Chương 20: Yêu Thầm Em Đã Lâu

Trì Niệm để Đào Nhạc đi tắm trước, cô tìm chăn bông sạch sẽ cùng ga giường cho cậu ta nằm dưới đất.

Đào Nhạc tựa vào cửa tay ôm quần áo, khinh bỉ nói: “Cậu đúng là chị em tốt nha? Cậu có biết đã bao lâu tớ không được ngủ cùng đàn ông chưa? Hiếm có cơ hội mới được soái ca như Đoạn Mục Chi hẹn ngủ chung, cậu vậy mà lại kéo tớ về phòng! Trì Niệm cậu có còn là người hay không?!”

Trì Niệm đưa lưng về phía cậu ta trải chăn trên mặt đất, không qua đầu lại bĩu môi lẩm nhẩm: “Không kéo cậu về chẳng lẽ để cậu đem người ngủ? Cậu đem người ngủ thì tớ phải làm sao bây giờ!”

“Cậu một mình thì thầm cái gì thế?”

“Không, tớ không nói gì.” Trì Niệm quay đầu vô tội nói

Nhìn bộ dáng Đào Nhạc thở phì phò, cô vội đứng dậy an ủi: “Ai nha, tớ đây không phải do quá nhớ cậu, muốn cùng cậu tâm sự thật lâu hay sao. Được rồi, đừng tức giận. Tớ đảm bảo, đảm bảo về sau sẽ giới thiệu càng nhiều anh đẹp trai cho cậu, có được không?”

“Cậu?” Đào Nhạc khinh thường hất đầu “Người cậu quen bộ dạng như thế nào tớ lại không rõ, còn nhiều anh đẹp trai? Nếu đã có nhiều anh đẹp trai mà cậu bây giờ muốn gả cũng không được?”

Trì Niệm nghe vậy, sắc mặt cứng đờ: “Cậu thật quá đáng! Tớ đang nói về cậu, tự dưng đề cập đến cái gì lấy hay không lấy được chồng. Đi đi đi, cậu đi tắm đi!”

“hừ” Đào Nhạc lười cùng cô tranh luận, thân hình uốn éo đi ra ngoài.

Trì Niệm bị bộ dáng khổng tước xòe đuôi của cậu ta chọc cười, học ngữ điệu của cậu ta hừ hừ hai tiếng hướng về phòng tắm. Đang lúc muốn chuẩn bị đóng cửa phòng, trên khung cửa đột nhiên có thêm một cái tay.

“A!” Trì Niệm giật nảy mình

Đoạn Mục Chi sắc mặt âm trầm đứng trước cửa phòng, cùng Trì Niệm chỉ cách một cánh cửa.

Trước khi Trì Niệm nhận ra cái khoảng cách khiến cô mặt đỏ tim run này, liền phát hiện cậu giống như không nhìn mình.

Ánh mắt cậu xuyên qua bờ vai cô nhìn quanh trong phòng, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Vừa rồi tìm chăn cho Đào Nhạc, trong phòng bị lục tung.

Trì Niệm không muốn để cậu nhìn thấy căn phòng lộn xộn của mình, vì vậy đứng trước mặt Đoạn Mục Chi: “Cậu có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì” Vẻ mặt Đoạn Mục Chi dịu đi một chút sau khi nhìn thấy chăn ga gối đệm trên sàn nhà, nhưng ánh đèn mờ ảo trong phòng khiến anh không hài lòng cho lắm, “Sao không bật đèn trong phòng?” Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, nếu như ánh sáng không rõ, vậy hoàn toàn không được.

Cậu đột nhiên hỏi đèn, Trì Niệm sững người: “A, bóng đèn chính hỏng rồi, còn chưa kịp đổi nên dùng đèn bàn tạm trước.”

“Hỏng rồi? Vậy để tôi thay giúp chị.” Đoạn Mục Chi nói xong liền bước vào phòng

“Ài, ài!”

Trì Niệm cũng không có ngăn cậu lại.

Đoạn Mục Chi nhìn xung quanh căn phòng, xác nhận là cô cùng Đào Nhạc phân giường ngủ, tâm tình mới hòa hoãn đôi chút.

Cậu quay đầu hỏi Trì Niệm: “Bóng đèn ở đâu, tôi thay giúp chị.”

Trì Niệm có chút ngây ngốc nhìn cậu, rõ ràng vừa nãy còn không có quá cao hứng, sao bây giờ lại thấy vui vẻ lên không ít?

Thấy cô không đáp, Đoạn Mục Chi lại hỏi lần nữa: “Bóng đèn?”

“A, không cần đâu. Ngày mai để cho Nhạc Tử thay, cậu…” Trì Niệm đang nói bỗng nhiên liền dừng lại.

Đoạn Mục Chi tiến lại gần khiến cô trong nháy mắt trở nên khẩn trương.

Cô vô thức nuốt nước bọt: “Cậu cậu cậu…”

Đoạn Mục Chi lúc này rõ ràng đang cười nhưng ý cười trong đôi mắt đào hoa kia lại lạnh buốt.

