Chương 216: Bắt tại trận

Trương Bảo Quý bỏ ra mười thỏi vàng và một chiếc xe, nhưng lại không nghe được một chút hồi âm nào. Ông ta không dám đột ngột đi tìm Trì Sính, chỉ có thể nhờ người đến nội bộ cục tài chính nghe ngóng tin tức, kết quả lại chuốc lấy mất mặt.

Trương Bảo Quý ẩn ẩn cảm thấy mình bị Ngô Sở Úy đùa giỡn, dưới cơn phẫn nộ, ông ta tới cửa nói chuyện với Ngô Sở Úy.

“Dựa vào cái gì tôi phải chắp tay dâng cơ hội này cho người khác?” Ngô Sở Úy nói rất rõ ràng: “Chủ nhiệm Trương, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi, công ty chúng tôi cũng đang tranh hạng mục này.”

Một tia sét đánh thẳng vào đầu Trương Bảo Quý, khiến thân thể ông ta run rẩy.

“Công ty các cậu cũng đang tranh hạng mục này?” Mặt Trương Bảo Quý xanh lét: “Vậy tại sao cậu còn đồng ý với tôi?”

Ngô Sở Úy khoát tay: “Tôi chỉ đồng ý sẽ khuyên Trì Sính, mấu chốt là anh ta không thích cho công ty ông, tôi cũng hết cách. Huống chi hôm đó ông cũng không nói rõ muốn tôi giúp thế nào, tôi cho rằng công ty ông chỉ muốn một muỗng canh, không nghĩ dạ dày của các người lại lớn như thế.”

Trong lòng Trương Bảo Quý hận đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta là quản lý cao cấp của doanh nghiệp nhà nước, được hưởng chính sách ưu đãi, trước giờ xem thường những doanh nghiệp tư nhân cơ sở không vững. Hiện tại lại bị một công ty nhỏ thành lập chưa được hai năm chế nhạo là “lớn bụng”, khuất nhục trong lòng là quá rõ ràng.

Nhưng trước mắt ông ta chỉ có một con đường – nhịn.

Ngô Sở Úy ung dung quan sát vẻ mặt Trương Bảo Quý, phán đoán suy nghĩ trong lòng ông ta.

Trầm mặc một lát, Trương Bảo Quý cuối cùng mở miệng, giọng điệu đã hồi phục ôn hòa ban đầu.

“Thế này đi, tôi đưa ra một đề nghị, cậu suy nghĩ xem có được hay không. Hạng mục này sẽ do công ty cậu tiếp nhận, sau đó chuyển thầu cho công ty tôi, chúng tôi sẽ trả cho cậu một khoản phí cao.”

Ngô Sở Úy trầm mặc không nói.

Trương Bảo Quý lại nói: “Cậu cũng biết, tiếp nhận một hạng mục lớn như thế, cần có tài lực kinh tế và cơ sở xã hội nhất định. Tôi không phải không tin và thực lực của công ty cậu, tôi chỉ đề nghị cậu cố gắng đừng mạo hiểm quá lớn vào giai đoạn phát triển ban đầu của công ty. Một khi tổn thất, rất có thể sẽ là đả kích mang tính hủy diệt.”

Ngô Sở Úy híp mắt, suy nghĩ lời Trương Bảo Quý.

“Tôi đây chỉ đề nghị với cậu thôi, đương nhiên người quyết định cuối cùng vẫn là cậu, khoản tiền tôi sẽ trả cho cậu, tuyệt đối cao hơn lợi nhận cá nhân giành được trong hạng mục. Mục đích cậu thành lập công ty không phải là vì kiếm tiền sao? Cơ hội tốt thế này, vừa cho cậu kiếm tiền, lại có thể bớt lo, chuyện rất tốt đó!”

Ngô Sở Úy ngừng một chút, mở miệng: “Ông ra giá đi.”

Trương Bảo Quý đưa ra một ngón tay.

“Mười triệu…” Ngô Sở Úy cười: “Vậy thì ông về đi.”

Trương Bảo Quý biến sắc, mở miệng hỏi: “Vậy cậu muốn bao nhiêu tiền?”

Ngô Sở Úy đưa ra ba ngón tay: “Ít nhất là con số này.”

Sắc mặt Trương Bảo Quý trở nên khó coi, lập tức đứng lên đi ra cửa, đi được nửa đường lại dừng. Ba mươi triệu quả thật là một con số róc thịt, từ khi ông ta nhận chức đến nay, chưa từng dính đến con số lớn như vậy.

