Trong phòng khách
Đào Nhạc ôm gối nằm trên ghế sofa lẩm bẩm.
Trì Niệm ngồi ở bên cạnh, một tay đỡ lưng cậu ta, một tay che miệng của mình, linh hồn đã bay đến tận Thái Bình Dương.
Đoạn Mục Chi dựa theo yêu cầu của Trì Niệm đến phòng bếp lấy rượu thuốc: "Là cái này sao?"
Trì Niệm giương mắt nhìn khóe môi sưng đỏ của cậu, ẩn ẩn chút tơ máu. Một màn răng môi chạm nhau của hai người vừa nãy lại hiện ra trước mắt Trì Niệm.
Trên mặt nhất thời cực nóng, Trì Niệm rũ mắt rất nhanh, ngay cả trên tay cậu cầm là chai gì cũng không nhìn kỹ mà nói "ừm, đúng rồi! Chính là chai này"
Trì Niệm bị phân tâm, trong lúc nhất thời không khống chế được lực đạo, xoa Đào Nhạc đau đến kêu cha gọi mẹ: "A, Trì Niệm, cậu muốn giết tớ hay sao?"
Trì Niệm bị cậu ta kêu tỉnh lại, vội vàng thu tay lại: "Thật xin lỗi, tớ không phải cố ý…"
Cô nhẹ nhàng xin lỗi nhưng Đào Nhạc không chấp nhận: "Cậu chính là cố ý! Tớ đã nói là sẽ không thay bóng đèn, cậu còn bắt tớ leo lên, tớ leo lên rồi cậu lại không giữ chắc thang. Ôi trời tớ công tác ngàn dặm xa xôi trở về đã bị thương, cậu nói mai tớ đi làm kiểu gì?"
"Không phải là tớ không giữ chắc, rõ ràng, rõ ràng là…" Rõ ràng Đoạn Mục Chi nói là có chuột.
Trì Niệm nói, ánh mắt lại liếc về phía Đoạn Mục Chi nhưng lại như chạm vào điện nên rút về.
Rồi rũ mắt lẩm nhẩm: "Lại nói mai là cuối tuần, cũng không cần đi làm."
"Ha, cậu còn cùng tớ tranh cãi đúng không?!” Đào Nhạc hô hấp khó khăn, muốn quay người cho Trì Niệm một cái tát lại không nghĩ động đến chỗ bị thương, đau đến nhe răng trợn mắt: “Ôi ôi thắt lưng của tớ! Trì Niệm! Cậu chờ đó cho tớ, đợi tớ khỏi cậu nhìn xem tớ đánh cậu như thế nào!”
Trì Niệm bĩu môi, lè lưỡi hướng Đào Nhạc làm cái mặt quỷ.
Đoạn Mục Chi thấy thế ra hiệu cho Trì Niệm nhường vị trí: “Vẫn là để tôi giúp đi!”
Trì Niệm nhường qua một bên đưa cho cậu, có chút hoài nghi “Cậu làm được không?”
“Ừm” Đoạn Mục Chi đổ chút rượu thuốc vào trong lòng bàn tay, vén áo Đào Nhạc xoa bóp thắt lưng cho cậu ta.
Cô đứng quan sát thì thấy dường như cậu có biết.
Không biết Đào Nhạc cố ý hay không, trông thấy Đoạn Mục Chi đang xoa thắt lưng, cậu ta bắt đầu một mặt xuân tình kêu hừ hừ.
“Ừm ~ dễ chịu ~! A ~ Mục Chi tay nghề của cậu thật tốt!”
Cậu ta căn bản không giống như là đang hưởng thụ xoa bóp, nếu nhắm mắt lại mà chỉ nghe tiếng kêu này, khẳng định sẽ hiểu lầm đây là hình ảnh không hợp thiếu nhi.
Trì Niệm ở một bên xem, nghe cậu ta không biết liêm sỉ ngâm nga, khuôn mặt nhăn lại, trên cánh tay đồng loạt nổi da gà.
Lại nhìn Đoạn Mục Chi, cậu cũng giống như đang chịu đựng, khuôn mặt biểu cảm không nói lên lời.
