Chương 18: Yêu Thầm Em Đã Lâu

Sáng hôm sau rời giường, hai quầng thâm dưới mắt Trì Niệm chạm vào ánh mắt Đoạn Mục Chi

“Học tỷ, chị lại ngủ không ngon à?”

Bị “Đoạn Mục Chi” quấy rối cả đêm, Trì Niệm hiện tại không muốn nhìn thấy nhất chính là khuôn mặt này.

Giương mắt nhìn khuôn mặt đẹp đến có chút quá phận kia, Trì Niệm liền cảm thấy trên mặt phát sốt cùng hô hấp khó khăn.

“A muộn rồi! Tôi phải đi làm đây! Baibai baibai!”

Trì Niệm cúi đầu chạy ra ngoài, túi bánh mì và sữa chua trên tay Đoạn Mục Chi cũng chưa kịp đưa ra.

“Học tỷ, học…”

“Tôi tối nay không ăn cơm đâu!”

Bang----

Nhìn bóng lưng Trì Niệm chạy trối chết, Đoạn Mục Chi khóe môi khẽ mím.

Không trở lại ăn cơm?

Khó mà thực hiện được.

-

Đào Nhạc đi Nam Thành công tác hơn một tuần lễ, nghe nói cậu ta là đại diện cho công ty tạp chí cậu làm đi tham gia một buổi dạ tiệc thời trang rất hoàng tráng. Cậu ta gặp gỡ những minh tinh nổi tiếng cùng lãnh đạo các doanh nghiệp đồng thời trao đổi thông tin với một vài người trong số đó để phỏng vấn độc quyền.

Khi Trì Niệm cùng cậu ta gọi điện thoại, người đối diện nghe ngữ khí hưng phấn như được bơm máu gà, cũng đồng dạng kích động than thở với cậu ta: “Nhạc Tử cứu tớ!”

Ngày mai là cuối tuần, Đào Nhạc vốn là tối nay mới bay trở về, sau khi nghe tiếng kêu cứu của Trì Niệm liền đổi vé máy bay thành buổi chiều.

Sau khi xuống máy bay, cậu ta không kịp xách vali liền hẹn Trì Niệm đi ăn.

Trì Niệm đã đến, đang chờ cậu ta.

“Ô ô Nhạc Tử cậu rốt cuộc đã về!”

“Tớ quay lại rồi đây!”

Hai người vừa gặp mặt, Đào Nhạc đang muốn buông vali xuống chạy tới ôm Trì Niệm, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ chiếc ghế dài bên cạnh.

“Học tỷ?”

Trì Niệm kinh ngạc quay đầu, trông thấy trên ghế dài có thêm một cái đầu, kém chút nữa bị dọa hết hồn

Đào Nhạc ở sau lưng cô, hai mắt sáng lên: “Mục Chi a ~”

Cô nhìn qua Đoạn Mục Chi, khó khăn nói một câu đầy đủ cũng không được: “Cậu cậu cậu cậu …”

“Tôi? Tôi cũng rất ngạc nhiên nha học tỷ.” Đoạn Mục Chi hai gối trên ghế dài sofa, hai tay gấp lên trên thành ghế, bộ dáng nhu thuận giống như đứa trẻ đang chờ cô giáo phát trái cây.

Cao Thành ngồi đối diện ước gì có thể lấy điện thoại ra phát sóng trực tiếp hiện trường Đoạn Mục Chi. Cậu vừa uống trà, cười nhạo: “Tao bao*.”

(*tao bao= Bảo vật, đoạn này chắc ý Cao Thành lần đầu tiên được thấy Đoạn Mục Chi biểu hiện này đi, là bảo vật hiếm có cần được trưng bày =))

--

Người phục vụ tới ghép bàn lại cho bốn người.

Trì Niệm cùng Đoạn Mục Chi ngồi một bên, bên kia là Đào Nhạc và Cao Thành. Trì Niệm cúi đầu, ánh mắt Đoạn Mục Chi cùng Cao Thành đều tập trung trên người cô. Đào Nhạc nhìn Đoạn Mục Chi một lúc lại quay sang Cao Thành, nước miếng kém chút nữa chảy thành sông.

Quả nhiên những người đẹp đều chơi với nhau.

Khi Trì Niệm lúng túng muốn lấy cớ rời đi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hít vào đối diện.

Đào Nhạc không thể che giấu bản tính xoa xoa tay hỏi: “Mục Chi, đây là bằng hữu của cậu sao? Họ gì đó, có tiện hay không thêm phương thức liên hệ?”

Trì Niệm khẽ giật mình.

Giương mắt nhìn sắc mặt hai người đàn ông biến đổi, cô bận bịu bóp tay Đào Nhạc dưới bàn, thấp giọng nghiến răng: “Cậu có thể hay không đừng nhiệt tình quá mức như vậy?”

Đào Nhạc bị bóp đau, hít sâu một hơi: “Cậu bóp tớ làm gì!”