Nhưng nếu không đồng ý, bỏ mất cơ hội thăng chức lần này, có thể ông ta vĩnh viễn không thể chạm vào số tiền lớn như thế nữa.

Chức lớn một cấp đè chết người.

Lăn lộn ở doanh nghiệp nhà nước nhiều năm rồi, Trương Bảo Quý không thể không hiểu đạo lý này.

Ngô Sở Úy cũng đứng lên, bước chân vững vàng đi lên lầu hai, Trương Bảo Quý quay đầu nhìn y, lại nhìn Trương Doanh đứng gần đó, đột nhiên gọi: “Tổng giám đốc Ngô, đợi một chút.”

Ngô Sở Úy đứng lại, thần sắc thản nhiên nhìn Trương Bảo Quý.

Trương Bảo Quý xoắn xuýt dữ dội, nói với Ngô Sở Úy: “Tôi suy nghĩ một chút.”

Ngô Sở Úy nhếch môi, không nói thêm gì.

Buổi tối sau khi tan ca, Trương Doanh luôn chần chừ không chịu đi.

“Tổng giám đốc, tối nay đi đâu ăn vậy?” Trương Doanh lại dính vào người Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy nói: “Về nhà ăn.”

Trương Doanh lại hỏi: “Trong nhà có mấy người?”

“Hai người.”

“Người còn lại là nam hay nữ?”

“Nam.”

Mắt Trương Doanh sáng lên: “Vậy em có thể cùng anh về nhà ăn được không?”

Ngô Sở Úy thầm nghĩ, nếu cô không muốn sống nữa, thì có thể lên xe tôi.

Còn chưa kịp cự tuyệt, Trương Doanh đã đột ngột ôm y, bình thường chỉ cọ tới cọ lui, Ngô Sở Úy còn có thể tiếp nhận. Đột nhiên tiếp xúc diện tích lớn thế này, lông tơ toàn thân y đều dựng lên.

Vậy mà lúc này, Trương Doanh còn không ngừng vặn eo, hai gò thịt mềm liên tục cọ vào ngực Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy đặt tay lên eo cô ta, vừa định đẩy cô ta ra, thì lại nghe thấy cô ta rên một tiếng mê người.

“Ưm…”

Ngay lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra.

Gương mặt như diêm vương đòi mạng của Trì Sính xuất hiện trước mắt Ngô Sở Úy, đũng quần Ngô Sở Úy bị rót vào gió lạnh thấu xương, hai chân lạnh đến run lẩy bẩy.

Trương Doanh cũng rời khỏi người Ngô Sở Úy, vẻ mặt xấu hổ nhìn Trì Sính gần đó.

Trì Sính chỉ nhìn một cái đã nhìn ra đây là một con gà. (Gà: gái đi*m)

Chẳng qua hắn không lập tức mổ xẻ cô ta, mà thờ ơ nói: “Tôi có chuyện muốn nói với tổng giám đốc Ngô.”

Trương Doanh chớp chớp mắt với Ngô Sở Úy: “Em đợi anh ở bên ngoài nha!”

Ngô Sở Úy thầm kêu mẹ ơi, sau đó nói với Trương Doanh: “Đừng đợi tôi, lát nữa tôi phải về nhà, có gì ngày mai nói sau đi!”

Không ngờ, Trì Sính lại nói với Trương Doanh: “Cô đợi một chút đi.”

Ngô Sở Úy kinh ngạc nhìn Trì Sính.

Cửa phòng làm việc vừa đóng, mặt Trì Sính lập tức đen thui, tay hung hãn túm tóc Ngô Sở Úy, kéo đầu y ngữa ra, ót gần như đập vào mặt bàn.

“Tôi cho cậu đủ tự do, là để cậu ở đây đùa giỡn cám dỗ sao?”

Ngô Sở Úy cứng miệng: “Tôi không có, là cô ta cứ muốn dính vào.”

“Cậu còn nói!!!” Trì Sính hung tợn nhéo lên đầu nhũ Ngô Sở Úy: “Tôi thấy ngực cô ta dán lên ngực cậu, cậu chẳng thèm lùi một bước.”

Ngô Sở Úy đau đến run rẩy, nắm cổ tay Trì Sính cầu xin: “Đau, đau…”

Trì Sính không nói hai lời, trực tiếp bước vào phòng trong, lấy ra một cái dương cụ giả vừa thô vừa dài trong tủ đầu giường, dựng lên bàn làm việc, lột quần Ngô Sở Úy, nâng người y lên bàn làm việc.