“Ừm ~ Mục Chi ngươi thật tuyệt ~!” Đào Nhạc tiếp tục không dứt
Trì Niệm nhịn hai phút, thật sự là nhịn không nổi nữa.
“Đủ rồi!”
Cô mạnh mẽ kéo Đoạn Mục Chi ra, kéo cổ áo cậu ta đứng dậy
“Ôi thắt lưng của tớ!”
“Không cho phép kêu nữa!”
Trì Niệm khí thế hung hăng, chống nạnh hung dữ với Đào Nhạc nói: “Về phòng, tớ xoa cho cậu!”
“Không!” Đào Nhạc kháng nghị, muốn hướng Đoạn Mục Chi cầu cứu, kết quả quên mất cổ áo vẫn đang bị Trì Niệm túm “Khụ khụ, Mục Chi cứu tôi!”
Trì Niệm thấy cậu ta vẫn còn muốn nhào lên người Đoạn Mục Chi, càng tức giận: “Hôm nay ai cũng không cứu được cậu! Theo tớ!”
Dứt lời, níu lấy Đào Nhạc hướng về phòng.
Đoạn Mục Chi nhìn cánh cửa phòng ngủ chính rầm một tiếng đóng lại, phía trong phòng truyền đến tiếng kêu như giết heo của Đào Nhạc.
Đôi mắt nhìn về phía cánh tay Trì Niệm vừa chạm vào, anh bỗng nhiên bật cười.
Trên môi vẫn ẩn ẩn có chút đau.
Anh ngồi chỗ Trì Niệm vừa ngồi, đưa tay vuốt ve vết thương, đầu lưỡi câu qua.
Ừm, hương vị của học tỷ, quả nhiên rất tuyệt!
--
Đào Nhạc ở trong phòng bị giày vò đến nửa đêm, thẳng đến khi Trì Niệm chịu nhường giường của mình, cậu ta mới bằng lòng ngoan ngoãn ngậm miệng đi ngủ.
Trước khi ngủ, Đào Nhạc ghé vào mép giường, ý cười trêu tức trong mắt cậu ta khiến Trì Niệm có cảm giác muốn đánh cậu một quyền.
“Niệm Niệm ~!”
Trì Niệm ngủ trên sàn nhà, trừng mắt nhìn cậu ta, tức giận nói: “Sao vậy?”
Đào Nhạc cười cười: “Nói thực đi, cậu thích Mục Chi, đúng không?”
Trì Niệm khẽ giật mình: “Cái… cái gì a!”
Nhìn cô ngốc trệ, Đào Nhạc cười càng lớn. Cậu ta đưa tay xuống sờ tóc cô nói:” Kỳ thật cậu ta cũng thích cậu nha.”
Thích, tớ?
Trì Niệm bị một câu không đầu không đuôi của cậu ta làm cho nhiễu loạn tâm thần.
Quả thực lúc trước cũng có một khoảng thời gian Trì Niệm hoài nghi Đoạn Mục Chi thích mình, nhưng dù sao cũng đã lâu rồi, không thể kiểm chứng được.
Ký ức trong siêu thị năm đó lại hiện lên, cô đến bây giờ cũng không dám xác định lúc Đoạn Mục Chi nói chữ thích kia, có phải hay không là cô nằm mơ?
Cô muốn hỏi Đào Nhạc cậu làm thế nào nhìn ra được Đoạn Mục Chi thích cô, nhưng Đào Nhạc dường như rắp tâm muốn làm cô mất ngủ, bất quá mới có mấy phút, vậy mà đã ngủ rồi.
Tay của cậu ta còn dán tại bên giường, Trì Niệm nghiến răng đánh một cái lên mu bàn tay cậu ta “Nhạc Tử chết tiệt!”
Cô ra tay không mạnh, Đào Nhạc cũng không tỉnh lại, chỉ là trở mình, lại tiếp tục ngủ.
Sàn nhà quá cứng khiến Trì Niệm cảm thấy khó chịu cả người.
