Lan Di ngồi trên máy bay được hơn mười phút. Còn hơn nữa tiếng nữa cô sẽ đến chỗ của Tô Huân. Đi tuần trăng mật đấy, đáng lẽ phải tay trong tay đi cùng nhau thế mà bắt cô vát thân một mình đi đến chỗ hắn rồi bảo là tuần trăng mật. Cô chẳng hi vọng gì vào cái tuần lễ huy hoàn này cả.
Vừa đáp xuống sân bay thì có người cầm biển tên cô giơ sẵn ở cửa ra. Lan Di đi theo họ ra xe và chuẩn bị về khách sạn để gặp Tô Huân. Sân bay ồn ào và đông đúc là chuyện bình thường, nhưng dường như người nổi tiếng đang ở đây nên mới có không khí hỗn loạn thế này. Cô nghe rõ tiếng hét lớn và phấn khích của các Fan nữ. Dù sao cũng là con gái nên cũng tò mò muốn biết người nỗi tiếng đấy là ai. Lan Di như không tin nỗi vào mắt mình, là Trần Đức Nam. Bên cạnh còn có cả chị quản lí và đoàn nhân viên. Chắc là đi vì công việc, nên họ cũng đến đảo Verrela này, nhưng sao trùng hợp vậy?
Tài xế hối thúc cô mau chóng lên xe, chắc là Tô Huân đã gọi cho ông ấy. Lan Di đành khép lại việc chào hỏi, leo lên xe và rời đi. Không khí ở đảo đúng thật rất trong lành, những bãi cát trắng trãi dài lung linh bên cạnh biển xanh ngắt, tâm trạng cũng phần nào dễ chịu. Hành lí đã có người mang đi dùm, việc của cô lúc này là nhanh chóng đi tìm gặp Tô Huân ngay lập tức. Con người không biết nhẫn nhịn lại còn nóng tính như hắn, yêu cầu cô trong 5 phút phải có mặt ở nhà hàng của khách sạn. Nhưng khổ nỗi khách sạn nổi tiếng này có phong cách kiến trúc rất đặc biệt. Nhà hàng của họ cũng chính là tại ngay bãi cát ven biển. Cô phải cầm đôi giày cao gót của mình rồi túm váy chạy như bay đến nơi hắn đang chờ.
“Chậm 3s nữa là cô sẽ thành miếng mồi cho cá mập ở đây rồi đấy!”
Hắn nhìn đồng hồ ung dung đe dọa Lan Di, tội cho cô gái chạy đến mồ hôi nhễ nhại còn không thèm quan tâm lấy một câu mà đã giở ngay bộ mặt đáng ghét đó. Cô cũng không thèm chấp, mệt quá ngồi phịch xuống ghế uống ừng ực ly nước lọc trên bàn, kệ là sau đó phải làm gì thì làm. Sau khi cảm thấy khá hơn Lan Di mới di chuyển cặp mắt nhìn người chồng của mình, bắt gặp hắn cũng đang nhìn cô.
Tô Huân lấy trên bàn vài tờ khăn giấy. Lòng cô độ nhiên bất an, không phải đang định lau mồ hôi cho mình ư? Cô vẫn nhìn hắn châm châm, giờ mà bàn tay ấy đụng đến trán cô thì cô thề nhất định sẽ hất thẳng nó ra rồi sống chết tới luôn với hắn, dù sao bắt cô chạy bán sống bán chết rồi an ũi bằng động tác đó thì thật vô lí hết sức!
“Mồ hôi đỗ như mưa rồi còn không lau!”
Vừa định giơ tay lên định gạt hắn ra thì nhìn thấy mớ khăn giấy vừa rút không phải dành cho cô mà là dùng chùi chùi mép miệng của hắn. Máu nóng cô dồn thẳng lên não rồi tuông trào gào thét trong lòng. Được rồi cũng biết rõ chẳng bao giờ Tô Huân có nỗi một ý tốt thôi thì nhịn tiếp vậy. Hắn cũng không nói gì, yên lặng chỉ đóng thức ăn xa sĩ trên bàn, ý bảo cô hãy ăn thõa thích. Vừa đấm vừa xoa thế này đúng là rất đáng ghét nhưng dù sao có còn hơn không.
Cô đang ăn dang dở những hương vị trên thiên đường này thì bị hắn gọi nhìn ra ngoài biển. Vừa ngước đầu lên thì dãi banner được treo trên những chiếc đèn lồng đột nhiên rũ xuống bức ảnh cưới của cả hai.
