Mùa hè năm 1994,
Bạch Thư Duy mười tuổi, mấy ngày trước mới cùng mẹ dời đến thị trấn nhỏ này, vì để quen thuộc với nơi ở mới nên mỗi ngày anh đều ra ngoài một mình để thám hiểm mọi ngõ ngách.
Quần áo anh mặc vô cùng đơn giản, đồ anh mặc vô cùng quái gở. Quần short jean đã mòn và hơi bẩn, còn có mang theo một đôi dép lê để đi cho thuận tiện, mang theo một ít đồ ăn để có thể bổ sung năng lượng khi cần, còn ngậm một cây kẹo que ngon lành và bắt đầu lên đường thám hiểm.
Gặp Kha Dụ Phân chính vào một buổi chiều, sắc trời âm u như muốn trời mưa, không khí hơi ẩm ướt oi bức, hầu như mọi người đều núp ở trong nhà bật máy lạnh, chỉ có nhà thám hiểm bé nhỏ Bạch Thư Duy một mình đi xưng quanh công viên. Vô tình phát hiện cái xích đu anh thích nhất ở phía trước, nhưng đang đứng ở đó là một nữ sinh y hệt công chúa vô cùng xinh đẹp.
Tóc được chải rất chỉnh tề, mặc một cái áo đầm trắng như tuyết rất mộng ảo, dưới chân mang một đôi giày da trắng sáng giống như có thể nhìn thấy cái bóng của cô ấy. Khác với trên người anh là quần cụt dép. . . . . . Oa ô, hoàn toàn khác biệt một trời một vực.
Nghe tiếng bước chân nữ sinh đó đột nhiên xoay đầu lại, đó là một gương mặt trắng trẻo mềm mại giống như một đứa con nít, hai má giống như bánh màn thầu mới ra lò, mềm mại non nớt, bộ dáng cực kỳ ngon miệng. Mắt tròn vo mi giống như bóng đèn dùng để trang trí cây thông noel trong nhà, cực kỳ sáng.
Nhưng cô xem ra hơi chột dạ, đôi mắt nhìn anh không ngừng xoay vòng, lông mi yêu kiều cong lên rung động không ngừng.
"Tôi…Tôi…Tôi. . . . . ." Ấp a ấp úng thật lâu cuối cùng cô cũng không nói được cái gì, hơi chột dạ rồi bỏ chạy như một làn khói.
“A… Cô ta nhìn thấy quỷ hả?" Bạch Thư Duy gãi gãi đầu, bối rối không hiểu "Hay là trên xích đu có bẫy?"
Để tránh bị lừa, anh mở lớn mắt nhìn chằm chằm chỗ xích đu nữ sinh đó mới rời khỏi một lúc lâu. Khi xác nhận không có bất kỳ sự khác lạ nào, anh đặt mông ngồi lên, chân mang dép bắt đầu đung đưa, xích đu bắt đầu chuyển động theo ý anh.
Chỉ lát sau, Bạch Thư Duy đã đẩy xích đu lên thật cao, nhanh chậm đu đưa trong không khí làm tản đi thời tiết làm người ta khó chịu này. Anh khép hờ mí mắt hưởng thụ cảm giác đón gió, nhiều lần cảm thấy mình đã bay vào trong đám mây.
Rồi lại cao một chút, có lẽ anh thật có thể bay vào trong đám mây trở thành đứa trẻ nằm ở trên mây đầu tiên trên thế giới. Đến lúc đó khẳng định giống như minh tinh màn bạc, khắp nơi có người tìm anh ký tên. Bạch Thư Duy vui vẻ khi mơ đến điều đó.
Anh đang mơ đến giấc mơ tốt đẹp đó thì nữ sinh lúc nãy bỗng nhiên xuất hiện, mà đến thật khéo giống như khúc gỗ đâm thẳng vào phía trước bàn đu dây.
Thấy thế, Bạch Thư Duy trừng lớn mắt.
Ngu ngốc, cô không thể đứng ở đó, anh đu dây sẽ ***ng vào cô!
"A….. Tránh ra! Né ra chỗ khác nhanh!" Trên xích đu Bạch Thư Duy vội vàng rống to, vẫy vẫy cánh tay muốn cô mau tránh ra, hai chân càng liều mạng cản xích đu lại, hy vọng có thể cô ấy không bị xích đu ***ng phải.
Có lẽ quá nóng lòng, đột nhiên thay đổi trọng tâm nên anh không kịp phản ứng, cả người từ trên xích đu rớt xuống dưới té chỏng vó, cái ót còn bị xích đu đang đu lên gõ cho một cái.
"A……. Đau. . . . . ." Bạch Thư Duy nằm dưới đất đau đến nhe răng trợn mắt, trong lòng lại cảm thấy thật xui xẻo.
