Năm đó ở siêu thị Trì Niệm không xác định được cuối cùng Đoạn Mục Chi có nhận ra cô hay không.
Trước khi bắt đầu khóa học năm đầu tiên, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn.
Là một dãy số lạ, cũng không có ký tên cuối tin.
Bên trên viết: [Tôi sẽ đi tìm chị, chờ tôi].
Phản ứng đầu tiên của cô là Đoạn Mục Chi gửi đến, bởi vì trong siêu thị cậu cũng từng nói như thế.
Nhưng tỉnh táo mà ngẫm lại, Trì Niệm cảm thấy có thể là có người người nhầm.
Đoạn Mục Chi không biết số điện thoại của cô, cho dù biết thì đến cuối nên để lại tên để cho Trì Niệm biết là cậu, để cô đợi cậu.
Nhưng bên trong tin nhắn đều không có.
Cho dù ở trong lòng Trì Niệm từng nói với mình không dưới một lần, đừng ôm hi vọng cũng đừng mơ mộng, nhưng là trong thời gian khai giảng đó cô ẩn ẩn có chút mong chờ.
Nếu thật là Đoạn Mục Chi cậu muốn đến tìm cô, nhưng không biết là lúc nào.
Có mấy lần Trì Niệm nhìn dãy số điện thoại kia, rất muốn gọi lại bên kia hỏi cậu đến cùng là ai.
Nhưng mỗi khi muốn ấn gọi, ngón tay thủy chung không chạm được vào nút xanh cuộc gọi.
Cô sợ rằng bên kia sẽ là một giọng nói xa lạ, cũng lo lắng Đoạn Mục Chi nói cho cô, cậu gửi nhầm.
Trì Niệm một bên lo lắng, một bên lại mong chờ.
Nửa học kỳ đã trôi qua, Đoạn Mục Chi cũng không đến tìm cô, cái số điện thoại kia cũng không gửi thêm một cái tin nhắn nào.
Thời điểm nghỉ đông, Trì Niệm trở về quê, đi ngang qua trường cấp 3 đã không có ai trong trường.
Cô đột nhiên cảm thấy mình thật là ngốc.
Cô cùng Đoạn Mục Chi bất quá chỉ là vài lần gặp gỡ, sự tiếp xúc thân mật duy nhất cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn kia.
Bởi vì cái ngoài ý muốn này, cô vậy mà lại mơ tưởng Đoạn Mục Chi sẽ thích mình.
Suy nghĩ kỹ một chút thì, thời điểm trong siêu thị cậu nói thích là hình mẫu giống như cô, nhưng hình mẫu này đâu chỉ có một người là cô?
Người như cậu, trong trường có nhiều nữ sinh thích lắm.
Coi như lúc đầu đối với cô còn chút hứng thú, nhưng đã nửa năm trôi đi, đến khi gặp lại chưa chắc đã có thể nhận ra cô, còn nói gì đến thích hay không?
Trì Niệm cười sao mình có thể ngốc như vậy, cái tin nhắn kia rõ ràng chính là gửi nhầm, cô thế mà có thể bởi vì nó mà sinh ra ảo tưởng.
May mắn là cô không có gọi điện thoại đến hỏi, nếu không không phải sẽ mất mặt chết rồi sao.
Sau này, Trì Niệm ép mình phải quên đi Đoạn Mục Chi, quên đi những ảo tưởng kia, trong lòng cuối cùng chỉ còn lại chút lạc lõng cùng thương cảm.
Bốn năm đại học, trong tháp ngà cũng có thế giới phù hoa.
Sau khi quen biết Đào Nhạc, Trì Niệm cho là mình đã đem Đoạn Mục Chi quên đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn không nhịn được nghĩ tới cậu.
Ngẫu nhiên ở thư viện, quán cà phê, tuyết rơi trên sân trường, cô kiểu gì cũng bị những bóng lưng tương tự cậu làm cho xúc động.
Trì Niệm nghĩ cô chắc là vẫn còn thích Đoạn Mục Chi đi.
Chỉ là yêu thầm cùng nhớ mãi không quên rất đau khổ, cô vẫn luôn đem những mảnh vỡ này chôn sâu trong lòng, không nghĩ đến liền sẽ không cảm thấy khó chịu.
Cảm giác đó luôn theo cô đến khi tốt nghiệp đại học, có lẽ là thoát đi môi trường học đường quen thuộc, về sau đi làm cô cũng không còn bị những tâm trạng đau khổ đó ảnh hưởng.
Cô tưởng rằng mình đã trưởng thành.
Cho đến khi gặp lại Đoạn Mục Chi, cô mới phát hiện, những chuyện mà cô nghĩ mình đã quên, thật ra là chưa có quên.