Cô kinh ngạc đến độ không thể thốt nên lời, không phải chỉ một hai cái mà là một dẫy nối dài ra tận bật thềm gỗ ở ngoài biển. Con đường bằng gỗ đấy phút chốc ngập tràn hình ảnh cả hai. Lan Di nhìn Tô Huân, ánh mắt vẫn còn sự ngơ ngác không diễn tả nỗi. Hắn vẫn điềm tĩnh, chỉ mĩm cười nhìn cô rồi đứng dậy đi về phía Lan Di.
“Đến giờ rồi.”
Bình thường nắm tay cô, chính là tự làm bẩn tay hắn. Thế mà hôm nay hào phóng, đem bàn tay hắn xem như ngọc ngà đó, nắm lấy cổ tay cô,bước cùng nhau trên con đường trãi đầy hình ảnh hai người.
Tô Huân dừng lại, xoay lưng về hướng biển, ánh mắt dời ra phía xa rồi mĩm cười đấy thích thú. Cô nhăn mặt, muốn biết rõ rốt cuộc ý hắn thế nào, bầy nhiều trò thế này là để làm mát lòng phóng viên hay sao? Hắn bỗng nhiên cuối nhìn cô, ánh mắt ấy toát lên vẻ ma mị mà cô không thể diễn tả điện. Toàn bộ sự tức giận, truy vấn hắn bỗng chốc không còn nữa. Rồi cánh tay hắn vòng qua người cô ôm chầm lấy thân thể đang bất động, chỉ tích tắt cô đã nằm trọn trong lòng hắn. Trái tim một lần nữa đập loạn nhịp.
“Thành thật xin lỗi! Chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho các vị. Chỉ vì vị khách thuê khu vực này là cổ đông của chúng tôi. Chỉ một giờ thôi sẽ giao lại cho các vị, tiền thuê cũng sẽ được miễn phí.”
Mọi ánh mắt đều đỗ dồn về cặp đôi đang đứng trên con đường gỗ lung linh.
“Nếu cô muốn được đi tắm biển thay vì bị nhốt trong phòng cả tuần thì hãy ngoan ngoãn đừng phản khán gì cả.”
Vừa mới dứt lời, hắn áp đôi bàn tay to lớn của mình lên má cô rồi nghiên đầu tiến sát đến mặt Lan Di. Môi cô và hắn chỉ cách nhau hơn một centimet, tim đập nhanh đến mức muốn nổ tung ra, cái giây phút ấy cô tưởng mình sẽ ngất đi mất. Chưa kịp thích ứng với sự tiếp xúc thân mật này thì hắn lại tiếp tục ôm cô vào lòng lần nữa.
Đức Nam dời đôi mắt sâu thẫm của mình ra hướng khác. Trong anh một màu u tối chợt ùa đến, im lặng rời đi.
“Đây là ĐI tắm biển sao???”
“Thế nước cô đang đứng là nước sông à?”
Cô tức giận đứng dưới nước ngước nhìn cái tên chết tiệt Tô Huân phía trên thềm ung dung tựa ghế ngồi uống nước. Phòng ngủ ở đây là những căn nhà bằng gỗ dựng trên mặt nước biển tạo nên không gian riêng cực kì đẹp. Nhưng “tắm biển” mà cô muốn là ngoài bãi cát kia kìa. Còn nữa, kêu cô mặc phao vào làm gì trong khi nước chỉ đến ngang hông?
“Cô quên rằng lợn không biết bơi sao?”
“NHƯNG TÔI BIẾT BƠI MÀ!!!!”
Cô gào thét đầy phẫn nộ trong khi hắn rất điềm tĩnh, bỏ tờ báo trước mặt sang một bên, gỡ kính mát ra nhìn cô rồi mĩm cười nói.
“Cô cứ thử tháo nó ra xem, tôi sẽ cho cô lặn mãi không ngốc đầu lên được đấy!”
Ghê thật, hắn đang đe dọa cô đấy sao? Thái độ gì thế này đây mà gọi là tuần trăng mật sao? Cô nuốt hận vào mình, ôm cái phao hình con vịt đạp qua đạp lại, thật muốn nhún đầu tận hưởng nước biển, lặng phía dưới nhìn san hô thế mà toàn đi được tầm 4 mét là bị giật lại.
“Anh không thể thã dây thêm 10 mét nữa sao???”
“Được!”
Cô mở to mắt kinh ngạc, sao có thể nhanh chóng chấp nhận như vậy nhỉ. Cô im lặng dõi theo hành động của Tô Huân một cách cẩn thận. Hắn chậm rãi cầm lấy sợi dây quấn trên cột quấn ra thêm vài vòng. Nhưng sao cô lại thấy dường như mình đang bị lôi lại càng lúc càng gần hắn. Đến khi cả người chạm thẳng vách thềm thì hắn từ từ ngồi xuống bên cạnh cô rồi thì thầm vài lời.
“Có nghĩ chuyện đó có thể sao?”