Chương 227: Cha con đại chiến

Trì Sính bước vững vàng vào cửa chính.

Cảnh vệ đứng ở hai góc khác thấy Trì Sính, lập tức ấn còi báo động, hơn nữa còn cùng Trì Sính vào biệt thự.

Đây là Trì Viễn Đoan đã dặn dò từ trước, nếu không có Trì Sính, bốn người họ toàn bộ giám sát một mình Ngô Sở Úy. Nếu Trì Sính đến, thì chia ra hai người đề phòng Trì Sính.

Như thế, hôn mê hai người, đi mất hai người, dưới lầu không còn bất cứ cảnh vệ nào.

Ngô Sở Úy chán nản đứng trên bồn cầu, lại leo lên cửa sổ. Mấy hôm nay thỉnh thoảng y lại nhìn qua cửa sổ, tìm thời cơ thích hợp để chạy trốn. Tiếc rằng mỗi lần cúi đầu, đều có thể thấy cây súng sáng lóa giắt trên eo cảnh vệ, lâu dần, y cũng không ôm mong đợi gì nữa. Bây giờ cũng chỉ đang ôm tâm trạng giãy chết đi nhìn thử thôi. Không ngờ bên dưới lại không có ai.

Không dám tin tưởng lắm, cố gắng chớp chớp mắt, thật sự là không có một ai hết.

Má ơi! Không ngờ còn có chuyện tốt thế này.

Ngô Sở Úy không nói hai lời, trực tiếp nhảy khỏi cửa sổ lầu hai. Hai chân bị chấn tê dại, không kịp thích ứng đã nhảy khỏi lan can cạnh đó, hỏa tốc chạy về nhà.

Lúc này, Trì Sính vừa lên đến lầu hai.

Trì Viễn Đoan đứng không xa cửa, nghe tiếng còi báo động, biết Trì Sính đến. Nhanh chóng đến cửa nhà vệ sinh, lên tiếng cảnh cáo với phòng vệ sinh đã không còn ai.

“Nếu cậu dám lên tiếng, tôi lập tức chấm dứt hạng mục của công ty cậu, tất cả tổn thất do một mình cậu gánh chịu.” Nói xong, khóa cửa từ bên ngoài.

Đợi khi quay người muốn ra mở cửa, Trì Sính đã đá cửa. Đế giày cọ ra mấy đường dữ tợn trên cửa, thể hiện hoàn toàn cơn giận trong lòng Trì Sính.

Trì Viễn Đoan không lạnh không nóng đảo mắt nhìn hắn.

“Đến làm gì?”

Trì Sính không mở miệng giải thích, trực tiếp lao về phía Trì Viễn Đoan. Tay nắm cổ áo ông, cường ngạnh ép ông vào góc tường, trong con mắt đầy tức giận không có một chút tôn kính nào nên có đối với người cha.

“Có phải ông nhốt Ngô Sở Úy ở đây không?”

Trì Viễn Đoan sắc bén nhìn cánh tay Trì Sính đang mạo phạm mình, gằn từng chữ.

“Buông tay ra cho tao.”

Trì Sính không những không buông tay, còn siết chặt hơn, âm thanh chất vấn chỉ tăng không giảm.

“Có phải Ngô Sở Úy bị ông giữ ở đây không?”

Trì Viễn Đoan tát lên mặt Trì Sính, nhưng bị nắm đấm của Trì Sính giữ lại.

“Đây là thái độ mày nói chuyện với cha mày sao?” Trì Viễn Đoan tức giận chất vấn.

Trì Sính không lưu tình đáp trả: “Tôi nên có thái độ gì với ông? Ông làm chuyện mà người cha nên làm sao? Già mà không nghiêm, xứng để tôi dùng thái độ của người con đối với ông sao?”

Bốn chữ “già mà không nghiêm” nện cho Trì Viễn Đoan một cú, mắt ông lập tức nhiễm một tầng máu.

“Mày nói gì? Mày lặp lại lời vừa rồi lần nữa xem.”

