất giàu có đấy. Biệt thự này thật lớn, người làm cũng đông nữa. Nhìn nè, vườn kiển đẹp thế này chắc phải chăm sóc tốn nhiều thời gian lắm nhỉ? Cả mấy chậu lan trên cao nữa. Vậy ch”
“Cô có biết vì sao đàn ông thường cao hơn phụ nữ không?”
Đột nhiên hắn khó chịu quay lại nhìn cô hỏi. Lan Di cũng không biết câu trả lời là gì, chỉ lắc đầu rồi nhìn Tô Huân.
“Là vì đàn ông không nói nhiều như phụ nữ!”
Cô cười khô khóc. Lại mắng xéo cô. Cái tên đáng chết này rốt cuộc thì khi nào mới thôi mồm miệng như vậy đây. Cô tức giận bỏ đi chỗ khác.
“ CẨN THẬN!”
Lan Di sững sờ nhìn Tô Huân đang lao về phía mình lo lắng. Chỉ trong khoảng hai giây, cô cảm nhận cả người mình bị hắn đẩy xuống đất rất mạnh, văng ra xa. Rồi bên cạnh vang lên thứ tiếng chói tai của mảnh vỡ.
“ RẦM” Chiếc bình lan đã vỡ vụn trước mắt ngay chỗ cô đứng lúc nãy. Tinh thần vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh được. Chỉ thấy cánh tay Tô Huân đang chảy máu.
“ Anh… Anh có sao không vậy!!”
Cô vội chạy tới, lo sợ nhìn vết thuơng trên tay hắn. Chắc là do mảnh vỡ của văng trúng.
“Quản gia, mau đi kiểm tra lại dàn hoa đó. Cần thì tháo xuống luôn đi. Nguy hiểm quá!”
Bà Tô chán ngán lắc đầu nhìn con trai mình, rồi nhìn sang con dâu có ý trách móc.
“ Sao lại ra thế này. Thằng Huân nó sợ nhất là máu đấy!”
Lan Di chỉ còn cuối đầu. Lúc đó vừa bị thương xong, hắn hét long trời lỡ đất làm cô cũng không biết phản ứng thế nào. Chỉ là vết xước nhỏ, không đến mức may vá, nếu để mặc nó cũng có thể tự lành. Thế mà hắn đòi sống đòi chết băng loại gạt lớn che kín vết thương. Thật mới biết hắn sợ máu.
“ Giờ con cũng không sao rồi. Cũng đã băng vết thương. Lan Di cũng một phén bị dọa mà. Con lên trên nghỉ ngơi trước.”
Hắn không nói gì, một mạch đi lên, bỏ lại cô đối diện với mẹ chồng. Căng thẳng, chẳng biết phải nói sao. Cũng đều tại cô xui xẻ. Bà Tô nhìn cô rồi đứng dậy đi lại ngồi gần Lan Di hơn. Cảm giác như sắp bị tử hình đến nơi rời, cô chỉ gục mặt xuống, chuẩn bị chịu trận.
“ Con biết đánh bài chứ?”
Tô Huân ngồi trên phòng. Đến cả ngày nghỉ hắn vẫn lôi đóng công việc ra làm. Mà còn rất nhiệt tình. Đã hơn chín giờ tối, Lan Di nhìn đồng hồ lòng lại càng bồn chồn muốn về hơn.
“ Lan Di! Tới con rồi đó! Đánh đi!”
“ Dạ! Con đánh đây!”
Cô lúng túng khi bị mẹ chồng gọi. Khổ sở cầm bộ bài ngồi đánh với hai quản gia và bà Tô. Từ bảy giờ đến bây giờ, ngồi đến lưng đau gối mỗi vẫn chưa được nghỉ bởi vì Lan Di đã thắng nhiều nhất ở đây.
“ Con… tới!”
“ Lại nữa sao?”
