Chương 217: Trút giận

Trương Bảo Quý và Trương Doanh cùng về công ty.

Lần này Ngô Sở Úy tràn đầy thành ý, trực tiếp bày hơn hai mươi văn kiện hợp pháp gồm văn kiện đóng dấu đỏ của chính phủ, hợp đồng bao thầu hạng mục và bảng thông báo tiến trình thi công trước mặt Trương Bảo Quý, ám thị hạng mục đã chính thức phê duyệt.

“Ông suy nghĩ xong chưa?” Ngô Sở Úy hỏi.

Nhìn đại cuộc đã định, Trương Bảo Quý một là tiến, hai là lùi. Nếu tiến thì có nguy hiểm nhất định, chỉ cần hơi không cẩn thận có thể sẽ hủy sạch tiền đồ. Nếu lùi thì cá nhân tổn thất rất lớn, ông ta đã bỏ vào hạng mục này con số không nhỏ.

Cho nên chỉ có thể cược một phen.

“Tôi suy nghĩ xong rồi, đồng ý mua hạng mục này.” Trương Bảo Quý nói.

Ngô Sở Úy hơi nhếch môi: “Vậy phí chuyển nhượng…”

Trương Bảo Quý lập tức bảo đảm: “Trả theo con số chúng ta đã thương lượng trước.”

“Nhưng bây giờ lại có hai tập đoàn muốn mua hạng mục này.”

Ngô Sở Úy vẫy tay với luật sư, luật sư liền giao tư liệu về hai tập đoàn đó cho Trương Bảo Quý.

Mặt Trương Bảo Quý lộ vẻ nghiêm túc: “Ý của cậu là cậu không định chuyển hạng mục này cho chúng tôi? Hay là cậu còn đang suy nghĩ về cái giá đã đưa ra trước đó?”

“Chủ nhiệm Trương hiểu lầm rồi.” Ngô Sở Úy cười nhạt: “Nếu tôi đã dự định hợp tác với ông, thì sẽ không dễ dàng nuốt lời. Huống chi ông cũng xem như thầy hướng dẫn của tôi, tôi không thể chỉ nhìn lợi ích là không nhìn tình cảm.”

Tâm trạng Trương Bảo Quý không hề có chút thoải mái nào vì câu nói này, ngược lại càng thêm căng thẳng.

“Đúng đúng đúng…” Trương Bảo Quý gật đầu ngầm thừa nhận, “Cậu còn trẻ, cơ hội phát triển còn rất nhiều, đối với cậu thì quan hệ xã hội có giá trị hơn tiền.”

Ngô Sở Úy chợt chuyển giọng: “Nhưng quan hệ thì quan hệ, về vấn đề lớn chúng tôi vẫn không dám lơ mơ. Hiện tại bao gồm luôn ông, có ba tập đoàn muốn mua hạng mục này, muốn để tôi đặt quả cân này xuống, thì phải lấy ra đủ thành ý.”

Trương Bảo Quý cẩn thận nói: “Chỉ cần cậu gật đầu, tôi sẽ chuyển khoản trước 30% vào tài khoản của cậu. Đợi sau khi làm xong mọi thủ tục, tôi sẽ gửi phần còn lại cho cậu.”

“Cái này thì không vội, thành ý mà tôi nói không phải là tiền, là ở đây.” Ngô Sở Úy chỉ vào ngực trái.

“Ở đây?” Trương Bảo Quý vừa chỉ vào ngực trái, vừa dùng ánh mắt ám thị Trương Doanh.

Trên môi Ngô Sở Úy hiện nụ cười xấu xa.

“Cháu gái của ông không tệ.”

Trương Bảo Quý cũng lộ ra nụ cười sảng khoái.

“Có thể quen biết tổng giám đốc như cậu, là cháu gái tôi có phúc, thành ý tôi đương nhiên có. Tiệc ăn uống tối nay toàn bộ do tôi chi, tổng giám đốc Ngô cứ tận hứng là được.” Mặt Ngô Sở Úy đột nhiên trầm xuống, “Nhưng tôi không có nhà.”

Trương Bảo Quý ngẩn ra.

Ngô Sở Úy lại nói: “Ngay cả nhà cũng không có, ông yên tâm giao cháu gái cho tôi sao? Thành ý của ông thì đủ rồi đó, nhưng thành ý của tôi không đủ!”

