Đêm cuối thu hơi lạnh, hai người ngồi trên sofa đối mặt với nhau.
Phim võ thuật trên TV đang chiếu đến đoạn đặc sắc, khung cảnh hỗn loạn liên tục thay đổi, ánh sáng chớp nhoáng hắt lên khuôn mặt hai người. Trì Niệm nhìn thấy hình ảnh trong mắt Đoạn Mục Chi không ngừng chuyển biến, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu không dừng lại được.
Cô không rõ cậu muốn làm gì, cũng không đoán được cậu đang nghĩ cái gì.
Nhìn khuôn mặt phóng đại của Đoạn Mục Chi trước mặt, Trì Niệm toàn thân cứng đờ không cách nào động đậy, trái tim trong lồng ngực thắt lại ẩn ẩn linh cảm có chuyện sắp xảy ra.
“Trì Niệm, chị thật sự đã quên tôi rồi sao?”
Đoạn Mục Chi lại hỏi cô, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Trì Niệm không dám thở mạnh, rất sợ mình sẽ bị hòa tan trong mùi men rượu từ hơi thở của cậu.
Nhưng tình huống thực tế lại giống như cô đã say rồi.
Khi đôi môi Đoạn Mục Chi dán lên môi cô, Trì Niệm đôi mắt mở to ngay cả chớp cũng không dám.
Cậu ở trên môi cô ma sát nhẹ nhàng, sau đó lại làm một hành động khiến Trì Niệm vừa cảm thấy quen thuộc cũng thấy xa lạ.
Cậu há miệng dùng răng cắn khóe môi cô, cảm giác nhột nhột nhưng không đau này khiến cô trong nháy mắt cảm thấy tê dại.
Thanh âm của Đoạn Mục Chi càng thêm khàn khàn, dán sát bên tai cô thì thầm. “Nhớ ra chưa, học tỷ?”
Tiếng sấm ầm ầm xẹt qua trong đầu Trì Niệm, vang đến khiến cô có chút choáng váng không còn khí lực chống trả.
Vào thời khắc này, một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu Trì Niệm: Tên nhóc này quả nhiên vẫn còn chưa quên mối thù cưỡng hôn năm đó!”
Hành động của cậu bây giờ, giống y như năm đó Trì Niệm làm với cậu tại hành lang khách sạn.
Chỉ là bức tường được đổi thành ghế sofa, người chủ động là cô đã trở nên bị động.
Trì Niệm nhìn khuôn mặt điển trai trước mắt ngày càng trở nên hấp dẫn người này, đầu óc vang lên những tiếng ong ong không dừng lại được.
Không biết sự yên lặng trong phòng khách đã diễn ra được bao lâu, Đoạn Mục Chi nhìn khuôn mặt Trì Niệm đã đỏ như trái cà chua, bỗng nhiên bật cười
“Sao lại không nói chuyện?” Cậu hỏi Trì Niệm
“Vẫn chưa nhớ ra sao?”
“Vậy để tôi giúp chị nhớ lại được một chút.”
Sau đó, cậu lại cúi xuống.
Trì Niệm ngây ngốc nhìn cậu đang dần tiến gần, trên môi dường như còn cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng từ môi cậu. Trì Niệm không biết lấy đâu ra khí lực, đẩy Đoạn Mục Chi ra, nhanh chóng đứng lên, ngay cả dép lê cũng không cần, trực tiếp hướng phòng mình chạy trốn.
Nghe thấy tiếng đóng cửa hoảng hốt vang lên, Đoạn Mục Chi vẫn duy trì tư thế cúi người phía trước, cánh tay vòng quanh một khoảng trống giữa không trung.
Trước mặt tựa hồ vẫn còn hơi ấm và mùi hương của Trì Niệm, cậu liếm liếm khóe môi, chếch choáng hít thở mùi hương vẫn còn trong không khí của cô.
Đoạn Mục Chi cười khẽ, ý cười lan đến tận đáy mắt.