Bà Tô tức giận hét lên trước gương mặt tội nghiệp của cô. Cô cũng muốn mình không thắng lắm nhưng bài như thế không thắng thì thật có lỗi. Lan Di nghĩ tới nghĩ lui hay là hoàn tiền lại cho bà Tô rồi xin về nhỉ? Mà kì lạ sao lúc này rồi Tô Huân không xuống đón cô về nhỉ?
“Cô à!… Chơi lâu thế chắc cô và hai bác quản gia đây mệt rồi! Số tiền này con sẽ trả lại mọi người nhé! Dù sao trời cũng tối rồi. Con và Tô Huân phải về nữa.”
“ Ta đã nói với Tô Huân hôm qua rồi mà,Tối nay hai đứa ở lại đây ngủ đi!”
“DẠ?”
“Chơi tiếp! Chơi tiếp!”
Lời nói ấy như sét đánh ngang tai. Qua đêm tại nhà gia đình Tô Huân sao? “ TÔ HUÂN XẤU XA, ANH BIẾT NHƯNG KHÔNG NÓI VỚI TÔI!” Cô kêu trời không thấu, kêu đất không nghe. Phải cắn răng chịu đựng mà chơi tiếp.
Bây giờ đã gần mười một giờ rồi. Mắt cô cũng sắp mở không lên, nhưng mẹ chồng vẫn còn rất nhiệt huyết. Làm sao đây? Làm sao đây??
“ Mẹ à! Cho cô ấy nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng con còn phải đi làm nữa.”
Lan Di như sáng bừng hai mắt, nhìn vị cứu tinh đáng yêu của mình đang đi xuống. Bà Tô chề môi lắc đầu không cam lòng rồi nhìn cô.
“ Nhưng Lan Di vẫn muốn chơi mà!”
(Con đâu muốn chơi nữa đâu!) Cô hét không thành lời nhìn bà Tô đau khổ. Tô Huân đi đến cạnh Lan Di rồi nói tiếp.
“ Người vẫn muốn chơi là mẹ chứ không phải vợ con!”
Lan Di kinh ngạc, tim cô bỗng dưng như ngừng đập. Hắn gọi mình là vợ sao? Bà Tô lắc đầu hậm hực rồi cười.
“Con trai tôi lớn rồi, nó còn chưa cưới Lan Di về mà đã bênh vực như vậy, sau này người mẹ này sẽ như thế nào đây.”
“Vậy con mang cô ấy lên trước! Mẹ cũng nghỉ sớm đi, ba đã ngủ từ một tiếng trước rồi đấy!”
Hắn vịnh lấy vai cô rồi nhất lên. Lan Di vẫn chưa trở về với thực tại, đầu cô cứ bay bay những suy nghĩ kì lạ. Cứ thế để hắn dắt đi lên lầu, đến khi vào cửa đóng phòng, nhận ra chỉ có mỗi cô và hắn thì Lan Di mới giật mình tỉnh giấc, hoang mang nhìn xung quanh.
“Đây, đây, đây là phòng anh mà?”
“Chứ không lẽ phòng mẹ tôi?”
“ Nhưng mà… phòng tôi đâu?”
“ Cô làm gì có phòng?”
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cô vội chạy ra mở thì gặp bà Tô đang cầm bộ đồ ngủ mang lên cho Lan Di rồi nói.
“ Đồ ngủ đây, con thay rồi ngủ sớm đi! Hai đứa ngủ ngon nhé!”
“Cô!”
Lan Di hoang mang nắm lấy tay bà Tô. Vẻ mặt lúng túng hỏi.
“À Cô!… Phòng con ở đâu ạ?”
Bà Tô nhíu mài khó hiểu rồi nhìn con trai. Hắn vẫn cứ ngồi trên giường đọc sách không phản ứng. Bà nhìn cô rồi cười.
“Gia đình ta không câu nệ chuyện này đâu. Dù sao hai đứa sắp cưới rồi, ở cùng phòng cũng không sao. Vậy nha, đồ ngủ của con đây!”