Trì Sính híp mắt nhìn thẳng Trì Viễn Đoan: “Tôi nói gì không đúng sao? Nhân lúc mẹ tôi không có nhà, ông yên hơi lặng tiếng bắt người yêu của tôi tới chỗ ông, cho ăn cho uống chiêu đãi đủ, chỉ không cho cậu ấy đi, mẹ nó tôi còn có thể nói gì? Tôi nói ông già mà không nghiêm là sai sao?”

Trì Viễn Đoan bị Trì Sính chọc tức suýt thở không nổi.

“Tao thật muốn bắn chết mày.”

Nói xong quay người đi, tức giận bừng bừng lại chỗ rương bảo hiểm.

Hai cảnh vệ vội chạy vào cản Trì Viễn Đoan lại, lên tiếng khuyên giải: “Tổng bí thư Trì, ngài đừng tức giận. Trì thiếu còn trẻ nông nổi, không kìm được tính khí của mình, chọc giận người khác cũng là điều khó tránh.”

“Đúng vậy đó, giữa cha con có gì mà nói không thông chứ?”

Trì Viễn Đoan hoàn toàn không nghe khuyên can, hiếm khi nổi giận với cảnh vệ bên cạnh.

“Các người đi ra ngoài hết cho tôi, không có tôi lên tiếng không ai được phép lên đây.”

Hai cảnh vệ lộ vẻ lo sợ, chần chừ không dám động.

Trì Viễn Đoan tức giận gầm lên: “Không nghe lời tôi hay sao? Cút ra ngoài.”

Cửa đóng một cái rầm, chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài.

Lúc Trì Viễn Đoan và hai cảnh vệ giằng co, Trì Sính đã quay người vào phòng ngủ. Trên đầu giường đặt một túi sách, trong túi sách toàn là quần áo Trì Viễn Đoan mới mua cho Ngô Sở Úy, phía trên còn có mùi vị đặc trưng của Ngô Sở Úy. Lấy gối đầu lên, phía dưới có quần lót Ngô Sở Úy quên dọn.

Nhìn thấy tất cả, huyết dịch toàn thân Trì Sính đều chảy ngược.

Khi Trì Viễn Đoan bước vào, Trì Sính đang cầm một chiếc quần lót, toàn thân âm lạnh.

“Đây là cái gì?” Trì Sính đỏ mắt chất vấn Trì Viễn Đoan: “Ông đã cùng cậu ấy ngủ chung một giường rồi còn muốn tôi phải thế nào nữa?”

Trì Viễn Đoan gấp đến mức da đầu cũng muốn cháy.

“Đầu óc biến thái của mày không nghĩ ra được cái gì khác hay sao? Mày cho rằng mày không biết liêm sỉ, thì kẻ làm cha như tao cũng thiếu đức hạnh như mày hay sao?”

“Phải, ông phẩm hạnh cao thượng, phẩm hạnh cao thượng sao lại xảy ra chuyện năm năm trước? Cả đời ông trong sạch thì tôi có thể hắt nước bẩn lên người ông sao? Người nào thì tạo nghiệt đó, ông cũng từng có sự tích ác liệt, thì đừng trông mong rửa tôi sạch đến không dính một hạt bụi, ông trời cũng không phải kẻ mù.”

Ruột gan phèo phổi của Trì Viễn Đoan đều kêu gào phẫn hận, vừa tức vừa vội vừa nguội lạnh, cuối cùng dứt khoát quát một câu.

“Mày trực tiếp giết ba mày là được, để tao xem thử mày tài giỏi cỡ nào.”

Trì Sính bước qua, cường ngạnh lôi kéo Trì Viễn Đoan.

Trì Viễn Đoan tuy có thân thể rất tuyệt trong số lãnh đạo, nhưng không sánh nổi với Trì Sính tuổi trẻ khỏe mạnh. Trên mặt phủ một tầng sương, mắt sắp phun ra máu, cũng không thể làm thằng con sợ hãi.

Trì Sính tha Trì Viễn Đoan lên giường, trong ngăn tủ có sẵn còng và băng keo niêm phong.

Trì Viễn Đoan nhìn ra Trì Sính muốn làm gì, lập tức mắt báo trợn tròn.

“Mày dám trói tao thử xem.”

Trì Sính không đổi sắc nói: “Ông là ba tôi, tôi không thể đánh ông, tôi còn không thể trói ông sao? Ông cũng nếm thử cảm giác có chân không thể đi, có lời không thể nói đi.”

