Chương 19: Yêu Thầm Em Đã Lâu

Đào Nhạc mỗi lần đi công tác về đều sẽ ở nhà Trì Niệm một đêm, đây là truyền thống của hai người bọn họ.

Cũng đã vài ngày không gặp, Đào Nhạc có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với Trì Niệm, Trì Niệm cũng vậy. Hơn nữa lần này Trì Niệm càng có nhiều chuyện muốn tâm sự với cậu ta.

Vừa vặn ngày mai là cuối tuần, hai người đã sớm thương lượng muốn tâm sự xuyên đêm.

Trên xe Cao Thành hỏi Đào Nhạc ở chỗ nào muốn đưa cậu ta trở về, Đào Nhạc thân thiết kéo cánh tay Trì Niệm nói: “Tối nay tôi đi nhà Niệm Niệm!”

Quả thật Đào Nhạc cùng Trì Niệm cảm thấy điều này là bình thường nhưng câu này rơi vào tai Cao Thành lại như sét đánh ngang tai.

“Cậu, hai người…” Cậu lắp bắp nhìn Trì Niệm, lại nhìn qua Đoạn Mục Chi ngồi trên ghế phụ “Cô, ba người…?”

Cậu chưa nói xong nhưng Đoạn Mục Chi đã hiểu ý.

Anh ủ rũ liếc nhìn Cao Thành với ánh mắt sắc như dao, lạnh lùng nói: “Im miệng! Lái xe.”

Cao Thành mím môi, bộ dáng muốn cười nhưng không dám cười.

Cậu há hốc mồm còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Đoạn Mục Chi u ám, cậu cũng không dám nhiều lời: “Được được”

Bầu không khí trên xe thập phần quỷ dị.

Đào Nhạc cùng Trì Niệm nắm tay nhau cười cười nói nói, Cao Thành nghe tiếng cười đùa ở hàng ghế sau thỉnh thoảng lén nhìn phản ứng của Đoạn Mục Chi, không hiểu sao cảm thấy vui vẻ và phấn khích như vậy.

Không nghĩ tới không nghĩ tới, học tỷ mà Đoạn Mục Chi ngày đêm thương nhớ hóa ra lại có bộ dạng thú vị như này.

Ở phía sau, Trì Niệm câu được câu không đáp lại trò đùa của Đào Nhạc, nhưng phần lớn thời gian cô đều nhìn sau gáy Đoạn Mục Chi suy nghĩ.

Cậu hình như không vui, Đào Nhạc ngẫu nhiên nói chuyện với cậu, cậu đều không mấy phản ứng lại.

Có chuyện gì vậy?

Đào Nhạc chú ý đến ánh mắt Trì Niệm lơ đễnh, đảo mắt nhìn cô và Đoạn Mục Chi, xoa cằm đầy ẩn ý.

Xem ra cậu ta không ở đây một tuần lễ, giữa hai người này có chuyện gì đó nha.

Trên xe có bốn người, ai cũng đều có suy nghĩ riêng của mình.

So với ba người, ngược lại Đoạn Mục Chi suy nghĩ đơn giản hơn rất nhiều.

Vừa rồi Trì Niệm cùng anh nói Đào Nhạc sẽ ở lại qua đêm, anh vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.

Trong nhà chỉ có hai phòng, nếu Đào Nhạc ở lại, anh sẽ phải đi đâu ngủ?

--

Cửa tiểu khu

Trì Niệm và Đào Nhạc phất tay cùng Cao Thành tạm biệt, chỉ có Đoạn Mục Chi vẫn đứng cạnh bên người Trì Niệm, sắc mặt không quá tốt.

“Cám ơn cậu đã đưa chúng tôi trở về.” Trì Niệm nói

“Đúng rồi, cậu cho tôi số điện thoại của cậu, lần sau đổi thành tôi mời khách nha.” Đào Nhạc nói

Cao Thành ở trong xe cười đến xán lạn: “Được nha, hẹn gặp lại. À, Tiểu Đoạn.”

“Ừ” Đoạn Mục Chi liếc cậu nói

Nhìn thấy bộ dạng nhẫn nhịn này của anh, Cao Thành vui vẻ đến mức suýt cười thành tiếng.

Nhìn ba người bọn họ hướng khu dân cư đi vào. Đào Nhạc không thấp, cậu ta cùng Đoạn Mục Chi một trái một phải đem Trì Niệm kẹp giữa, giống như một cái sandwich khiến Cao Thành cảm giác thật buồn cười.

Chờ bọn họ đi xa, Cao Thành trên xe mới gọi điện cho Bạch Xương Dân.

“Xương Dân, cái tình báo kia của cậu cuối cùng có đúng hay không? Cậu biết không, tớ vừa cùng bọn họ ăn cơm. Cậu không có thấy được cái sắc mặt kia của Tiểu Đoạn, ôi kém chút nữa làm tớ cười chết! Hahaha, tớ đoán đêm nay chắc Đoạn tổng của chúng ta sẽ mất ngủ rồi.”

---

Trước kia Đào Nhạc tới nhà, Trì Niệm đều để cậu ngủ ở phòng khách, hoặc là hai người tâm sự mệt rồi ngủ luôn trên ghế sofa.

Bây giờ phòng khách là của Đoạn Mục Chi, Trì Niệm không tiện cùng Đào Nhạc nói chuyện trong phòng khách. Nếu trò chuyện những cái khác thì không sao, nhưng chuyện chủ yếu cô muốn nói lại liên quan đến Đoạn Mục Chi, để cậu nghe được thì không tốt lắm.

Lúc vào cửa, Trì Niệm vừa định kéo Đào Nhạc vào phòng ngủ, Đoạn Mục Chi đột nhiên cầm lấy vali của Đào Nhạc.

“Hôm nay để Đào Nhạc ngủ cùng phòng với tôi đi.” Cậu nói

Trì Niệm hoàn toàn không nghĩ đến Đoạn Mục Chi sẽ đưa ra yêu cầu này, cô đang muốn nói như vậy không tốt lắm, Đào Nhạc không kịp chờ đợi liền đáp ứng luôn: “Cùng cậu ngủ? Được được được!”

Nhìn Đào Nhạc gật đầu như gà mổ thóc, Trì Niệm bỗng cảm giác không ổn.

Vạn nhất ban đêm Đào Nhạc đại phát thú tính vậy Đoạn Mục Chi làm thế nào bây giờ?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Trì Niệm trong đầu đã tưởng tượng ra hình ảnh Đoạn Mục Chi lộ nửa vai nước mắt lã chã muốn chực khóc.

Cậu cắn khăn tay, ánh mắt u oán nhìn về phía Trì Niệm “Ô, học tỷ, bạn trai chị khinh dễ người ta…”

Hình ảnh kia… Ách!

Trì Niệm nổi cả da gà, kéo cánh tay Đào Nhạc hướng phòng mình đi “Không cần, không cần, cậu ta hôm nay liền ngủ cùng tôi đi.”

Đoạn Mục Chi vẫn đang cầm vali của Đào Nhạc, nhưng người đã bị Trì Niệm tiến lên đẩy về phòng.

Anh đứng trước cửa, nghiến răng.

May mà vali của Đào Nhạc chắc chắn, nên mới không bị Đoạn Mục Chi nắm gãy.

Cùng ngủ một chỗ?

Haha, vậy tối nay ai cũng đừng nghĩ ngủ.