Kha Dụ Phân không ngờ lại gặp cô ta ở chỗ này.
Sau khi đến tiệm áo cưới lấy hết đồ, Kha Dụ Phân nghĩ thầm thời gian còn sớm nên quyết định đi uống một ly cà phê, lẳng lặng tạm biệt ngày độc thân cuối cùng của cô, thật khéo lại ***ng Uông Tinh Tinh đã lâu không gặp ở trong quán cà phê.
Uông Tinh Tinh là bạn cùng lớp tiểu học của cô, từ nhỏ mẹ cô chỉ thích mang hai cô ra so sánh. So bài tập, so tài nghệ, so thành tích, so dáng người, so tất cả những thứ có thể so sánh. So đến cuối cùng cô và Uông Tinh Tinh như nước với lửa, lúng túng xa cách, bạn bè cũng không làm được.
Có lẽ là phong thủy luân chuyển nên những lời này đã ứng nghiệm, trong quá khứ Uông Tinh Tinh luôn thua cô, rốt cuộc ở chuyện lớn là hôn nhân thì lại thắng. Hai năm trước đã lên xe hoa lấy chồng, điều này làm cho tác phong cố chấp, tính tình độc tài, quen nắm trong tay tất cả của mẹ cô dường như muốn điên. Bà bắt đầu an bài liên tiếp những buổi xem mắt cho cô, cuối cùng thì ở một đống người đàn ông chưa cưới lại chọn trúng một người là người kế thừa một cửa hàng bán thuốc.
Chu Lập Đạt có tài buôn bán lại môn đăng hộ đối.
Nói đến hôn lễ, mẹ có thể nói là dùng hết sức lực vì cô mà tổ chức, từ tiệc rượu đãi khách, số bàn, hình dạng bánh cưới cho đến kiểu dáng áo cưới. . . . . . Dùng lỗ tai suy nghĩ cũng biết tất cả đều lấy mục tiêu là vượt qua Uông Tinh Tinh.
Kha Dụ Phân biết chuyện này rất buồn cười, nhưng cô đã làm một đứa con ngoan 28 năm, trừ thuận theo thì cũng chỉ có thể thuận theo.
Nhìn Uông Tinh Tinh đi tới, Kha Dụ Phân do dự có nên gọi cô ta hay không, dù sao Uông Tinh Tinh từng vô cùng chán ghét cô. Không ngờ, Uông Tinh Tinh bỏ qua tất cả quá khứ, vượt lên trước một bước chủ động tiến đến chào hỏi cô.
"Hello, Kha Dụ Phân, đã lâu không gặp."
Thấy khuôn mặt tươi cười của cô ta, Kha Dụ Phân hơi bất đắc dĩ, lúng túng, còn có chút thụ sủng nhược kinh. Cô thản nhiên mở miệng ". . . . . . Đã lâu không gặp, Tinh Tinh."
"Không ngờ lại gặp cậu ở chỗ này, muốn đi sao?"
Kha Dụ Phân lắc đầu.
"Thật tốt quá, cầm giúp mình cái này, nhanh lên nặng chết mất!" Không đợi đối phương đồng ý, Uông Tinh Tinh đã giơ lên bao lớn bao nhỏ chuyển tất cả cho Kha Dụ Phân. Sau đó nhìn xung quanh quán cà phê, chỉ tay đến chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, nói "Bên kia còn chỗ ngồi, cậu qua đó trước, tớ đi lấy đồ uống. Cậu uống cái gì?"
"Cà phê." Rất bất ngờ nhưng Kha Dụ Phân cũng không cự tuyệt, có thể là do mẹ huấn luyện quá tốt nên cô đã có thói quen tiếp nhận chỉ đạo của người khác, đi về phía cửa sổ sát đất ngồi xuống, lẳng lặng chờ Uông Tinh Tinh.
Không bao lâu Uông Tinh Tinh cầm một cái khay đi tới, phía trên có một ly cà phê, một ly nước trái cây và một dĩa bánh.
"Mệt chết đi được, sáng sớm dậy đã phải giặt một đống quần áo, còn chưa kịp thở thì đứa nhỏ ở nhà làm loạn đòi đi chơi, tớ đây thân làm mẹ cũng phải ráng dẫn con trai đi chơi." Uông Tinh Tinh oán trách thao thao bất tuyệt "Vốn không cảm thấy đói, bây giờ ngẫm lại tự dưng cảm thấy vô cùng đói, tưởng tượng có thể ăn hết một con trâu vào bụng."
Tuy than thở nhưng Kha Dụ Phân nhìn ra được Uông Tinh Tinh đang hưởng thụ điều làm cho cô ấy bận rộn chết được này, nếu không cô ấy sẽ không nói mà mặt mày hớn hở như vậy.
"Vậy sao không lấy thêm vài món nữa?" Cô khẽ nhấp cà phê, không cho là chỉ bằng vào một ly nước trái cây và một vài cái bánh mà có thể ngăn cản mãnh liệt cảm giác quá đói đủ để nuốt một con trâu được.