Đợi chút, cô ấy không sao chứ?
Nghĩ đến nếu anh hại nữ sinh kia bị thương, về nhà nhất định mẹ sẽ cho anh ăn gậy trúc bầm dập tới no, anh không dám ở trên đất một giây đồng hồ nào nữa, nhịn đau nâng người lên, lấm lét nhìn trái phải tìm bóng dáng của nữ sinh kia.
Người nào?
Kỳ quái, rốt cuộc đã chạy đi đâu? Một người đang yên đang lành làm sao có thể vô duyên biến mất được? Chẳng lẽ cô là. . . . . . Quỷ?
Nghĩ đến đây, Bạch Thư Duy run cầm cập không dám nghĩ tiếp, trong lòng vô cùng rối rắm.
"Aizzz… Tớ hỏi cậu, tại sao khi tớ ngồi xuống thì đứng yên, xích đu này lại bị hư hả?"
Nghe giọng nói của nữ sinh, Bạch Thư Duy giống như bị sét đánh. Đầu thuận theo tiếng nói quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy nữ sinh đó hù dọa làm anh chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, đang vô tư ngồi trên xích đu anh mới vừa chơi, trên đất có một cái bóng thật dài của cô.
A… Có bóng. . . . . . A di đà Phật, cô ta có bóng.
Nhưng vừa nghĩ tới mình bị cô dọa sợ, Bạch Thư Duy lại trưng ra cái mặt thối đối mặt với cô.
"Cậu có biết cậu mới vừa làm một chuyện rất nguy hiểm hay không? Nếu tớ không dừng lại thì đầu cậu đã nở hoa rồi đó. Tớ nói với cậu, về sau tuyệt đối không được đứng trước mặt xích đu hoặc sau lưng xích đu, có nghe không?" Anh vô cùng bực tức cảnh cáo cô.
"Tại sao? Sẽ làm nó hư sao?" Mắt to tròn vo nháy nháy, nữ sinh này trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn anh rồi đưa tay sờ sờ xích đu "Bây giờ nó bị hư rồi phải không? Bởi vì nó không di chuyển mà."
Bạch Thư Duy không biết nên khóc hay cười "Ở đây không phải là khu vui chơi của trẻ con, xích đu trong công viên là phải tự mình đu, không thể tự chạy như trò chơi chạy bằng điện." Anh hơi hoài nghi không biết nữ sinh này là ngu đần hay là người ngoài hành tinh.
Tức giận đứng dậy phủi đất ở trên người, xoa xoa chỗ té đau, anh nhảy cò cò một chân đi tìm chiếc dép bị thất lạc. Làm ơn, anh cũng quần áo chỉnh tề đó nhé.
"Cậu dạy cho tớ chơi xích đu được không?"
Anh nghiêng đầu qua, vẻ mặt cổ quái nhìn cô, ngón tay chỉ chỉ mình thì nhìn thấy cô gật đầu, anh cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng nổi "Không thể nào, cậu không biết chơi xích đu?"
Nữ sinh đó thành thật lắc đầu rồi ngước cằm lên, dịu dàng nhưng cũng rất quật cường.
"Tớ học rất nhanh nên cậu qua dạy tớ đi." Không đợi anh đồng ý, mặt mày cô đã hớn hở bước nhanh về phía anh, không để anh cự tuyệt, cô lôi kéo tay của anh đi về phía xích đu.
Cơ thể cô tỏa ra mùi thơm dìu dịu, quần áo giày dép cũng đều sạch sẽ, không giống anh. Anh vốn ăn mặc rất tùy tiện, mới vừa nãy còn bị té nên quần áo bám bụi bẩn, hơn nữa, tay của cô thật mềm. . . . . . Lần đầu tiên được một nữ sinh tuổi xấp xỉ nắm tay, Bạch Thư Duy đột nhiên cảm thấy mình không thể suy nghĩ gì, chỉ có thể lảo đảo đi theo.
Nữ sinh đó dẫn anh đến bên trái xích đu, mình thì ngồi ở bên phải xích đu, cặp mắt to linh hoạt yên lặng thúc giục anh nhanh làm mẫu cho cô học.
Sau đó cũng không biết có phải gặp ma không, anh không có phản kháng mà trở thành một huấn luyện viên chỉ dạy cô chơi xích đu.
Hơn nữa không biết vì sao mà anh tích cực làm mẫu như thế nào, cố gắng dạy nữ sinh đó chơi xích đu như thế nào nhưng giống như bị quỷ nhập, làm thế nào cũng thể di chuyển. Điều này làm cho Bạch Thư Duy há hốc miệng, không thể tin được là trên thế giới này lại có người học không được cách chơi xích đu.