“Không phải cậu đói khát lắm sao? Tự thao đi!”

Đây là phòng làm việc của Ngô Sở Úy, không đến mức là thần thánh, nhưng đối với y mà nói cũng là nơi khá cấm kỵ. Trì Sính bảo y bày tư thế chịu không thấu thì thôi đi, còn muốn làm chuyện hạ tiện này, y đương nhiên không theo.

Nhưng y có nguyện ý hay không đã không quan trọng, mấu chốt là Trì Sính không tha cho y.

Không bôi trơn, không chuẩn bị trước, Trì Sính ép Ngô Sở Úy ngồi xổm trên bàn làm việc, nhắm dương cụ giả vào cửa cúc của Ngô Sở Úy, túm eo y trực tiếp ấn xuống.

Ngô Sở Úy kêu đau.

“Đau… mông đau…”

Trì Sính không chỉ không dừng tay, còn đánh mạnh hai cái lên mông y.

“Mau động cho tôi, mau lên…”

“A a… hu hu…”

Ngô Sở Úy không động sẽ bị đánh, động không đủ nhanh cũng bị đánh, y chỉ có thể làm động tác khó chịu thấu trên bàn làm việc, dưới mí mắt của Trì Sính, trong chiếc sơ mi âu phục.

Chỗ riêng tư bị Trì Sính điều giáo thời gian dài đã có đủ tính đàn hồi, ban đầu đau không chịu nổi, chậm rãi có dịch ruột bôi trơn. Ngô Sở Úy không muốn lộ ra vẻ mặt dâm đãng trong trường hợp này, nhưng Trì Sính liên tục sỉ nhục làm y không còn chỗ trốn.

“Nhìn dáng vẻ lẳng lơ thiếu thao của cậu đi!”

Trì Sính nhéo mạnh vào đầu nhũ Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy đau đớn khóc kêu.

Trương Doanh đứng cách đó không xa, nghe tiếng liền qua gõ cửa.

“Tổng giám đốc, anh sao vậy?”

Ngô Sở Úy cố rặn ra hai chữ: “Không… sao…”

Lúc này, Trì Sính đột nhiên lại đâm một ngón tay vào hoa cúc đã căng đầy của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy muốn tránh, lại bị Trì Sính giữ chặt eo, hung tợn đâm rút xoa ấn.

Ngô Sở Úy cắn miệng đến xanh tím, sợ người bên ngoài nghe được tiếng động.

Nhưng Trì Sính quyết không buông tha, bức ép y phải ngồi mạnh xuống, tạo ra tiếng bóc bóc không nói, còn dùng răng cắn nát áo sơ mi của Ngô Sở Úy, rồi nhai nghiến đầu nhũ y.

Ngô Sở Úy vừa đau vừa ngứa vặn mông, mặt vặn vẹo khóc xin Trì Sính.

“Tôi muốn… Trì Sính… a…”

Trương Doanh lại gõ cửa: “Tổng giám đốc, anh không thoải mái sao?”

Ngô Sở Úy không dám phát ra âm thanh quá lớn, chỉ có thể cắn tai Trì Sính cầu xin: “Chúng ta vào phòng trong được không? A… đừng cắn nữa… không được rồi…”

Trì Sính sầm mặt nói: “Thật nên cho cậu nhìn dáng vẻ dâm đãng của mình.”

Tiếc rằng, cuối cùng Trì Sính vẫn không nhẫn tâm bắt y tiếp tục, chẳng qua cũng không cho Ngô Sở Úy thỏa mãn. Giúp y mặc xong quần áo, đường hoàng ra ngoài, để giữ mặt mũi cho y.

Hơn nữa, Trì Sính còn mời Trương Doanh đến nhà ăn cơm.

Chẳng qua, Ngô Sở Úy đã không có bất cứ hứng thú nào với cô ta, trong đầu toàn là chuyện chưa làm xong ở phòng làm việc, một lòng muốn lăn giường với Trì Sính, sớm đuổi cô ta về.

Hôm sau, Trương Bảo Quý tìm Trương Doanh.

Trương Doanh cười hi hi nói: “Tối qua tổng giám đốc Ngô mời em về nhà ăn cơm, hơn nữa Trì Sính cũng có mặt.”

Trương Bảo Quý nghe thế, trong lòng liền thấy có hy vọng.

“Tối nay nhất định phải dụ được cậu ta, chỉ cần cô làm xong chuyện bên này, tôi mới dám chuyển khoản.”

Trương Doanh cười hôn một cái lên mặt Trương Bảo Quý: “Yên tâm đi.”