Chương 103: Giành vị trí thứ nhất 2

Chương 103: Giành vị trí thứ nhất 2

“Chuyện mà bốn trăm, năm trăm hiếm thấy cũng đã xuát hiện, huynh ấy nên chấp nhận số mệnh thôi…”

Trong trận pháp, Triệu Vô Lượng ngơ ngác nhìn mười viên đan dược cực phẩm, bẵng một hồi sau, hắn thở dài một hơi thật sâu, trên mặt hiện ra vẻ nhẹ nhõm, chấp tay với Lý Ngọc và nói: “Sư đệ, chúng mừng…”

Lý Ngọc vẫn còn ngơ ngác, lẩm bẩm nói: “Ai có thể cho ta biết, vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Triệu Vô Lượng mỉm cười và giải thích: “Vừa rồi sư đệ đã tiến vào trạng thái mà các luyện đan sư tha thiết ước mơ, được gọi là giới thiên nhân. Trông sư đệ như bị phân tâm, nhưng thực ra tinh thần lại đang tập trung rất cao độ, duy chỉ có bản thân đệ không ý thức được chuyện đó thôi…”

Lý Ngọc đột nhiên nói: “A, hóa ra cái này gọi là giới thiên nhân à. Ta bảo mà, chẳng hiểu tại sao lần đầu tiên ta luyện đan đã bị phân tâm, nhưng vẫn luyện ra được đan dược cực phẩm, ta còn tưởng ta có thiên phú khác thường gì đó…”

Hắn nói trong lòng, giới thiên nhân, cái tên này nghe hay đấy, sau này mỗi lần gian lận sẽ dùng nó để làm cái cớ.

“Cái gì, lần đầu luyện đan mà đã bước vào giới thiên nhân?”

Lời của Lý Ngọc khiến hai vị luyện đan sư tam phẩm không còn giữ được vẻ điềm tĩnh nữa, giới thiên nhân là cảnh giới chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, cả đời bọn họ chưa được trải qua dù chỉ một lần. Chỉ là một luyện đan học đồ nhỏ bé, trong thời gian ngắn lại trải qua hai lần, đây không chỉ còn là sự may mắn nữa, hoặc có lẽ có bí quyết gì đó…

Lý Ngọc gật đầu, nói: “Lần đầu tiên đệ tử luyện đan đã luyện ra được đan dược cực phẩm, không tin thì cứ đi hỏi Hàn trưởng lão, ông ấy có thể làm chứng cho đệ tử.”

Một vị luyện đan sư tam phẩm nói: “Hàn trưởng lão nào?”

Lý Ngọc nói: “Hàn Thiên Thành của đỉnh Đan Đỉnh, Hàn trưởng lão.”

Vị luyện đan sư tam phẩm đó bước ra ngoài trận pháp, lớn tiếng hỏi: “Hàn Thiên Hành của đỉnh Đan Đỉnh đang ở đâu vậy?”

Giọng nói của ông ấy, dưới sự hỗ trợ của tu vi tầng Kim Đan, hóa thành tiếng lăn tăn, vang vọng toàn bộ đỉnh Linh Hư. Một lát sau, một bóng người từ một góc bay nhanh tới, chắp tay nói: “Tiền bối, vãn bối ở đây.”

Luyện đan sư tam phẩm nhìn ông ấy, hỏi: “Có thật là Lý Ngọc đã luyện ra được đan dược cực phẩm chỉ trong lần luyện đan đầu tiên không?”

Hàn Thiên Thành lập tức gật đầu, nói: “Bẩm tiền bối, đúng vậy. Vãn bối đã tận mắt nhìn thấy, viên đan dược đó, vãn bối vẫn cất giữ cho đến hôm nay. Nếu tiền bối không tin, có thể cùng vãn bối quay trở về đỉnh Đan Đỉnh kiểm tra.”

Luyện đan sư tam phẩm xua tay, nói: “Không cần đâu.”

Những gì Lý Ngọc nói đều đã được kiểm chứng, điều đó có nghĩa là hắn không nói dối. Khi quay trở lại đứng trước mặt Lý Ngọc, vị luyện đan sư tam phẩm đã thay đổi biểu cảm, bày ra vẻ mặt hiền hòa, mỉm cười hỏi: “Lý Ngọc, trong hai lần phân tâm này, ngươi có bí quyết gì không?”

Lý Ngọc lắc đầu, nói: “Đệ tử cũng không biết, khi luyện đan, đệ tử chẳng biết vì sao lại bị phân tâm…”

Câu trả lời này đúng như dự đoán của hai vị luyện đan sư tam phẩm. Hắn chỉ là một luyện đan học đồ, ngay cả giới thiên nhân là cái gì cũng không biết, hiển nhiên cũng không thể nói ra được nguyên do. Tuy nhiên, hắn có thể bước vào giới thiên nhân tận hai lần, đây nhất định có nguyên do gì đó.

Hai người đồng thời liếc nhìn hắn, ngoại trừ dung mạo tuấn tú, hắn thật sự không có ưu điểm gì rõ ràng.

Việc hắn không được những người mạnh trong môn phái thu nhận làm đồ đệ chứng tỏ thiên phú tu luyện của hắn không cao lắm, toàn bộ tu vi của hắn đều được nâng cấp nhờ Thông Mạch Đan, nếu không ăn bám, hắn cũng chẳng khác gì so với những đệ tử bình thường.

Tuy nhiên, với một người bình thường không có gì đặc biệt, sao lại có thể bước vào giới thiên nhân nhiều lần đến thế?

Để có thể bước vào trong giới thiên nhân nhiều lần, sau lưng chắc chắn phải có một nguyên nhân nào đó. Trong lòng hai người cố gắng đào bới ưu điểm của Lý Ngọc.

Xét về ưu điểm, không phải là không có ưu điểm, trong vòng cuối cùng của cuộc thi luyện đan, hắn không hề căng thẳng, lại còn có tâm tư tán tỉnh với nữ đệ tử. Trong trăm năm gần đây, ngoài hắn ra, không có người thứ hai.

Chẳng lẽ, chính bởi vì thái độ thản nhiên nên hắn được trời cao chiếu cố?

Rất có khả năng đó.

Càng muốn có được thứ gì đó, càng không thể có được nó, mà càng không quan tâm đến nó, thì càng dễ dàng có được nó… trên đời này không có thứ gì giống như vậy.

Hai luyện đan sư tam phẩm cảm thấy hình như bọn họ đã ngộ ra được điều gì đó.

Nếu như thực sự có thể hiểu được điều bí ẩn trong đó, có lẽ đời này đã chạm tới được cảnh giới của tổ sư tứ phẩm.

Một người vẫy tay với một vị trưởng lão tầng Trúc Cơ, nói: “Lão phu về trước đây, chuyện ở lại, giao cho mọi người.”