"Tiểu thư à, tớ đã kết hôn, không còn là đứa con gái năm xưa nữa, ăn cái gì cũng phải kiềm chế, nếu không không cẩn thận, vóc người nhưng sẽ ốm đi nghiêm trọng, hoặc sẽ mập lên không cứu vãn được. . . . . . Chậc…Chậc…Chậc, hậu quả thật khó lường." Uông Tinh Tinh không hề để tâm vấn đề cô đang nhạo báng chính là vóc người mập mạp sau khi sinh của cô.
Kha Dụ Phân bị giọng nói của cô làm cho chọc cười "Đứa bé kia đâu?" Cô biết Uông Tinh Tinh có con rồi mới cưới.
"Đang ở cùng với chồng tớ, hai cha con đang ở trong phòng đọc sách bên cạnh. Tớ vừa đi chọn một ít đồ dùng hàng ngày, thuận tiện nghỉ ngơi." Bao lớn bao nhỏ ở bên cạnh chính là chiến tích của cô "Xin lỗi, tớ phải bổ sung năng lượng đã. À. . . . . . Xin cậu hãy thả lỏng chút được không. Ở đây là nơi để cho con người ta được thư giãn, cậu ngồi thẳng như vậy tớ nhìn mà lưng cũng đau, đừng làm cho tớ nuốt không trôi, cám ơn." Nhạo báng xong, Uông Tinh Tinh mở miệng thật to ăn.
Kha Dụ Phân không thể làm gì khác hơn là nghe lời, dùng hết khả năng làm cho lưng của bản thân khom xuống, để cho mình ở trong mắt Uông Tinh Tinh là đang buông lỏng.
Lần cuối cùng cô và Uông Tinh Tinh ngồi chung một chỗ là lúc nào? Cô suy nghĩ hồi lâu, phát hiện hai người đã có quan hệ tồi tệ lâu lắm rồi. Thế nên cô không nghĩ ra có ngày cô và cô ta ngồi chung một bàn cùng nói chuyện phiếm. Quả là kỳ tích.
Uông Tinh Tinh đã thay đổi, trong ấn tượng của cô thì cô ấy vì bảo vệ lòng tự trọng nên luôn giương nanh múa vuốt. Bây giờ thì cô ấy đã thu lại hết nanh vuốt đó, trở thành một người vui vẻ hài hước. Điều này qua giọng điệu nói chuyện của cô ấy thì cô có thể cảm nhận được.
"Cậu xem ra rất hạnh phúc." Kha Dụ Phân thật lòng nói.
"Không phải xem ra, mà là thật." Về đề tài hạnh phúc hay không, cô hoàn toàn không khách khí bởi vì cô quả thật là rất hạnh phúc.
"Như vậy rất tốt. . . . . ." Trong khi cô ấy đang vui vẻ, Kha Dụ Phân nghĩ không biết sau khi cô kết hôn có phải cũng có thể hạnh phúc giống như cô ấy hay không?
Ăn xong hết mấy cái bánh rồi mút mút ngón tay, lau miệng, hớp một ngụm nước trái cây, Uông Tinh Tinh nhìn cô "Tớ nghe nói cậu muốn kết hôn, chú rễ chắc là đã thông qua sàng lọc nghiêm khắc của mẹ Kha rồi hả?" Không hề khách khí nhạo báng.
Mẹ Kha dạy dỗ Kha Dụ Phân nghiêm khắc không ai không biết, không người nào không hiểu, đừng nói chỉ quản thành tích tài nghệ, ngay cả quan hệ bạn bè mẹ Kha cũng điên cuồng khống chế.
Trước kia Uông Tinh Tinh cảm giác mình rất xui xẻo, bị mẹ Kha chọn trúng làm bạn của Kha Dụ Phân. Điều đó làm liên lụy cô đánh mất tuổi thanh xuân quý báu, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại thì cô cảm thấy Kha Dụ Phân mới thật sự là xui xẻo. Bởi vì, xui xẻo của cô ít nhất còn có ngày thoát khỏi, còn xui xẻo của Kha Dụ Phân là cả đời. Cô cũng thông cảm với cô ấy.
"Ừ." Kha Dụ Phân cũng không phủ nhận, bởi vì không có cần thiết. Uông Tinh Tinh từ trước đến biết rõ mẹ cô là dạng người gì.
"Tớ sẽ không đến dự, bởi vì ban đầu cậu cũng không tới chúc phúc tớ. Ngay cả Bạch Thư Duy ở nước Mỹ xa xôi còn đưa thiệp chúc mừng, còn tớ mang thiệp mời đến tận nhà cậu thì…." Cô cong môi lên oán trách
"Bạch Thư Duy."
Từ trong miệng Uông Tinh Tinh nghe cái tên đó, hồi lâu sau lòng của Kha Dụ Phân đột nhiên nhảy một cái mãnh liệt, một giây sau thì tâm đang bình tĩnh như mặt hồ bắt đầu cuồn cuộn, trong đầu xuất hiện rất nhiều đoạn hình ảnh ngắn, trong những đoạn hình ảnh đó từ đầu tới cuối đều không ngừng lặp lại bóng dáng một người xuất hiện, đó chính là Bạch Thư Duy.
Đã hơn mười năm, sau khi tốt nghiệp trung học cô cũng chưa từng thấy qua anh, thì ra là anh đi Mĩ. . . . . .
Kha Dụ Phân nhéo nhéo ngón tay, tim căng lên, còn hơi chua xót.