Trương Bảo Quý lại xoắn xuýt lần nữa, trước đó vì tặng lễ, hầu như ông ta đã đào sạch gia sản. Hiện tại chỉ còn lại một căn nhà mua năm trước, vốn định giữ lại dưỡng lão… nhưng miếng thịt béo này thật sự quá béo, chỉ cần tiến triển thuận lợi, kiếm gấp bội không phải là vấn đề, đến lúc đó lợi nhuận sẽ được tính bằng đơn vị trăm triệu.

“Không sao, tôi chỉ là nói đùa thôi.” Ngô Sở Úy bâng quơ nói: “Ông không cần đặt trong lòng, cùng lắm đợi tôi suy nghĩ xong chúng ta lại nói đến chuyện này.”

“Không cần suy nghĩ!” Trương Bảo Quý giống như đã ra một quyết định gian nan: “Vấn đề này cậu không cần lo lắng, lát nữa đi sang tên nhà.”

Ngô Sở Úy cười cười.

“Vậy chuyện này chúng ta đã quyết định xong.”

Trương Bảo Quý thầm thở ra nhẹ nhõm.

Trước khi đi, Ngô Sở Úy lại nhắc nhở.

“Ba mươi triệu đó chuyển vào tài khoản cá nhân của tôi, không liên quan đến thủ tục chuyển nhượng.”

Trương Bảo Quý không có biểu cảm gì gật đầu.

Trên đường về, trợ lý đi cùng Trương Bảo Quý kìm không được hỏi: “Lời vừa rồi của cậu ta có phải ám thị ông chuyển tiền qua trước khi làm thủ tục chuyển nhượng không?”

“Phải.”

“Vậy ông nắm chắc mấy phần?” Trợ lý hỏi.

Trương Bảo Quý nói: “Nghe tôi dặn đây, chuyển từng phần từng phần.”

Hôm nay sau khi tan ca, Trương Doanh vào phòng làm việc của Ngô Sở Úy, ánh mắt Ngô Sở Úy nhìn cô ta không còn giống bình thường. Gương mặt trắng nõn của Trương Doanh hơi đỏ lên, răng nhẹ cắn vào đôi môi đỏ diễm lệ, ánh mắt nũng nịu lưu luyến một lúc trên mặt Ngô Sở Úy, tay sờ lên cổ y.

“Sao lại nhìn em như thế?”

Trước kia Trương Doanh động tay động chân với Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy đều sẽ có phản ứng rất mãnh liệt, hôm nay đột nhiên không có một chút cảm giác nào. Có lẽ là do một màn “trừng trị’ của Trì Sính có hiệu quả, cũng có thể là do sắp đến lúc kết thúc, trong lòng ngược lại cảm thấy chân thật hơn.

Trong tay Trương Doanh là một tấm thẻ phòng, mềm mại hỏi Ngô Sở Úy: “Tối nay rảnh không?”

Ngô Sở Úy tiêu sái rút tấm thẻ phòng ra, ánh mắt trông mong đầy phong lưu.

Trương Doanh gọi một cuộc điện thoại, Trương Bảo Quý lại chuyển một phần tiền vào thẻ của Ngô Sở Úy.

Tám giờ tối, Ngô Sở Úy như hẹn đến khách sạn.

Vừa mở cửa, Trương Doanh đã vòng tay ôm cổ y.

Ngô Sở Úy đạp lên cửa, không còn phong độ quý ông, mãnh liệt ném Trương Doanh lên giường, bắt đầu chậm rãi cởi cà vạt. Thân hình phái mạnh hiện lên trong ánh đèn u ám, đầy mùi vị đàn ông.

Ánh mắt Trương Doanh dụ hoặc mê người nhìn y.

Ngô Sở Úy ngả ngớn nói: “Nếu không phải chú của em lần chần, thì anh đã thao đồ lẳng lơ nhà em từ lâu rồi.”

Nhắc đến Trương Bảo Quý, Trương Doanh mới nhớ ra, trước khi làm việc cô phải cho Trương Bảo Quý uống một viên thuốc an thần.

“Tổng giám đốc, em phải đi vệ sinh trước.” Trương Doanh nói.

Ngô Sở Úy hỏi: “Đi làm gì?”

Trương Doanh ghé vào tai Ngô Sở Úy nhỏ giọng nói: “Xi xi.” (tiểu)

Ngô Sở Úy cười tà ác, “Không bằng chúng ta chơi uyên ương nghịch nước đi.”