Đào Nhạc nói một câu cậu ta cũng thích cậu càng khiến cho trong đầu Trì Niệm nhiễu loạn.
Trì Niệm trở mình, trên môi vẫn còn lưu lại chút hương vị của Đoạn Mục Chi.
Vừa rồi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, Trì Niệm đều không quá rõ ràng.
Kia có được tính là một nụ hôn không, Trì Niệm cũng không thể xác định.
Duy nhất xác định được chính là, ánh mắt Đoạn Mục Chi nhìn cô về sau không giống trước đây nữa.
Nhưng không giống chỗ nào, Trì Niệm cũng không nói rõ được, chủ yếu là do cô hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương.
Nhắc tới cũng buồn cười, Trì Niệm năm nay 27 tuổi còn chưa có một người bạn trai nào.
Không phải khoe khoang nhưng từ nhỏ cô đã được mọi người “Niệm Niệm thật xinh đẹp”, “Niệm Niệm thật đáng yêu” “Niệm Niệm dáng thật đẹp” khen ngợi như thế mà lớn lên.
Về ngoại hình và các đường nét trên khuôn mặt, Trì Niệm vẫn có mấy phần tự tin.
Lúc lên đại học, Đào Nhạc đã nói, khoa bên cạnh cậu ta có không ít nam sinh thầm mến cô.
Nhưng tiếc là từ trước đến nay Trì Niệm chưa thấy ai đến thổ lộ.
Đào Nhạc nói rằng có thể do cô quá xinh, nhưng người thích cô kia đều cho rằng cô quá khó tiếp cận hoặc cũng đã có bạn trai, nên mới không dám đến thổ lộ.
Trì Niệm đối với nhận định này cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cũng không quá phiền lòng.
Nếu như phải nói 27 năm độc thân có tiếc nuối hay không, Trì Niệm nghĩ hẳn là có.
Đối với phương diện tình cảm, Trì Niệm thật sự giống như tờ giấy trắng, độc thân lâu, thậm chí năng lực nhìn rõ tình cảm cô cũng giống như đánh mất.
--
Đào Nhạc ngủ rất sâu, Trì Niệm sợ cậu ta ngủ đến rơi xuống đất nên đẩy cậu vào giữa giường.
Cô mặc áo khoác lên, rón rén bước ra bên ngoài phòng.
“Chị còn chưa ngủ sao?”
“Ối!”
Trong phòng khách mở ti vi nhưng lại không có âm thanh, Đoạn Mục Chi ngồi trên sofa đột nhiên lên tiếng khiến Trì Niệm giật nảy mình.
Cậu nghiêng đầu nên Trì Niệm không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt cậu, chỉ mơ hồ cảm thấy khóe miệng cậu hơi nhấc lên.
Cô nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là bốn giờ sáng không sai.
Trì Niệm siết chặt áo ngủ đi qua, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu còn chưa ngủ?”
Đoạn Mục Chi nhàn nhạt quay đầu lại: “Ngủ không được”
Ánh trăng ngoài ban công rất sáng, gió lạnh thổi vào khiến Trì Niệm hắt hơi một cái.
“Cậu vẫn luôn ngồi đây?” Trì Niệm hỏi
“Ừm.” Đoạn Mục Chi nói rồi đứng dậy đi đến ban công đóng cửa lại.
Khi quay về ngồi trên ghế, cậu vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu Trì Niệm cũng ngồi xuống “Ngồi một chút!”
Trì Niệm do dự một lúc, vẫn là ngồi xuống.
Trên người Đoạn Mục Chi có mùi rượu nhàn nhạt, mùi hương trên người cậu mang theo chút hương thơm dễ chịu mềm mại lại có chút ủ rũ thần bí.
Trên bàn trà là bình rượu đỏ đã cạn, Trì Niệm đếm, tổng có bốn bình, còn có một bình mới mở bên trong vẫn còn rượu.
Trì Niệm ở bên cạnh hỏi: “Cậu vẫn luôn ở đây uống rượu?”
Đoạn Mục Chi câu môi: “Đúng vậy a.”