Nói xong, trực tiếp còng Trì Viễn Đoan lại, bịt kín miệng.

Sau đó quay người ra ngoài, đến nhà vệ sinh mà hắn đã để ý từ lâu.

Cửa bị khóa, Trì Sính đạp một cái không mở, đạp lần hai cửa nứt. Bên trong không có một ai.

Mắt hổ tóe đầy sát khí, Trì Sính bước về phòng Trì Viễn Đoan, không hề kiêng kỵ lột bịt miệng của cha mình xuống.

“Ngô Sở Úy đâu?”

Trì Viễn Đoan đau đến nhíu mày, giọng nói lộ ra khí lạnh ghê người.

“Lại giở trò với tao? Một người dụ cảnh vệ lại hết, một người nhân cơ hội bỏ trốn, đợi không thấy người rồi lại đến chất vấn tao! Trì Sính, mày đúng là thằng con ngoan của tao, chút tâm nhãn của mày đều dùng hết lên người cha mày!”

Trì Sính vừa nghe lời Trì Viễn Đoan thoáng cái hiểu ra là chuyện gì.

Trì Viễn Đoan vừa nhìn ánh mắt Trì Sính cũng hiểu ngay là chuyện gì.

Trì Sính vừa định ra ngoài, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay lại bịt miệng Trì Viễn Đoan.

Trì Viễn Đoan cả đời này chưa từng tức giận như thế, lửa giận cháy phừng phừng, gấp đổ đầy mồ hôi. Mắt thấy sắp đến giờ, ông phải đi gặp lãnh đạo khác, không đi được phải làm sao đây.

Lúc này ông mới nhớ đến hai cảnh vệ bị mình mắng đuổi ra, hối hận đến xanh cả ruột. Ông rất hy vọng hai cảnh vệ đó có thể phản kháng lại lệnh của ông, không có ông lên tiếng cũng chạy lên kiểm tra tình huống.

Nhưng hai cảnh vệ đó đặc biệt nghe lời, đứng bên dưới như hai bức tượng.

Cho đến khi một chiếc xe hơi chậm rãi chạy đến cửa nhà.

Hai vị lãnh đạo bước xuống, hỏi hai cảnh vệ: “Tổng bí thư Trì có nhà không?”

Cảnh vệ gật đầu: “Vẫn luôn ở nhà.”

Hai lãnh đạo nhìn nhau đều mang vẻ mặt không hiểu, ở nhà sao đến bây giờ còn chưa xuất phát? Cả chuyến bay chỉ đợi một mình ông ta. Gọi điện thoại cũng không được, còn cho là ông xảy ra chuyện.

Thế là, vội vàng đi lên lầu hai.

Lúc Trì Viễn Đoan nghe tiếng bước chân, liền biết xong rồi.

Cuối cùng cửa bị đẩy ra, hai lãnh đạo nhìn thấy tình cảnh trong phòng, sắc mặt đại biến.

Một người vội chạy qua cởi trói cho Trì Viễn Đoan, một người nghiêng đầu chất vấn cảnh vệ.

“Chuyện gì vậy? Hai cậu canh chừng kiểu gì hả? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không biết?”

Cảnh vệ nhỏ giọng giải thích: “Vừa rồi tổng bí thư Trì và Trì thiếu có chút tranh chấp, cần người ngoài tránh đi, cho nên.”

Vừa nghe câu này, hai lãnh đạo đã hiểu ra, toàn bộ ngậm miệng.

Mặt già của Trì Viễn Đoan lập tức mất sạch.

Lên xe rồi, không hỏi gì cả, trước tiên ra lệnh cho thư ký.

“Công ty của Ngô Sở Úy, đơn vị của Trì Sính, nơi ở hiện tại của Trì Sính, phòng khám mà Ngô Sở Úy thường ghé thăm… truy bắt trọng điểm tại những nơi đó, những chỗ khác cũng không thể bỏ sót. Cậu ta chạy sớm, lại không có di động rất có thể còn chưa chạm mặt Trì Sính! Lần này tôi bắt cậu ta về, tuyệt đối cho cậu ta đẹp mặt.”