Trì Niệm tuyệt vọng liếc mắt.

Cao Thành nhìn sắc mặt Đoạn Mục Chi, nín cười hỏi: “Tiểu Đoạn, cậu giới thiệu một chút?”

Tiểu Đoạn.

Đoạn Mục Chi nhíu mày, nhìn Cao Thành bên cạnh cười đến giảo hoạt, anh hừ lạnh một tiếng.

“Đây là chủ nhà của tớ, Trì Niệm, cũng là…” Đoạn Mục Chi nói, dừng lại một chút “Cũng là học tỷ thời cấp 3”

Trì Niệm nghe được ý cười trong thanh âm của cậu, giống như nụ cười ngày hôm qua.

Trong lòng cô giật mình

Lại nhanh chóng chuyển tầm mắt.

“Vậy vị này?” Cao Thành hỏi

“A, tôi là…” Đào Nhạc đang muốn mở miệng

“Anh ấy là bạn trai tôi!” Trì Niệm cuống quýt đoạt trước nói.

“Bạn trai?” Lông mày Cao Thành nhíu lại, nhìn Đoạn Mục Chi lại nhìn Trì Niệm, dáng vẻ rất kinh ngạc: “Học tỷ của Tiểu Đoạn, có bạn trai rồi?”

Học tỷ của Tiểu Đoạn…

Trong lòng Trì Niệm lẩm nhẩm những chữ này, cảm thấy có chỗ nào lạ lạ.

Lúc này Đoạn Mục Chi nói: “Học tỷ lúc ra cửa nói buổi tối không về ăn cơm, hóa ra là ở cùng bạn trai.”

“A…” Trì Niệm sững sờ, hỏi cậu: “Cậu làm sao lại ở đây?”

Đoạn Mục Chi loay hoay bát đũa, giọng điệu có chút cô đơn: “Tôi không muốn ăn cơm một mình, cho nên hẹn bạn đi ăn. A, còn chưa có giới thiệu, đây là bạn của tôi Cao Thành.”

Cao Thành bị giọng điệu “Cô đơn” làm cho chấn kinh, phản ứng chậm một nhịp hướng Trì Niệm gật nhẹ đầu: “Cao Thành, lần đầu gặp mặt, rất mong được chiếu cố!”

“Xin chào!” Trì Niệm hướng cậu nhẹ nhàng gật đầu.

“Cao Thành?” Đào Nhạc nhíu mày lặp lại cái tên này, có chút nghi ngờ nói: “Cái tên này sao nghe lại quen như thế?”

Giọng nói cậu ta không lớn nhưng ba người đều nghe thấy được.

Đoạn Mục Chi rũ mắt, Cao Thành cười khẽ một tiếng “Cái tên đại chúng vừa hợp với khuôn mặt đại chúng, hắc hắc.”

Trì Niệm nắm chặt ống tay áo Đào Nhạc, thấp giọng nói: “Chắc là nghe nhầm rồi!”

Trì Niệm cho rằng cậu ta đang thả thính Cao Thành, nhưng quả thật Đào Nhạc cảm thấy cái tên này rất quen tai, giống như đã được ở nơi nào.

Là ở đâu đây?

Bốn người ăn cơm, ngoại trừ Đào Nhạc cùng Cao Thành coi như thoải mái, Trì Niệm và Đoạn Mục Chi đều có chút không yên.

Cơm nước xong xuôi, Cao Thành lấy xe chuẩn bị đưa bọn họ về.

Cậu đang nghĩ xem lấy lí do gì đem Đào Nhạc kéo đi, không nghĩ tới Đào Nhạc lại hết sức chủ động nói: “Tớ đi cùng cậu ta cất vali trên xe.”

“A, cậu…” Trì Niệm nháy mắt ra hiệu cũng không ngăn cản được Đào Nhạc

Thế là trước cửa nhà hàng cũng chỉ còn cô và Đoạn Mục Chi hai người đứng đợi.

Lúc Đoạn Mục Chi không nói lời nào, nhìn có chút đẹp trai lạnh lùng.

Không biết vì cái gì, thời điểm đơn độc ở cùng Đoạn Mục Chi, Trì Niệm có chút chột dạ.

Cô chắp tay sau lưng, ngón tay lặng lẽ đan vào nhau.

Đoạn Mục Chi nhìn rõ động tác nhỏ của cô, khóe mắt hiện lên chút ý cười.

Anh thay đổi phương hướng đến gần cô, nhẹ giọng hỏi: “Chút nữa đưa Đào Nhạc về trước?”

“A, không cần tiễn cậu ta.” Trì Niệm dứt khoát nói: “Cậu ta cùng chúng ta về nhà.”

Đoạn Mục Chi sững sờ: “Vì sao?”

Trì Niệm nói: “Cậu ta đêm nay phải qua đêm ở nhà chúng ta.”

“Qua… Qua đêm?!”