Chương 226: Ăn ý nghịch thiên

Ngô Sở Úy loay hoay trong phòng, đột nhiên, cửa truyền đến tiếng vang.

Ngô Sở Úy đã ở đây bốn ngày, ban ngày rất ít khi thấy Trì Viễn Đoan, thỉnh thoảng ông sẽ về ngủ trưa, nhưng cũng không phải giờ này.

Chẳng lẽ… Trì Sính đến?

Ngô Sở Úy hưng phấn lao ra cửa, Trì Viễn Đoan bên kia vừa vặn tay nắm, còn chưa kịp đẩy vào, Ngô Sở Úy đã từ bên trong kéo cửa ra.

May mà Trì Viễn Đoan vững trọng tâm, phản ứng kịp thời buông tay ra, nếu không chắc chắn sẽ ngã nhào tới trước. May mắn thì đụng vào người Ngô Sở Úy, không may thì ngã xuống đất.

Ngô Sở Úy kinh ngạc nhìn gương mặt già hơn hai mươi tuổi, tâm trạng thoáng cái rơi xuống đáy cốc.

Chú nói đi, ban ngày ban mặt không có chuyện gì chạy về nhà làm gì? Chỉ dựa vào gương mặt đầy nếp nhăn của chú, còn muốn cho tôi niềm vui bất ngờ gì chứ?

Trì Viễn Đoan còn kinh ngạc hơn Ngô Sở Úy, nhưng ông che giấu tâm trạng rất tốt.

“Đứng đây làm gì?”

Ngô Sở Úy lập tức nở một nụ cười sáng lạn.

“Chào đón chú đó!”

Nói xong hai tay đưa vào phòng, tạo tư thế hoan nghênh bước vào.

Trì Viễn Đoan không hề lộ ra bất cứ an ủi nào, ngược lại sầm mặt nhắc nhở: “Đừng giở trò quỷ với tôi.”

Ngô Sở Úy bĩu môi, đi sau Trì Viễn Đoan nói: “Con không giở trò quỷ, cả ngày con ở đây, đặc biệt nhàm chán vô vị. Khó khăn lắm mới có người về, con có thể không vui sao?”

“Biết nhàm chán thì mới nhớ lâu, sau này cách xa Trì Sính một chút.”

Ngô Sở Úy càng nghe càng cảm thấy mình mới là con trai của Trì Viễn Đoan.

Theo Trì Viễn Đoan vào cửa phòng ngủ, đôi mắt to lén lút nhìn vào bên trong.

“Chú, chú định khi nào mới thả con về.”

Mất hồi lâu, Trì Viễn Đoan mới lạnh lùng đáp.

“Đợi khi nào cậu nghĩ thông rồi, quyết định đoạn tuyệt với Trì Sính, tôi sẽ thả cậu về.”

Ngô Sở Úy hoa dung thất sắc: “Lẽ nào chú muốn sống cùng con cả đời?”

Trì Viễn Đoan nghe giọng điệu chấp mê bất ngộ của Ngô Sở Úy, tức giận không kiềm nổi.

“Nếu cậu dám tiếp tục như thế mãi, tôi liền dám kéo dài với cậu, kéo dài tới khi tôi chết mới thôi.”

Ngô Sở Úy nuốt nước miếng: “Để dì biết thì không tốt đâu.”

Trì Viễn Đoan lập tức bắn đôi mắt sắc bén lên người Ngô Sở Úy.

“Mẹ Trì Sính dù có hàm hồ, cũng không thể cho rằng tôi nhìn trúng thằng nhóc ngu xuẩn không biết xấu hổ như cậu! Cậu thử nói đi, một thằng nhóc bình thường như cậu, sao trong đầu toàn chứa những trò biến thái không vậy hả?!”

Ngô Sở Úy vừa ủy khuất vừa lúng túng: “Chú, con không có ý đó, con nói dì biết chuyện của con và Trì Sính sẽ không tốt lắm, làm mẹ không phải đều khá yếu đuối sao?”

Mặt Trì Viễn Đoan đổi màu mấy lần, cuối cùng không nói gì cả, lạnh mặt vào nhà vệ sinh.

Ngô Sở Úy thở phì phò, còn nói trong đầu tôi chứa đầy mấy trò biến thái, trong đầu chú không chứa thì sao suy nghĩ lung tung vậy?

Trì Viễn Đoan ra khỏi nhà vệ sinh, không thèm nhìn Ngô Sở Úy một cái, bước vào phòng sách, lục lục tìm tìm trước kệ sách.

Ngô Sở Úy lại chạy qua, hỏi như chuyện phiếm: “Sao chú về sớm vậy?”

“Sắp xếp đồ, chuẩn bị rời tỉnh khảo sát ba ngày.”