Bạch Thư Duy cảm thấy thất bại, mặt nữ sinh này lại càng giống đưa đám, ủ rũ cúi đầu làm bộ dáng đáng thương nhìn anh, nhìn như vậy làm cho anh rất khó chịu trong lòng, ngừng rất lâu thì tinh thần của một kỵ sĩ lại phát tác.
"Thôi, cậu ngồi cho vững nhé, tớ đẩy xích đu giúp cậu từ phía sau, đừng buông tay đó."
Hai mắt xám tro của cô bỗng lóe lên tia hy vọng "Ừ" Hai bàn tay nhỏ bé cầm hai sợi dây treo xích đu thật chặt.
Bạch Thư Duy đi tới phía sau cô, đôi tay đặt trên lưng cô dùng sức đẩy về phía trước, cô ngồi trên xích đu quả nhiên nhẹ nhàng di động ra ngoài. Nữ sinh đó vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, cười vô cùng vui vẻ.
Đột nhiên, mi mắt Bạch Thư Duy bị hai dấu tay đen dính trên lớp áo màu trắng kia làm cho kinh sợ.
Xong rồi, hai dấu tay đen trên áo trắng đó. . . . . . Chẳng lẽ chính là của anh.
Ý thức được mình làm dơ áo đầm của cô, Bạch Thư Duy vừa lúng túng vừa chột dạ, khi anh đang không biết làm sao cho phải thì tiếng ‘Vù’, xích đu đã quay trở lại làm anh né không kịp.
"A…." Bạch Thư Duy ngã xuống trên mặt đất, lỗ mũi thấy hơi đau.
"Aizzz… cậu làm sao vậy? Vẫn ổn chứ?" Cô lo lắng nhìn anh.
"Không sao, không có việc gì. . . . . ." Mới là lạ. Cái mông như vỡ thành hai mảnh, lòng tự ái bị thương.
Xoa xoa lỗ mũi, anh tức giận bò dậy bất chấp lúng túng, anh quyết định tự thú tội, vuốt vuốt mái tóc "Cái đó. . . . . . Thật xin lỗi... Tớ không cẩn thận làm dơ áo của cậu." Nói xong, anh còn cho cô nhìn một đôi tay bẩn của mình.
Tưởng rằng cô sẽ tức giận, dù sao đó là một cái áo đầm màu trắng xinh đẹp như vậy, không ngờ cô mạo hiểm xoay hẳn cổ mình ra phía sau, khi nhìn thấy dấu tay in trên áo đầm của mình thì bật cười "Ha ha ha, thật sự có dấu tay đen, hơn nữa còn rất rõ ràng."
Hả? Có lầm hay không, bộ đầm đẹp như vậy bị làm dơ mà cô ấy vẫn cười vui vẻ, thật là kỳ lạ.
"Lúc trước tớ học Piano, mỗi ngày được học một bài hát. Thầy giáo cũng đóng con dấu lên nhạc phổ đã học. Nhưng tớ lại thích dấu ấn bàn tay màu đen của cậu hơn." Cô cười mị hoặc nhìn anh.
Mặt Bạch Thư Duy hơi nóng. . . . . .
Khi anh vì ý tốt của cô mà thẹn đỏ mặt cười khúc khích, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, ngay sau đó mưa rơi xuống. Giọt mưa lớn như hạt đậu, khí thế vô cùng kinh người, nhanh chóng làm ướt nhẹp hết mặt đất.
"Trời mưa, mau tìm nơi nào đó tránh mưa." Bạch Thư Duy không hề nghĩ ngợi kéo cô qua rồi chạy như điên.
"Từ từ thôi….. Từ từ thôi……" Cô gọi, trừ tốc độ không theo kịp ra thì còn vì hạt mưa đánh vào người thật sự quá đau.
Công viên to như vậy, cũng chỉ có không gian nhỏ phía dưới cầu trượt có thể tạm lánh mưa, anh dẫn cô một trước một sau núp vào đó, tạm thời có thể tránh được mưa
Cô liếc anh, bĩu môi nói: "Cậu ướt sủng hết rồi."
"Cậu không phải cũng vậy sao."
Cô bướng bỉnh nhìn anh le lưỡi rồi ngửa mặt phá lên cười, Bạch Thư Duy thấy thế cũng cười vô cùng thẹn thùng.
"Cậu làm bạn tốt của tớ có được không?" Đột nhiên, nữ sinh đó duỗi ngón tay ra chuẩn bị ngoắc tay với anh.
Bạch Thư Duy cảm thấy thụ sủng nhược kinh, quên bàn tay của mình vô cùng bẩn thỉu, vô tư ngéo ngón tay của cô, hoàn thành ước định.