Trì Niệm, sau từng ấy năm, chị quả nhiên là đã quên tôi sao?
--
Đoạn Mục Chi sinh ra trong một gia đình giàu có, trước khi gặp Trì Niệm, cậu chưa hề trải qua cái gì gọi là muốn mà không có được. Nhưng sau khi gặp Trì Niệm, anh lại bởi vì cái gọi là yêu đơn phương mà khốn khổ một thời gian.
Anh luôn nghĩ rằng, ước chừng có thể bởi vì 17 năm sống trên đời quá thuận lợi, cho nên ông trời mới phái Trì Niệm đến tra tấn anh.
Trong số những cô gái mà anh biết, khuôn mặt của Trì Niệm không phải là đẹp nhất, nhưng chính là một khuôn mặt không quá xinh đẹp kia lại như có ma lực khiến Đoạn Mục Chi nhớ mãi không quên.
Tên của Trì Niệm, thật ra anh đã biết từ lâu.
Trong lớp luôn nhắc đến một học tỷ lầu trên, mái tóc dài màu đen, dáng người yểu điệu,gương mặt sạch sẽ không chút phấn son. Cái khí chất cùng khuôn mặt kia rõ ràng chính là mối tình đầu hoàn mỹ của tất cả nam sinh.
Lúc đầu Đoạn Mục Chi đối với cái tên Trì Niệm này, ấn tượng chỉ là một học tỷ lầu trên với câu chuyện mối tình đầu kia.
Sau này gặp nhau trong thang máy, anh vẫn không thể đem cái tên Trì Niệm cùng gương mặt này liên hệ với nhau. Chân chính khiến anh ấn tượng là tại buổi biểu diễn văn nghệ kết thúc học kỳ 1 của trường trung học.
Khi người dẫn chương trình đang giới thiệu, Đoạn Mục Chi, người tạm thời bị kéo tới góp cho đủ số, đang điều chỉnh lại âm thanh thiết bị. Tình cờ là cuốn băng trên tay có dòng chữ “Trì Niệm lớp C2-6, đọc thơ diễn cảm bối cảnh vui tươi”
Trong số các tiết mục biểu diễn ca hát nhảy múa kia, tiết mục đọc thơ diễn cảm không cần kỹ thuật này quả thật không đáng nhắc tới.
Đoạn Mục Chi nghĩ, cô chắc cũng là người được kéo tới góp cho đủ số.
Giống như vận mệnh đã sắp đặt, Đoạn Mục Chi đặt cuộn băng ghi âm xuống, ngẩng đầu muốn nhìn khuôn mặt khó quên của vị học tỷ trong truyền thuyết kia.
Anh không nghĩ tới, xác thực là một khuôn mặt khiến anh nhớ mãi không quên.
Trên sân khấu Trì Niệm mặc một bộ áo dài màu xanh, dáng người nhẹ nhàng thanh thoát, gương mặt trong sáng không trang điểm càng làm cho người xem cảm thấy kinh diễm.
Đoạn Mục Chi có chút không xác định , đưa tay cầm lấy cuộn băng xem xét.
Trì Niệm, lớp C2-6.
Trì Niệm.
Ngày đó người gặp bên trong thang máy là Trì Niệm.
Cô chính là Trì Niệm
Trì Niệm hai chữ này trước kia chỉ là cái ấn tượng loáng thoáng trong đầu anh, là một cái tên mơ hồ không rõ. Anh nhớ nhưng lại không có cảm giác gì.
Nhưng hôm nay cái tên này lại có thêm cả hình dáng cùng diện mạo cụ thể.
Cô đứng trên sân khấu, thắt lưng bồng bềnh giống như tiên nữ ở chín tầng mây đang hạ phàm, là cái người xấu hổ không dám nhìn anh trong cầu thang, là người anh đã nghe qua nhiều lần nhưng chưa hề gặp mặt.
