Chương 9: Đại Tỷ
Đúng như kế hoạch của Ngũ Ngọc Nhan, Phạm Linh Nhi sau khi hoàn thành việc đọc sách thì đi đến nhiệm vụ đường tích lũy điểm cống hiến.
Phạm Linh Nhi bằng vào tiềm năng của mình đã chọn ra được một loại nhiệm vụ vô cùng là nguy hiểm, đó chính là hạ gục Kim Hoàng Bò Cạp, một trong những ma thú khá là mạnh mẽ trong tu Chân Giới.
Phạm Linh Nhi khi đến đả cảm nhận được khí tức của Ngũ Ngọc Nhan, mặc cho nàng ta đã dùng ngục phù để ẩn đi khí tức của mình. Phạm Linh Nhi cười lạnh, dự là biểu diễn một tràng cho Ngũ Ngọc Như xem.
Phạm Linh Nhi hét lên:
- Yêu nghiệt, xem kiếm. Tru Cơ!
Phạm Linh Nhi chém ra một đạo hồng khí, phá tan lớp giáp cứng cáp của Kim Hoàng Bò Cạp. Kim Hoàng Bò Cạp trong lúc sinh tử đã bộ phát ra toàn bộ sức lực của mình tụ lại thành một đòn duy nhất, phóng về phía Phạm Linh Nhi. Phạm Linh Nhi trong khoảnh khắc không đỡ được, nên đã bị trúng đòn, nhưng còn con Kim Hoàng Bò Cạp sau đấy thì chết thẳng.
Phạm Linh Nhi ho ra máu, khó khăn nói:
- Yêu…nghiệt này…..quả thực….mạnh…..Khiến ta hao tổn biết bao tinh lực.
Thấy được Phạm Linh Nhi đã bị trọng thương, bây giờ Ngũ Ngọc Nhan cùng với những người khác đã chạy đến, bày ra một loại trận pháp.
Ngũ Ngọc Nhan tay bấm ấn, miệng niệm pháp:
- Hãm Hàn Hà Trận, lập!
Ngay lập tức có một cái màn màu trắng bao bọc chỗ đứng của Phạm Linh Nhi cùng với xác của con Kim Hoàng Bò Cạp, Phạm Linh Nhi thấy thì hét lên:
- Sư tỷ người làm gì vậy?!
Ngũ Ngọc Nhan đứng ngoài Hãm Hàn Hà trận cười lớn nói:
- Phạm Linh Nhi ơi là Phạm Linh Nhi, ngươi tự cho mình là Thánh Thể Trúc Cơ, lại có Trần đại sư làm nơi hậu phương, ngươi tưởng không ai dám làm hại ngươi à? Ngươi quá ngây thơ rồi, nơi đây là tu chân giới, nơi mà cường giả vi tôn! Đừng trách ta, hãy trách ngươi quá ngây thơ mà thôi, ha ha!
Phạm Linh Nhi nghe thế thì trưng ra một bộ mặt tràn đầy sự sợ hãi. Nàng ta chạy lại màn pháp trận, dùng kiếm chém một nhát, nhưng không thể nào làm run chuyển trận pháp dù chỉ là một chút.
Ngũ Ngọc Nhan thấy sự ngây thơ của Phạm Linh Nhi thì mỉa mai nói:
- Ha ha, đây chúng là a tu la trong lười đồn đây ấy ư? Theo ta thấy thì cũng là một cá sắp chết mà thôi!
Hàn khí từ trong trận pháp bắt đầu khởi động khiến cho nhiệt độ trong trận nhanh chóng giảm đi. Phạm Linh Nhi lúc này ngã gục xuống, hơi thở của nàng ta bắt đầu trở nên nặng nhọc.
Phạm Linh Nhi gào lên:
- Không, không. Mình không thể chết ở đây được, còn chàng ấy, mình muốn gặp chàng ấy! Sư tỷ, người có thể để cho ta gặp lại chàng ấy lần cuối được không?
Ngũ Ngọc Nhan lúc này cười lớn nói:
- Gặp? Gặp để Trần trưởng lão cứu ngươi à? Ngươi yên tâm đi, khi ngươi chết ta sẽ thay thế vị trí của ngươi chăm sóc trưởng lão, ta hứa rằng sẽ không để trưởng lão thiệt thòi đâu, ha ha.
Phạm Linh Nhi bắt đầu bị hàn khí xâm nhập, cơ thể của nàng ta bắt đầu tỏa ra bông tuyết chuẩn bị đống băng. Phạm Linh Nhi lúc này khẩn cầu Ngũ Ngọc Như:
- Trước khi ta chết, có thể nói rõ ràng là tại sao sư tỷ lại muốn hại ta được không? Ta trước khi chết, muốn cái chết của mình thật sự minh bạch.
Ngũ Ngọc Nhan đáp:
- Nói cho ngươi? Mơ đi, chỉ có những kẻ vô tri mới làm như thế! Mà thôi… tính mạng của ngươi như cá nằm trên thớt rồi, nói cho ngươi thì ngươi cũng mang bí mật này xuống dưới âm phủ thôi. Giết ngươi thì trưởng lão sẽ thiếu đi một vị trí trong trái tim của mình, sau đấy ta sẽ đến lấp đầy trái tim đó. Rồi sau đó… ha ha, chúng ta sẽ cùng ân ái với nhau. Ta sẽ khiến cho Trần trưởng lão điên cuồng vì ta, rồi sau đó dùng trưởng lão để đoạt lấy gia tộc.