Ngô Sở Úy vừa nghe Trì Viễn Đoan định đi, lập tức cảm thấy có hy vọng. Ba ngày đó! Trì Sính dù có phản ứng chậm chạp cỡ nào, ba ngày cũng đủ cho hắn giải được rồi chứ.

Không ngờ Trì Viễn Đoan nói tiếp: “Cậu cũng sắp xếp đi, chiều xuất phát với tôi.”

Mặt Ngô Sở Úy lập tức từ vui mừng biến thành xám xịt.

“Cái gì? Con cũng phải đi cùng chú?”

“Không phải cậu nói ở nhà một mình nhàm chán vô vị sao? Đúng lúc tôi dẫn cậu ra ngoài thoáng gió, cậu cũng tham quan doanh nghiệp tiên tiến của tỉnh khác một chút, học tập kinh nghiệm phát triển của người ta.”

Ngô Sở Úy ra vẻ khó xử: “Ý tốt của chú con xin ghi nhận, nhưng con thật sự không muốn cùng chú chạy đông chạy tây. Nói thật với chú luôn, chú thấy con mỗi ngày cười ha ha như vậy, thật ra trạng thái tinh thần của con không tốt. Con muốn nhân lúc chú không ở nhà nghỉ ngơi thỏa đáng, có thể khi chú về, con đã nghĩ thông rồi.”

Trì Viễn Đoan không đổi sắc: “Tôi cũng nói thật với cậu luôn, sở dĩ tôi dẫn cậu theo, chính là vì để cậu lại một mình tôi không yên tâm. Cậu cũng khỏi nói nhảm nữa, mau sắp xếp đồ đạc đi.”

Ngô Sở Úy thấy chuyện này không còn chỗ thương lượng, chỉ đành sụ mặt hỏi: “Khi nào đi.”

“Khoảng mười hai giờ.”

Ngô Sở Úy nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi. Trời ơi! Còn có hơn một tiếng, trừ đi thời gian tiêu hao trên đường, cũng chỉ còn hơn bốn mươi phút thôi.

Trì Sính có thể giải ra được trong thời gian ngắn như thế sao?

Lỡ đâu mình đi rồi anh ta mới hiểu, dẫn người xông đến đây, không phải đồng nghĩa tự sa vào lưới sao? Nếu để Trì Viễn Đoan biết, dưới cơn tức giận liệu có ném mình ở tỉnh khác hoặc mục đích chuyến đi này của ông chính là thần không biết quỷ không hay xử mình không?

Trong đầu Ngô Sở Úy hiện lên cảnh tượng thê thảm mình trúng đạn xong não chảy đầy đất.

Đang nghĩ thế, Trì Viễn Đoan lại mở miệng.

“Sao còn không mau đi sắp xếp đồ đạc?”

Ngô Sở Úy gian nan nói: “Không cần vội đâu mà? Không phải còn hơn một tiếng sao?”

“Cậu không ăn cơm sao?” Trì Viễn Đoan nghiêm mặt: “Chúng ta phải xuất phát lúc mười một giờ rưỡi, đi ăn cơm trước, đợi ăn xong thì cũng đến mười hai giờ rồi.

Lại đi trước nửa tiếng, Ngô Sở Úy bấm tay tính toán, vậy không phải chỉ còn thừa mười phút sao?

Nghĩ đến đây, Ngô Sở Úy nhanh chóng chuồn về phòng ngủ, vội gửi ám hiệu cho Trì Sính.

Bên này Trì Sính đang tranh luận không dứt, hắn chắc chắn Khương Tiểu Soái giải sai. Khương Tiểu Soái cũng tự cảm thấy không bình thường, nhưng vì mặt mũi, kiên trì cách giải của mình là đúng.

Ngay lúc này, đồng hồ của Trì Sính lại chuyển động.

Khương Tiểu Soái vội ghé đầu vào xem.

“Một giờ năm phút.”

Ngô Sở Úy chỉnh giờ xong, lặng lẽ chờ một lát, cho bên đó đủ thời gian ghi nhớ. Vừa vặn cái thứ hai, cửa bị mở ra không chút dấu hiệu, thân hình cao to của Trì Viễn Đoan bước vào.

Ngô Sở Úy bị dọa giật bắn, vội rũ hai tay xuống.

Kết quả, Trì Viễn Đoan chỉ lấy hai cái áo trong tủ rồi đi.

Ngô Sở Úy thở ra nhẹ nhõm.

Sau đó lại nâng tay lên, tiếp tục chỉnh giờ. Do thần kinh còn nằm ở trạng thái căng thẳng, kim đồng hồ xoay rồi xoay, cuối cùng lại dừng ở một giờ năm phút.