Trương Doanh giả bộ tức giận đấm hai phát lên ngực Ngô Sở Úy.

“Anh xấu quá!”

Ngô Sở Úy cười ha ha, tùy ý Trương Doanh đi vào.

Trương Doanh vào trong rồi, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Trương Bảo Quý.

“Tổng giám đốc Ngô đến rồi.”

Nói xong để di động vào khe cửa, chụp bức hình Ngô Sở Úy để trần gửi cho Trương Bảo Quý, để ông ta hoàn toàn yên tâm.

Kết quả, gửi tin nhắn xong rồi, Trương Doanh liền bất tỉnh nhân sự.

Ngô Sở Úy tha cô ta lên giường, qua chừng hai mươi phút, lại lấy di động của cô ta gửi tin nhắn cho Trương Bảo Quý.

“Làm xong rồi, anh qua ký hợp đồng với tổng giám đốc Ngô đi.”

Gửi tin nhắn xong, Ngô Sở Úy liền căng thẳng chờ đợi trong phòng, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai?” Ngô Sở Úy tì lên cửa cẩn thận hỏi.

Giọng nói thấp trầm mạnh mẽ của Trì Sính vang lên: “Tôi.’

Ngô Sở Úy thở phào nhẹ nhõm, mở cửa ra, để Trì Sính mang Trương Bảo Quý hôn mê bất tỉnh vào trong.

Sau đó, cảnh Trương Bảo Quý và Trương Doanh trần truồng quấn quýt bên nhau được ghi hết vào máy chụp hình của Trì Sính.

Ngô Sở Úy kiểm tra tài khoản, Trương Bảo Quý đã chuyển toàn bộ tiền vào, khoản tiền cuối cùng được chuyển trên đường. Cũng chính là trước khi Trì Sính cướp ông ta, đủ thấy người này làm việc rất cẩn thận.

Chẳng qua, dù có cẩn thận hơn nữa cũng vô dụng, ngay từ khi bắt đầu ông ta đã định vị sai Ngô Sở Úy.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Ngô Sở Úy còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã bị người nào đó đè vào góc tường.

Trì Sính thò tay vào đũng quần Ngô Sở Úy, kiểm tra thứ đó của y có thành thật không.

Ngô Sở Úy vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, một thân khí phách đàn ông, bị Trì Sính sờ như thế, phần eo cứng cỏi lập tức mềm đi, giọng điệu nói chuyện cũng biến vị.

“Sờ tôi làm gì?”

Trì Sính sờ lên tiểu điểu mềm mại của Ngô Sở Úy, gương mặt lạnh lùng cũng nhu hòa đi, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy vẫn mang đầy uy nghiêm.

“Chỉ cho phép một lần, sau này không thể dùng chiêu tệ hại này.”

Ngô Sở Úy cười hê hê, cũng thò tay vào trong đũng quần Trì Sính tham luyến sờ một hồi.

Trì Sính để Ngô Sở Úy ra ngoài trước, còn hắn thì thu thập hiện trường “sạch sẽ”.

Cúi nhìn thân thể trần truồng của Trương Doanh, ánh mắt chuyển sang âm trầm, một chân cứng chắc dặm lên hạ thể Trương Doanh.

Ngô Sở Úy không biết, một cú của Trì Sính, triệt để cắt đứt đường lui viện cớ có thai để xin hoãn án của Trương Doanh.

Khi Trương Bảo Quý tỉnh lại đã là sáng hôm sau, trong phòng đầy mìi máu tươi gây mũi, quay đầu nhìn, trên giường toàn là máu, sắc mặt Trương Doanh tái nhợt.

Trương Bảo Quý biến sắc, còn chưa kịp mặc quần áo, cửa phòng đã bị đá ra.

“Ông Trương, ông dính líu đến việc hối lộ phi pháp, bao dưỡng tình nhân, tham ô công quỹ, hiện tại chúng tôi tuân theo pháp luật bắt giữ ông.”

Trương Bảo Quý không dám tin cầm trát bắt giam trong tay cảnh sát, trong khoản hối lộ nhìn thấy rõ “vàng thỏi” và “xe hàng hiệu”. Mà số tiền tham ô lạm dụng công quỹ trùng hợp là “ba mươi triệu”, tên của đồng bọn Trương Doanh cũng được liệt kê trong đó.

Trương Bảo Quý lập tức tê liệt ngã ngồi xuống đất.