Chương 102: Giành vị trí thứ nhất
Biểu tượng lò luyện trên ngực của bọn họ có tới ba đường, điều này nói rõ, bọn họ chính là luyện đan sư tam phẩm của giáo phái. Mà những vị luyện đan sư với cấp độ thế này, chỉ chiếm không tới bốn mươi người trong tông môn.
Cho dù những đệ tử Côn Lôn có phản ứng chậm đến cỡ nào, vào lúc này đây, bọn họ cũng ý thức được, Lý Ngọc không phải chỉ đơn giản là ngây người.
Nếu như hắn chỉ đơn thuần là ngây người, vậy thì hai vị luyện đan sư tam phẩm kia cũng sẽ không thể hiện thái độ kinh ngạc cùng với sự ghen tị như vậy, chỉ là một đan đạo học đồ nhỏ bé, có gì đáng giá đê khiến luyện đan sư tam phẩm ghen tị cơ chữ?
Rốt cuộc bọn họ bị sốc cái gì, ghen tị cái gì?
Trên linh thuyền đang trôi lơ lửng trong không trung, có một người đang đứng ở đầu mũi thuyền, nhìn xuống bức màn nước phía dưới, lẩm bẩm: “Giới thiên nhân. Không ngờ lại là giới thiên nhân. Giới thiên nhân mà tông sư đan đạo tứ phẩm cũng khao khát có được, lại xuất hiện trên người của một đan đọc học đồ, thật không thể tin được, quả thật là không thể nào tin được…”
…
Khi Lý Ngọc lấy lại tinh thần, biểu cảm đầu tiên là sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói: “Chết tiệt, sao mình lại phân tâm nữa rồi. Thôi xong, tiêu rồi, lần này tiêu rồi…”
Sau khi phát hiện xung quanh mình còn có hai bóng người nữa, hắn lại kinh ngạc hỏi: “Mấy người là ai?”
Hai vị luyện đan sư tam phẩm nhất thời không nói nên lời, một giới thiên nhân khó mà có được, tại sao lại xuất hiện trên người của một đan đạo học đồ. Nếu như người có thể bước vào giới thiên nhân là bọn họ thì hay biết bao nhiêu?
Đây chẳng phải phung phí của trời hay sao?
Tiểu tử này hoàn toàn không hiểu gì, vừa nãy bọn họ đứng cạnh hắn, cũng không lĩnh ngộ được cái gì. Một vị luyện đan sư tam phẩm lắc đầu, nói: “Xem đan dược mà ngươi luyện chế trước đi đã.”
Lý Ngọc nói với khuôn mặt khổ sở: “Vừa nãy không biết tại sao lại bị phân tâm, lần luyện đan này chắc chắn phế rồi, không thể nào luyện ra được đan dược. Mấy người có đưa Thông Mạch Đan hay không…”
Một vị luyện đan sư khác tính khí nóng nảy, cuối cùng không nhịn được, túm lấy cổ áo của Lý Ngọc, nói với giọng tức giận: “Phân tâm, ngươi gọi cái việc vừa nãy là phân tâm, liệu ngươi có biết rất nhiều luyện đan sư muốn được phân tâm như ngươi mà không thể hay không…”
Lý Ngọc lộ ra vẻ mặt kinh hãi: “Đệ tử, đệ tử không biết…”
Luyện đan sư tam phẩm đầu tiên, đã không kìm lòng được mà mở lò đan dược ra, một mùi thơm ngào ngạt lạ thường bay ra, ông ấy nhìn vào đan dược bên trong lò luyện, sắc mặt lộ ra vẻ hiển nhiên, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên, quả nhiên là giới thiên nhân…”
Cùng lúc đó, bên ngoài trận pháp, thông qua màn nước, tất cả mọi người cũng đều nhìn thấy được thứ bên trong lò luyện đan của Lý Ngọc.
Mười viên đan dược màu trắng sữa nằm yên lặng trong lò đan dược, viên đan dược cực kỳ tròn trịa, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trên mỗi viên đan dược đều có năm đường vân đẹp lộng lẫy, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ…
“Ta không nhìn lầm chứ?”
“Quái lạ, mười viên đan dược cực phẩm, cái này có thể do con người luyện chế ra được sao?”
“Không phải vừa nãy hắn đã phân tâm hay sao, ai có thể nói cho ta biết tại vì sao không?”
“Có phải ngươi bị ngốc không vậy, ngươi không nhìn thấy biểu cảm của hai vị luyện đan sư tam phẩm kia sao. Chỉ cần động não một chút là biết ngay thôi, vừa nãy chắc chắn không phải là phân tâm.”
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người trong cuộc tranh tài giữa các đan đạo học đồ, có thể luyện ra được mười viên đan dược cực phẩm chỉ trong một lần luyện…”
“Ta nhớ ta đã từng nhìn thấy trong một quyển điển tịch của môn phái, khoảng bốn trăm năm hay là năm trăm năm trước, có một vị tiền bối cũng đã luyện chế ra được mười viên đan dược cực phẩm trong cuộc tranh tài giữa các đan đạo học đồ. Ta nhớ hình như vị tiền bối đó đã bước vào một loại cảnh giới, tên gì mà giới thiên nhân…”
“Đúng, đúng, đúng, ta vẫn còn có ấn tượng. Vị tiền bối đó bây giờ đã trở thành luyện đan sư tứ phẩm, hình như là vị tổ sư Nguyên Anh nào đó của môn phái.”
…
Đây là lần đầu tiên tất cả các đệ tử nhìn thấy một điều kỳ diệu như vậy, họ đã tập hợp lại để thảo luận với nhau. Trong đó cũng có những người học giỏi, giải thích những hoài nghi của bọn họ.
Lúc này bọn họ mới phát hiện, hóa ra Lý Ngọc không phải ngẩn ngơ và phân tâm, mà là tiến vào một cảnh giới thần kỳ. Cảnh giới này cho phép luyện đan sư phát huy vượt qua trình độ của mình, thậm chí có thể luyện chế được đan dược không phải ở trình độ hiện tại của họ.
Đó cũng là cách mà mười viên đan dược cực phẩm ra đời.
Nên Lý Ngọc chưa chắc có thực lực, nhưng chắc chắn có may mắn.
“Hầy, Triệu sư huynh thật đáng thương...”
“Chỉ cần huynh ấy tham gia cuộc tranh tài, nhất định sẽ có chuyện ngoài ý muốn…”