“Học tỷ, tôi hiện tại tâm trạng không tốt lắm. Nếu như chị không cho tôi làm việc này, sợ rằng… lại phải làm chuyện khác.”

Trì Niệm nghẹn họng, hốt hoảng cúi đầu chạy trốn: “…Tôi, tôi đi lấy bóng đèn.”

--

Đào Nhạc tắm rửa xong đi ra, Trì Niệm mới từ ban công tìm được cái thang lúc trước để cải tạo nhà, Đoạn Mục Chi cầm bóng đèn đang muốn đi lên

“Này, thay bóng đèn đi!”

Ánh mắt của Trì Niệm và Đoạn Mục Chi đồng thời xoay qua, liền thấy Đào Nhạc một thân áo ngủ tơ lụa hồng phấn hình trái tim đang dựa vào khung cửa xoa xoa tóc.

Đào Nhạc huýt sáo hướng Đoạn Mục Chi nói: “Ai da, cái này trước kia đều là Niệm Niệm đổi, hiện tại có cậu, cô ấy có thể lười nhắc rồi nha.”

Trì Niệm nghe vậy kinh hãi, cái gì hiện tại có cậu, cái người này đang nói cái gì vậy!!!

“Cậu nói hươu nói vượn gì đó!” Trì Niệm nháy mắt ra hiệu, cầm cánh tay cậu nói: “Cậu tới vừa vặn, cái chuyện thay bóng đèn này sao có thể phiền người khác cậu nói đúng không? Đến, honey, vẫn là cậu đến đổi bóng đèn đi!”

Quả thực Trì Niệm không có suy nghĩ muốn làm phiền Đoạn Mục Chi, hơn nữa cô sợ cậu leo cao bị thương.

Nhưng Đoạn Mục Chi lại không nghĩ như vậy.

Anh đối với Đào Nhạc nói câu “hiện tại có cậu” rất hài lòng, nhưng Trì Niệm một câu “làm phiền người khác” lại cùng anh kéo dài khoảng cách.

Anh rất không vui.

“Ai nha tớ vừa mới tắm xong! Leo lên tro bụi rơi xuống, lại bị bẩn nha!” Đào Nhạc bất đắc dĩ bị Trì Niệm kéo đến bên cạnh cái thang, phàn nàn nói.

Trì Niệm dùng ánh mắt uy hiếp cậu ta “Bẩn thì tắm lại!” Không leo lên thì dẫn cậu đi chết.

“Tớ không làm.” Đào Nhạc bĩu môi đứng xoay eo.

Trì Niệm thấy thế đánh vào mông cậu ta, trừng mắt nói: “Bớt nói nhảm, lên đi!”

Đoạn Mục Chi ở một bên thờ ơ lại nhìn thấy cái tay của Trì Niệm ở trên mông Đào Nhạc, hàm răng lại bắt đầu ngứa rồi.

“Ôi được rồi! Tớ đi tớ đi!” Đào Nhạc xoa cái mông, cầm khăn quăng lên giường, nghiêm túc chỉ huy Trì Niệm đặt thang: “Cậu giữ chặt, đừng làm tớ ngã nha.”

“Được được.”

Trì Niệm vòng qua đối diện Đào Nhạc, cầm lấy một bên thân thang, ngửa đầu dặn dò: “Cẩn thận nha!”

Đào Nhạc cẩn thận bước lên hai bước, cảm nhận thang không bị lắc lư mới tiếp tục leo lên.

Cậu ta vừa mới nhấc chân phải lên bậc thứ ba, một bóng người đi qua

Trì Niệm nhìn Đoạn Mục Chi đang đứng sau lưng Đào Nhạc đột nhiên đi về phía mình, chưa kịp phản ứng cổ tay đã bị siết chặt, rơi vào một lồng ngực ấm áp.

“Có chuột!”

“Chuột? A a a a tôi sợ nhất là chuột! Niệm Niệm cứu tớ…” Loảng xoảng—“ôi cái thắt lưng của tôi!”

Căn phòng thiếu ánh sáng vang lên tiếng binh bang, cái thang cùng Đào Nhạc bị đổ xuống nhưng Trì Niệm lại không thấy cái gì.

Cô được Đoạn Mục Chi bảo hộ trong ngực, mùi hương bọt cạo râu thơm ngát lưu động quanh chóp mũi.

Hơi ấm mềm mại trên môi khiến cô nhất thời không bình tĩnh nổi.

Trì Niệm mộng

Toàn bộ giác quan đều tập trung lên vị trí dính nhau với Đoạn Mục Chi, cô cảm giác được cậu nhúc nhích, rồi lại di chuyển.

Ma sát nhẹ như vậy nhưng vẫn khiến Trì Niệm không khỏi run rẩy.

Đầu lưỡi nếm được vị tanh của máu.

Đoạn Mục Chi buông cô ra.

“Học tỷ, không sao chứ?”

Cậu nói xong liền dừng lại

Trì Niệm ngơ ngác nhìn cậu, bị màu máu đỏ tươi trên môi cậu hấp dẫn.

Hai người đồng thời mở miệng

“Cậu bị thương”

“Chị chảy máu”