Đoạn Mục Chi nói rằng cậu đến công ty bên cạnh công ty Trì Niệm phỏng vấn, kết thúc phỏng vấn liền muốn chờ Trì Niệm tan tầm cùng nhau về nhà. Cậu tính thời gian Trì Niệm tan làm, cầm cà phê đợi Trì Niệm ở dưới lầu công ty, nhưng cô không phát hiện ra cậu.
Nghe cậu nói, cậu một đường đi theo cô đến đây khiến Trì Niệm vừa sợ lại vừa kinh ngạc. Tính nhẫn nại của cậu thật tốt, may mắn là dọc đường mình cũng không có làm trò cười gì. Nếu bị cậu nhìn thấy, có phải hay không mất mặt chết.
Cà phê đợi cô đã lạnh thấu, nhưng cà phê theo cô về nhà lại nóng hổi.
Hai người sánh vai đi trên phố, trời cuối thu lành lạnh, trong tay cầm cốc cà phê nóng hầm hập ngược lại cũng không có lạnh như vậy.
Đoạn Mục Chi thấy tâm trạng Trì Niệm không nặng nề giống như vừa nãy, thử hỏi: “Học tỷ gặp chuyện gì không vui sao?”
Trì Niệm hồi tưởng lại mình thất thần suốt đoạn đường, lại bị một người đi theo cũng không phát hiện. Đoạn Mục Chi đột nhiên đặt câu hỏi, cô sửng sốt một chút
“A, cũng không có gì.” Mùi vị cà phê hơi đắng, Trì Niệm nhấp một ngụm nhỏ, nhẹ nhàng cười “Chính là đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng.”
Đoạn Mục Chi nghe thế liền dừng bước, nghiêng đầu, cau mày nhìn cô: “Tại sao lại nói như vậy?”
Trì Niệm suy nghĩ, đem sự việc trong công ty tóm tắt kể lại. Năng lực tự chữa lành của cô rất mạnh, mới đầu còn ủ rũ nhưng bây giờ nói ra, ngược lại cũng không thấy khó khăn gì, chỉ là trong giọng nói cũng không thể che giấu một chút mất mát.
“Tôi vẫn tự cho rằng bản thân thông minh. Nhờ đó không cần phí tâm cũng không phí công, cuộc sống luôn trôi qua rất thoải mái dễ chịu. Nhưng bị người khác thẳng thắn vạch trần mới hiểu được, đây chính là lười biếng vô dụng.”
“Cẩn thận!”
Trì Niệm đang nói, bỗng nhiên cánh tay bị siết chặt lại.
Bên cạnh có người đi xe đạp lướt qua, Đoạn Mục Chi kéo cô đến bên cạnh, cánh tay hơi duỗi ra che chở cho cô.
Từ phía sau lưng nhìn, Trì Niệm giống như là bị ôm.
Hai người rút ngắn khoảng cách, Trì Niệm có thể dễ dàng nhìn thấy hầu kết của Đoạn Mục Chi, cô khẽ giật mình.
Sau khi xe đã đi qua, Trì Niệm lập tức muốn lùi lại, Đoạn Mục Chi lại buông cô ra trước.
Cậu đổi tay cầm cốc cà phê, giọng nói nhẹ nhàng: “Kỳ thực, tôi rất hâm mộ tính cách này của chị.”
Trì Niệm giương mắt: “Hâm mộ tôi?”
“Đúng vậy nha.” Đoạn Mục Chi quay đầu hướng Trì Niệm cười: “Ít nhất chính bản thân học tỷ cảm thấy thoải mái là được.”
“Thực tế mỗi người có một tính cách, có người yêu thích tranh giành háo thắng, cũng có người không màng danh lợi. Nhưng dù cho giỏi hơn cũng được, bình thường cũng tốt cuối cùng là làm cho chính mình thoải mái mới là tốt nhất. Tôi nói mình hâm mộ chị, là bởi vì vừa bắt đầu chị đã biết làm như thế nào để bản thân thoải mái. Nhưng mà, vị đồng nghiệp kia của học tỷ có một câu nói rất đúng!”
Trong khi hai người đang nói chuyện thì đã đến trạm tàu điện ngầm. Trì Niệm vừa bước xuống bậc cầu thang, nghe vậy dừng lại, quay đầu hỏi Đoạn Mục Chi: “Câu nào?”
Đoạn Mục Chi dừng lại phía sau cô, Trì Niệm nhìn cậu, cậu cũng nhìn cô, đôi mắt đào hoa đầy thâm ý
“Người chuyên nghiệp làm chuyện chuyên nghiệp. Nếu cô ta đã chuyên nghiệp làm việc, vậy liền cô ta tự làm đi. Học tỷ chỉ cần để cho mình thoải mái là được rồi.”
Trì Niệm nghe vậy trong lòng thật nhiều thắc mắc hỏi: “Cậu nói giống như không được đúng lắm?”
“Không đúng chỗ nào?” Đoạn Mục Chi đang muốn bước chân xuống cầu thang liền dừng lại chờ Trì Niệm nói tiếp.
“Ừm…” Trì Niệm gõ đầu nghĩ nghĩ, “Nếu như đổi thành người khác, hẳn là sẽ khuyên tôi nỗ lực tiến lên, hoặc là tìm những người chuyên nghiệp học tập. Nhưng làm sao đến cậu nói, lại giống như khuyên tôi tiếp tục làm một con cá mặn* vậy?”
(* ý chỉ những người ko có đam mê, ko có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.)
“Ừm.” Đoạn Mục Chi trầm ngâm một chút, đột nhiên cười thành tiếng, đi xuống bậc thang, khoảng cách giữa hai người được kéo gần.
Trì Niệm biết cậu là đang an ủi mình, cho nên mới muốn đùa cậu một chút khuấy động bầu không khí, nhưng là cô không có nghĩ tới Đoạn Mục Chi lại tiến lại gần.
Mũi giày hai người gần như chạm nhau, Trì Niệm có thể nhìn thấy bên trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia là khuôn mặt đờ đẫn của mình.
“Cá mặn có cái gì không tốt đâu? Tôi lại không phải là người khác.”
“Tôi chỉ muốn chị vui vẻ.”
--
Tối đó, Trì Niệm không nằm mơ nữa.
Bởi vì, cô mất ngủ.
Cô một đêm không ngủ, vừa nhắm mắt, trước mắt đều là hình dáng Đoạn Mục Chi.
“Cá mặn có cái gì không tốt đâu? Tôi lại không phải là người khác.”
“Tôi chỉ muốn chị vui vẻ.”
Cả đêm, bên tai Trì Niệm vang vảng hai câu này, lặp đi lặp lại tuần hoàn.
Cô không hiểu, Đoạn Mục Chi là có ý gì đây?
Đùa giỡn cô sao?
Nhất định là như thế!
Nếu như không phải đùa giỡn, tại sao tim cô lại đập nhanh và hô hấp không đều như vậy?
…. Nhưng nếu như là đùa giỡn, vì sao cô lại không tức giận đây?
Thật đau đầu mà!