Chương 3: Chương 1.3

Trận thám hiểm này giúp Bạch Thư Duy làm quen được một người bạn mới, anh còn đưa kẹo que duy nhất ở trên người cho cô. Đây chính là thứ quan trọng lúc anh đi thám hiểm mang theo.

Xé giấy bọc xinh đẹp ra, cầm kẹo que nhét vào miệng làm gò má của Kha Dụ Phân tròn vo cực kỳ giống một chú chuột nhỏ. Bạch Thư Duy cảm thấy cô vừa đáng yêu vừa đẹp, anh nghĩ trong chuyện cổ tích công chúa có phải là bộ dáng kia không.

Mưa vẫn rơi mãi cho đến gần tối rốt cục cũng ngừng. Khi đó nói tạm biệt nhưng Bạch Thư Duy vừa bước chân ra khỏi nơi trú ẩn nhỏ bé này thì có một lực níu lại vạt áo của anh.

Quay đầu lại thì thấy vành mắt vừa cười vui vẻ của cô xuất hiện màu hồng hồng, bộ dáng sắp khóc đến nơi, làm cho anh cảm thấy ngực của mình như bị cái gì chận lại cực kỳ khó chịu.

"Cậu không đi có được không? Tớ… Tớ sợ ở một mình."

"Nếu không, tớ đưa cậu về nhà trước."

Cô méo miệng lắc đầu ". . . . . . Tớ không muốn về nhà."

"Tại sao?" Anh cảm thấy rất kinh ngạc.

"Bởi vì tớ ghét mẹ, tớ ghét học ballet, tớ ghét đàn dương cầm, tớ ghét làm đứa trẻ ngoan. . . . . ."

Cô đau lòng khóc, cô nói mẹ yêu cầu rất nghiêm khắc làm cho cô thở không nổi. Cô nói, nếu như đứa nhỏ không ngoan sẽ làm người khác không vui, cô thà làm đứa nhỏ xấu xa. Cô nói, cô không muốn về nhà, cô còn nói rất nhiều, rất nhiều. . . . . .

Anh dường như có thể lý giải được tâm tình của cô, bị buộc làm chuyện mình không thích đúng là một điều rất khổ sở. Giống như mỗi lần mẹ buộc anh ăn những món ăn kia, anh cũng cảm thấy mình sắp điên lên.

Không biết nên nói như thế nào cho phải, anh có thể lý giải nhưng cũng không giúp được một tay. Nhưng anh biết mình không thể bỏ cô một mình ở nơi này, bởi vì cô là bạn của anh.

Bạch Thư Duy dừng lại, rất nghĩa khí cầm tay của cô "Đừng sợ, có tớ ở cùng cậu."

Lúc đó anh chỉ đơn giản là có ý tốt thồi, không biết hai đứa trẻ mười tuổi cùng nhau biến mất không chỉ có thể khiến tất cả người lớn lo lắng đến ngã ghế mà thậm chí đến cuối cùng sẽ có kết quả vô cùng thê thảm.

Mẹ Kha xinh đẹp cao quý dẫn đầu đoàn người ở công viên tìm được hai người bọn họ. Nhìn thấy mẹ vô cùng tức giận xuất hiện, Kha Dụ Phân cầm tay Bạch Thư Duy co cẳng chạy, nói gì cũng không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Đang rượt đuổi thì phát sinh ngoài ý muốn là một chiếc xe mất khống chế vượt đèn đỏ ***ng vào mẹ của Kha Dụ Phân.

"Kha Dụ Phân, đừng chạy nữa. Nhanh, mau dừng lại ngay, mẹ cậu bị xe ***ng phải rồi." Bạch Thư Duy ngăn cản cô lại.

Nghe lời của anh, cô không chạy nữa, thật sự không chạy nữa, nhưng lại sợ hãi, hơn nữa nhìn mẹ mình nằm trên mặt đất không nhúc nhích thì sắc mặt cô trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Bạch Thư Duy cảm thấy sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay run rẩy của cô truyền đến, anh lo lắng gọi tên cô "Kha Dụ Phân, Kha Dụ Phân. . . . . ."