Vừa rồi cách khá xa nên Trì Niệm không thấy rõ mặt Đoạn Mục Chi, lúc này ở gần, cô phát hiện khóe miệng cậu có chút sưng, cười lên khiến đường cong bên miệng không được tự nhiên.
Không biết có phải do ánh đèn quá mờ hay không, trên mặt Đoạn Mục Chi không có đỏ bừng, ngược lại có chút tái nhợt hoàn toàn không giống đã uống rượu.
Cũng không biết cậu đã ngồi bao lâu, vừa rồi cửa ban công mở như vậy, mong là không đổ bệnh.
“Không còn sớm nữa, tôi nhìn cậu sắc mặt không tốt lắm, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi.” Trì Niệm lo lắng nói
Đoạn Mục Chi lắc đầu: “Tôi không về phòng.”
Giọng điệu trẻ con này của cậu khiến Trì Niệm bối rối.
Lúc này Đoạn Mục Chi bỗng nhiên quay qua nhìn cô.
Cậu nhìn Trì Niệm, giống như muốn nhìn rõ trong lòng cô là gì.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba một đoạn thời gian rất dài sau đó Trì Niệm đều sẽ nằm mơ thấy Đoạn Mục Chi, không bởi cái gì khác chỉ vì một đôi mắt có thể nhìn rõ lòng người này.
Người có đôi mắt đào hoa bình thường nếu không là quyến rũ hay tức giận thì sẽ là đào hoa hay thâm tình, chỉ có đôi mắt của Đoạn Mục Chi là không giống.
Đôi mắt đen láy sáng ngời đang chăm chú nhìn Trì Niệm.
“Nói với tôi, chị cùng Đào Nhạc không phải quan hệ yêu đương nam nữ đúng không?”
“… Cậu, cậu tự dưng hỏi cái này làm gì?” Trì Niệm bị bộ dáng nhìn chằm chằm này làm cho khẩn trương.
Cô rụt bả vai, ôm cánh tay muốn lùi về sau, nhưng Đoạn Mục Chi lại tiến đến gần.
“Trả lời tôi.”
Giọng điệu cậu lúc này có chút lạnh, thiếu đi chút ôn nhu hàng ngày, lại nhiều phần bá đạo.
Trì Niệm bị hương rượu ở xung quanh làm cho choáng váng, cô lắc đầu lại gật đầu, bộ dáng ấp a ấp úng không biết trả lời như thế nào.
Đoạn Mục Chi thấy bộ dáng đáng yêu như vậy, trong lòng có một dòng chảy ấm áp khiến cậu tê dại.
Anh luôn tự kiềm chế tửu lượng của bản thân trước mặt người khác, nhưng giờ phút này trước mặt Trì Niệm, anh lại cảm thấy bản thân như đã say rồi.
Trì Niệm nhìn ánh mắt Đoạn Mục Chi đã trở nên thâm trầm, đáy lòng siết chặt.
Cô vô thức đưa hai tay chống lên bả vai Đoạn Mục Chi, không cho cậu tiến gần hơn, thanh âm có chút bối rối: “Đoạn Mục Chi, cậu say rồi.”
“Tôi không say.” Đoạn Mục Chi nói: “Nếu như tôi say, nên xông vào phòng kéo Đào Nhạc ra chứ không phải ngồi chờ ở chỗ này.”
Trì Niệm không biết cậu đang nói cái gì, tránh né ánh mắt cậu: “Đoạn Mục Chi cậu say lắm rồi!”
“Tôi không có.” Thanh âm của cậu đột nhiên tăng cao.
Trì Niệm nhất thời nghẹn lời, lại nghe Đoạn Mục Chi nói: “Nhìn chị cùng một người đàn ông khác đơn độc ở cùng một chỗ, chị biết tôi khó chịu thế nào không?”
Trì Niệm ngơ ngẩn “…Cậu, cậu nói cái gì?”
Tay đột nhiên bị người nắm lấy, Trì Niệm giương đôi mắt kinh ngạc, lại thấy trong đôi mắt sáng ngời kia có một tia thương cảm đi qua.
Cậu hỏi: “Trì Niệm, chị thật sự đã quên tôi rồi?”