Nói xong bà rời đi trước sự tuyệt vọng của Lan Di. Dù biết Tô Huân có vấn đề về giới tính nhưng dù sao cơ thể, con người hắn vẫn là đàn ông mà. Lan Di quay lại nhìn Tô Huân với vẻ đáng thương. Đêm nay cô sẽ sống thế nào đây.
“Không phải anh bảo mẹ anh là người TRUYỀN THỐNG à?”
“Cô tin sao?”
“Anh!!!”
Thật muốn đánh chết cái tên này. Hết lần này đến lần khác đều lừa cô, còn làm khó dễ cô.
Lan Di tức vào phòng tắm thay đồ. Bộ đồ mẹ chồng mang cho cô cũng không đến nỗi khó mặc. Đơn giản chỉ là một bộ bijama màu xanh nhạt. Cô chần chừ rất lâu rồi mới có can đảm bước ra ngoài. Cô vừa mới gội đầu nên tóc còn ước, phải ngồi trước quản để sấy khô chúng. Lâu lâu cô có nhìn lén Tô Huân đang đọc sách. Chẳng thèm nói chuyện.
Bây giờ đã gần qua ngày mới. Hắn vẫn còn thức. điều đáng ghét là cái mặt hắn vẫn đấp cái loại mặt nạ kinh dị đó.
“Nhìn gì? Cô muốn thử không?”
“Không!!!”
“Cái này tuyệt đối không nên cử động mạnh. Tốt nhất là nằm nghe nhạc hoặc đọc sách. Khoảng hai mươi phút là tốt nhất. Sau đó rửa mặt thật sạch, thoa ít sữa dưỡng rồi đi ngủ.”
“Cầu kì thế à!”
“Đương nhiên rồi, cô không thấy da mặt tôi rất đẹp sao?”
Lan Di sờ sờ vào mặt hắn. Đúng là mịn như da em bé vậy, cảm thấy rất ngưỡng mộ.
“ Xong rồi đó, bây giờ cô lên giường nghỉ đi!”
“LÊN GIƯỜNG?”
Cô buột miệng la lớn, khiến hắn cũng giật mình, nhìn cô nói.
“Cô không phải kiểu người tôi thích đâu, đừng có sợ vớ vẫn.”
Phải rồi, hắn thích đàn ông mà. Lên thật hả? Cô sẽ nằm cạnh hắn đêm nay thật sao. Chắc chắn hắn sẽ không làm gì cô nhưng dù sao là do cô vẫn xem hắn là đàn ông mà. Kệ đi kệ đi, dù sao nếu cưới hắn, sau này đến nhà ba mẹ chồng, chắc chắn cũng bị ép ngủ cùng. Lên nằm vậy.
Hai mươi phút dài như hai mươi năm vậy. Từng giây từng khắc, đầu óc cô không thư giãn được. Cô bắt đầu tám chuyện với Tô Huân.
“ Anh đã từng có người yêu chưa?”
Hắn dừng lật sách, đưa mắt nhìn cô. Cô cũng nghĩ rằng sẽ không nhận được hồi đáo gì từ Tô Huân cả. Thế nhưng hắn lại trả lời.
“Rồi!”
“Vậy, tình yêu của anh có giống tình yêu nam nữ bình thường không?”
“ Giống tất cả mọi người, trừ cô!”
“Tại sao?”
“Vì tôi là người, còn cô là động vật!”
Cô lại im lặng. Nếu tiếp tục nói, chắc chắn cô sẽ bị nói móc, chỉ tổ tức giận thêm.
“Cô bị người cô yêu thương nhất phản bội chưa?”
Tô Huân đang hỏi cô. Có phải nghe nhầm không, trong lời nói, cô thấy hắn có chút đau lòng.
Cả đêm đó, Lan Di và Tô Huân cùng tâm sự. Hai người nói chuyện đến gần hai giờ sáng, mặt trời đã mọc vẫn còn chưa thức.