Cô cắn môi, sắc mặt trắng bệch, không có phản ứng.

Bạch Thư Duy không nhớ rõ bọn họ làm thế nào đi đến bệnh viện nhưng anh nhớ, khi mẹ Kha kết thúc giải phẫu được đẩy ra ngoài thì Kha Dụ Phân khóc, mắt to tròn vo đầy nước mắt đang rơi ra ngoài, gần như sám hối nhìn mẹ ưng thuận cam kết.

"Mẹ, mẹ. . . . . . Mẹ, thật xin lỗi, con không dám, mẹ đừng chết có được không? Mẹ, con đồng ý với mẹ, con sẽ ngoan, mỗi ngày con sẽ luyện ballet, luyện Piano, con sẽ ngoan. Mẹ, thật xin lỗi, mẹ đừng chết có được không, con thật sự sẽ ngoan, mẹ. . . . . ."

Một màn kia của Kha Dụ Phân làm rung động đáy lòng u mê của Bạch Thư Duy mãnh liệt. Mặc dù đã rất nhiều năm rồi nhưng mỗi lần nhớ tới nước mắt của Kha Dụ Phân lúc đó, Bạch Thư Duy vẫn cảm giác đau lòng.

Sau đó thì sao?

Sau khi mùa hè kia kết thúc, Bạch Thư Duy cũng không gặp lại Kha Dụ Phân, anh rất nhớ cô, nhưng không biết nên đi đâu tìm cô.

Cũng từ kỳ nghỉ hè đó, lần đầu tiên Bạch Thư Duy cảm nhận rõ ràng được thì ra là nhớ nhung là một chuyện khó khăn đau khổ như vậy.

Trên thực tế, Kha Dụ Phân không có biến mất. Ngày đầu tiên tựu trường, Bạch Thư Duy vào lớp mới thì nhìn thấy cô trong phòng học. Thậm chí sau tám năm, anh và cô vẫn là bạn học cùng lớp.

Nhưng làm anh cảm thấy tiếc nuối chính là Kha Dụ Phân ở trong công viên chơi xích đu, ăn kẹo que, hơi ngu ngốc, hơi yếu ớt lại quật cường, bộ dáng đó thật đáng yêu, cười lên thì thần thái sáng láng cũng chỉ xuất hiện ngắn ngủi trong ngày đó của mùa hè năm đó.

Sau này Kha Dụ Phân luôn làm anh cảm thấy rất xa lạ.

Cô vẫn cười nhưng cười đều không thật lòng, mắt của cô vẫn to tròn sáng ngời như vậy nhưng luôn ảm đạm và lo lắng làm anh cảm thấy vô cùng xa lại. Vả lại khi anh mấy lần cố gắng đến gần cô, cô đều né tránh.

Cô không có chết, nhưng như vậy đối với anh cũng như cô đã chết.

Trong căn hộ ở NewYork, khúc nhạc của Chopin vẫn đang du dương, Bạch Thư Duy lẳng lặng nhìn tấm hình trong tay.

Mười năm rồi, sau khi tốt nghiệp trung học thì đã mười năm chưa từng gặp cô, cô bây giờ có tốt không? Đã có người đàn ông yêu thương của mình chưa?

Anh thường thường nghĩ, nếu ban đầu anh không cố gắng đến gần cô, nếu như ban đầu anh tích cực cố gắng bắt được cô. Như vậy Kha Dụ Phân sáng ngời tức giận thuộc về mùa hè năm ấy nói không chừng vẫn còn tiếp tục tồn tại. Và bây giờ cô và anh sẽ không như thế này đúng không?

Nghĩ đến đây, Bạch Thư Duy nở một nụ cười khổ.

"Kha Dụ Phân, cậu có khỏe không? Còn cố gắng duy trì sự khéo léo như vậy sao?"