Đào Nhạc trước đó có hỏi Đoạn Mục Chi làm sao vẫn nhớ Trì Niệm, anh từng nói Trì Niệm lúc đi học đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác.
Anh không có nói dối.
Có lẽ Trì Niệm cũng không biết được, năm đó cô tại buổi văn nghệ biểu diễn, bộ dáng thanh thoát phiêu du đã khắc sâu trong lòng rất nhiều người.
Đoạn Mục Chi chính là một trong số đó.
Khi đó, anh mới chỉ nói rằng đối tượng rung động lần đầu của mình là Trì Niệm
Nhưng rất lâu sau đó, anh lại phát hiện, lần cuối cùng anh rung động cũng là Trì Niệm
Trì Niệm khi còn đi học là một cô gái ngoan ngoãn, cô ngoan đến mức khiến Đoạn Mục Chi cảm thấy có chút ngây thơ. Bao nhiêu lần anh cố gắng đến gần cô, nhưng cô lại chỉ liếc nhìn rồi rũ mắt tránh đi, hoàn toàn không thấy ánh mắt khác lạ của anh.
Anh ngay từ đầu còn không tin có cô gái có thể ngây thơ đến thế, nếu không phải sau này phát sinh sự kiện cưỡng hôn ngoài ý muốn kia, Đoạn Mục Chi thậm chí cảm thấy, cô có phải chán ghét chính mình hay không?
Khi Trì Niệm lên đại học thì đó lại là khoảng thời gian Đoạn Mục Chi bận rộn nhất.
Nhưng áp lực học tập lớp 12 không phải là điều làm cho Đoạn Mục Chi cảm thấy đau đầu, làm anh đau đầu nhất chính là Trì Niệm đang đi học ở thành phố B kia.
Cô cách anh xa như vây, sẽ gặp gỡ rất nhiều người, liệu rằng có phải sẽ quên anh hay không?
Đoạn Mục Chi nghĩ, cô không được quên!
Bởi vì anh không cho phép!
Khi được nghỉ, Đoạn Mục Chi đã từng đến trường của Trì Niệm tìm cô, nhưng xa xa lại nhìn thấy cô cùng Đào Nhạc thân mật với nhau.
Đoạn Mục Chi nhất thời tức giận, anh siết chặt nắm đấm, trong lòng ghen tuông cuồn cuộn muốn xông đến chất vấn hai người kia.
Nhưng là cuối cùng anh cũng không làm vậy.
Anh sinh trưởng trong một gia đình cực kỳ giàu có, trong mắt người ngoài, mười mấy năm qua đều như con cưng của trời mà lớn lên. Gia giáo và tu dưỡng từ nhỏ khiến Đoạn Mục Chi xưa nay không biết cái gì là tự ti cùng nhát gan, chỉ có kiêu ngạo. Nhưng khi đối mặt với Trì Niệm, anh lại chần chờ.
Nhìn Trì Niệm đang dần đi về hướng chỗ anh đang đứng, Đoạn Mục Chi cẩn thận đem người giấu sau cái cây đại thụ lớn.
Anh không rõ Trì Niệm có còn nhớ anh hay không, lại càng không rõ cô đối với anh có ý tứ gì? Sự kiện cưỡng hôn mấy tháng trước kia thật sự chỉ là ngoài ý muốn sao?
Nếu bây giờ anh bước ra sau đó nhận lấy ánh mắt nghi hoặc của cô, vậy anh sẽ giới thiệu bản thân như thế nào?
Học đệ bị học tỷ cưỡng hôn trước đây?
Đoạn Mục Chi làm không được.
Sau khi từ thành phố B quay về, Đoạn Mục Chi đã tức giận một thời gian dài.
Giận mình, cũng giận Trì Niệm.
Cô quả nhiên đã quên mất mình.
Đoạn Mục Chi nghĩ, cái chuyện thầm mến đau khổ này chung quy là không thích hợp với anh.