Ý, hình như mình đã chỉnh cái giờ này rồi.

Vốn dĩ Ngô Sở Úy muốn vặn hai chữ cái, k (mau) d (lên). Nhưng bây giờ có thêm một chữ k (mau), nghĩ lại, k (mau) k (mau) d (lên) cũng không tệ, càng có thể biểu hiện tâm lý nôn nóng của mình.

Vì vậy, lại chỉnh sang bốn giờ.

Khương Tiểu Soái ghi lại ba số này lên giấy, lại đối chiếu với bảng chữ cái tìm tìm rồi cuối cùng vỗ bàn tự tin.

“Anh còn nói tôi giải sai, căn bản không sai! Anh tự xem đi, cậu ta lại gửi cái gì này?”

Ánh mắt âm trầm của Trì Sính ném lên tờ giấy.

Phía trên liệt ra ba chữ cái lớn – K, K, D.

Khương Tiểu Soái lớn tiếng giải thích: “Nhìn thấy chưa? Cậu ta muốn anh, nghĩ thoáng chút.”

Lần này, sắc mặt Trì Sính thật sự biến đổi.

Tạm thời không tính câu nói này là thật hay là đang giỡn, chỉ cần nhìn riêng đáp án của hai câu nói này, đã đủ để Trì Sính mài răng một hồi.

Bên kia Ngô Sở Úy đang nôn nóng chờ đợi, liên tục nhìn đồng hồ, mười phút, năm phút, bốn phút, ba phút hai phút… mắt thấy giờ dự tính sắp đến, Ngô Sở Úy không cam tâm, lại gia hạn thêm mấy phút nữa.

Vượt đèn đỏ tiết kiệm một phút, đường cao tốc tiết kiệm hai phút, đi đường tiết kiệm ba phút.

Cuối cùng, thực sự không cách nào gia hạn cho Trì Sính nữa, Ngô Sở Úy chỉ đành ôm tâm trạng bi thống truyền ám hiệu cho Trì Sính. B (đừng) L (tới) L (nữa).

Khương Tiểu Soái nhìn xong, nhàn nhạt cho Trì Sính biết.

“Cậu ta nói không nói nữa.”

Mặt Trì Sính đen triệt để, quyết đoán bước ra khỏi cửa, đi thẳng đến nhà họ Trì.

Sư đồ chính là sư đồ, quả nhiên ăn ý nghịch thiên, một hồi giải mã ông nói gà bà nói vịt, vậy mà lại có thể đạt được mục đích giống nhau.

Bên này Ngô Sở Úy đã sắp xếp đến không thể sắp xếp thêm.

Trì Viễn Đoan hỏi: “Sắp xếp xong chưa?”

Ngô Sở Úy gật đầu.

“Vậy thì đi thôi.” Trì Viễn Đoan cầm túi.

Ngô Sở Úy đột nhiên biến sắc, tỏ vẻ lúng túng nói: “Con đi vệ sinh chút, bụng hơi khó chịu. Năm phút là xong, chú đợi một chút nha.”

Trì Viễn Đoan cũng đoán được y sẽ không giở nổi trò quái nào, nên gật đầu để mặc y đi.

Ngô Sở Úy quả thật cũng không muốn làm gì, ngoài cửa sổ luôn có người trông chừng y, chạy ra cũng bị người ta khiêng về. Y chỉ muốn lải nhải một lát, lề mề lề mề, để an ủi bản thân.

Một phút sau, Trì Sính đến.

Thời gian tiết kiệm được của hắn còn nhiều hơn thời gian gia hạn của Ngô Sở Úy, lúc ở trên đường cao tốc, hắn tiết kiệm được hơn mười phút.

Nhà họ Trì là biệt thự riêng, trước kia chỉ có trước cửa có cảnh vệ, bây giờ bốn góc đều có người trông chừng. Trì Sính vừa thấy trận thế này, liền đoán được bên trong có giấu người.

Trong lòng nghẹn một bụng lửa.

Xuống xe rồi, không trực tiếp vào cửa, mà tránh vào chỗ tối. Nhắm chuẩn một cảnh vệ đang ngủ gật, yên hơi lặng tiếng bước qua, đánh một cái sắc bén vào gáy người ta.

Tên cảnh vệ cách hắn gần nhất đảo mắt nhìn mặt Trì Sính, bất giác sững người. Kết quả chỉ mới xuất thần một chút, còi báo động trên cổ đã bị Trì Sính đấm vỡ.

Sau đó, cổ bị nghiến chặt, con ngươi lồi ra ngoài, trán nổi đầy gân xanh.

Hai người này từ đầu đến cuối ngay cả chút động tĩnh cũng không kịp phát ra, đã bị Trì Sính tha sang một bên bỏ đó.