“Hai đứa đêm qua có vẻ ngủ ngon nhỉ? Mặt trời gần đứng bóng rồi mới xuống”
Nói xong bà Tô lấy tay che miệng cười. Cả hai đều hiểu ý của bà, chỉ im lặng cười đáp, cuối chào rồi ra về. Ngày hôm qua là một ngày dài.
“Này! Anh đưa ngày tháng năm sinh của tôi cho mẹ anh thật ư?”
Hắn vừa lái xe về vừa trả lời cô. Dù không nhiệt tình lắm nhưng dù sao qua một đêm, lời nói, thái độ cũng bớt hóng hách rồi.
“ Tôi đưa ngày sinh của mình cho một thầy bói, yêu cầu ông ta đưa một ngày tháng năm sinh phù hợp với tôi. Rồi tôi đưa cho mẹ”
“ Thế đó là ngày nào, nói tôi biết được không?”
“30/2”
Cái tên ôn thần này, lần nào cũng nói xỏ nói móc cô cả. Mặc kệ đi, về đến nhà phải tháo trả dây chuyền này cho hắn ngay thôi. Đeo nó cô có cảm giác bất an vô cùng, đặc biệt sau vụ việc chiều qua.
Tô Huân lái xe đưa cô về chung cư rồi đi thẳng đến công ty. Trợ lí của hắn mang một tệp tài liệu vào phòng giám đốc rồi cẩn thận báo cáo lại tình hình. Tô Huân vừa lắng nghe vừa giở chúng ra xem một cách cẩn thận. Tuần trước, hắn đã sai người xuống tịch thu lại một xưởng sản xuất ở ngoại ô thành phố để bù vào khoản vay mà họ không thể trả.
“ Chuẩn bị sửa chửa lại nơi đây. Tháng tới chúng ta sẽ bắt đầu đấu giá xưởng sản xuất này. Nơi đây có thể kiếm được số tiền lớn đấy”
Trợ lí bên cạnh hắn gật đầu chào, nhận lệnh ra ngoài thi hành. Tô Huân vẫn lại châm chú vào công việc. Hắn không muốn bản thân trở nên nhàn hạ, vì như thế bản thân sẽ lại nhớ đến kẻ đau lòng đó.
Cô mệt mỏi bước vào nhà. Ngồi trước gương, Lan Di nhìn chầm chầm vào gương mặt mình. Thứ hôm qua Tô Huân đắp lên mặt cô thật hiệu quả. Làn da thô ráp bỗng trở nên mềm mịn hẳn. Cô sờ sờ đôi má căng mộng, hồng hào của mình mĩm cười vui vẻ. Chợt nhận ra, trên cổ vẫn còn đeo sợi dây truyền gia tộc họ Tô, liền nhanh chống đưa tay lên tháo xuống. Nhưng ngặt một nỗi, tìm hoài cũng không thấy chỗ nút gỡ. Sợi dây trở thành những mắc xích nối liền nhau không khe hở.
“ Sao thế này? Hoàn toàn không có chỗ gỡ. Sao hôm qua, Tô Huân còn tháo ra đeo cho mình kia mà.”
Cô lo lắng tiếp tục mò mẫn nhưng đã hơn mười phút, mõi nhoài cả tay nhưng không hề có kết quả. Sợi dây chuyền này đúng thật khít chặt không mắc tháo. Lan Di phát hoảng khi ra không còn cách nào muốn lấy nó ra khỏi cổ là phải cắt đứt. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc, Tô Huân cũng cắt cỗ cô tương tự như vậy.
“RENG RENG RENG” Tiếng chuông reo lên không ngừng trong giỏ xách Lan Di. Cô nhanh chóng chạy đến nghe máy, Minh bảo cô nhanh chóng đến studio, có việc cần cô giải quyết gâp. Nhìn sợi dây chuyền trong gương, Lan Di đành thở dài mà chạy ra ngoài.