Lúc này Ngũ Ngọc Nhan tung ra một bộ mặt tàn ác không khác gì Phạm Linh Nhi khi nhắc đến Trần Tuấn. Vừa điên cuồng, vừa tàn ác như bậc a tu la
Nhưng khác với Phạm Linh Nhi, Ngũ Ngọc Nhan không điên cuồng vì tình mà nàng điên cuồng chính là vì quyền. Có được Trần Tuấn thì Ngũ Ngọc Nhan không khác gì nắm được chủ lực của cả tông môn lẫn gia tộc, từ đó uy vọng tăng cao đến không thể nào tưởng tượng được.
Phạm Linh Nhi lúc này nhìn Ngũ Ngọc Nhan hừ lạnh nói:
- Hừ, đúng là lý do tầm thường, không đáng để ta ghi lại.
Ngũ Ngọc Nhan đáp:
- Ghi lại? Ghi lại thì ngươi làm được gì? Ngươi có thể thoát ra được trận pháp này à? Mơ đi, Kim Đan may ra thì còn có thể.
Phạm Linh Nhi lúc này nhẹ nhàng đứng dậy, rồi vận linh lực trong cơ thể thổi bay toàn bộ hàn khí trong trận pháp.
Phạm Linh Nhi nói:
- Thứ hàn khí thấp kém này làm sao so được với sự lạnh lùng của sư phụ khi ta không chăm chỉ tu tập!
Ngũ Ngọc Nhạn đứng bên ngoài cười nói:
- Vận linh lực chống lại sự xâm nhập của hàn khí? Ha ha, coi ngươi chống được bao lâu.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì liền đáp:
- Không cần bao lâu, ba phút là đủ. Huyễn Hóa!
Lúc này triệu ra Linh Căn Kiếm của bản thân. Sau đấy lại buôn thanh Hồng Nhân Phi Cực Kiếm ra, để nó lơ lửng trong không khí.
Phạm Linh Nhi tay bấm ấn, miệng niệm quyết:
- Diệt Cơ, Trảm!
Phạm Linh Nhi hợp nhất hai thanh Linh Căn Kiếm cùng Hồng Nhân Phi Cực Kiếm lại thành một thanh kiếm, phóng ra một nhát chém vô cùng khủng bố về phái màn trận.
Rắc rắc, trong một duy nhất một đòn sát thủ của Phạm Linh Nhi, trận pháp vây hãm Kim Đan hoàn toàn vỡ nát.
Ngũ Ngọc Nhan gào lên:
- Không thể nào! Sao Trúc Cơ Giả lại có thể luyện ra một đòn sát thủ cơ chứ?!
Phạm Linh Nhi điên cuồng phóng thoát sát khí của bản thân, nói:
- Sát thủ? Ta cho ngươi biết đây chỉ là một đòn bình thường mà thôi! Chết đi!
Phạm Linh Nhi toang phóng thanh Hồng Nhân Phi Cực Kiếm vào người của Ngũ Ngọc Nhan, nhưng bỗng dưng nàng ta dừng lại.
Phạm Linh Nhi thu lại kiếm về tay, hình như nàng ta nhớ ra điều gì đó. Phạm Linh Nhi lảm nhảm trong miệng:
- Hình như là chàng ấy bảo ta xuống dưới đại điện cọ xát với sư huynh sư muội gì đấy. À đúng rồi, chàng ấy quả thực có bảo ta như thế!
Phạm Linh Nhi quay sang Ngũ Ngọc Nhan, đôi mắt của nàng ta trống rỗng như hố đen, khuôn mặt lại nặng ra một dáng vẻ dễ thương như thường ngày, nói:
- Chàng ấy bảo ta lần này xuống núi phải cọ xát để thu hoạch kinh nghiệm chiến đấy. Vậy bây giờ ta với ngươi cọ xát với nhau, nếu ngươi thắng thì ta sẽ rời đi, để ngươi sống. Nếu ta thắng… Ha ha, sư tỷ, người phải trả giá cho sự thất thố của mình đó.
Ngũ Ngọc Nhan như đi bão vớ được thuyền, liền đáp:
- Ngươi đừng kiêu căng mình là thánh thể linh căn, xem kiếm.
Ngũ Ngọc Nhan triệu ra phi kiếm của mình, Bội Ngọc Kiếm hưởng thẳng tới Phạm Linh Nhi mà phóng tới. Phi kiếm hóa thành một luồng ánh sáng xanh, bạo phát tốc độ cực hạng phóng tới.
Phạm Linh Nhi vung tay, đem bản mệnh của Hồng Nhân Phi Cực Kiếm là Hống điều khiển chặn lấy một trảm từ Bội Ngọc Kiếm. Hồng Nhân Phi Cực Kiếm phi cực kiếm run lên từng hồi, phóng ra một luồng âm thanh vang dội:
- Gào!
Âm thanh vang chất cả hang động đẩy lùi Ngũ Ngọc Nhan.
Phạm Linh Nhi điều khiển phi kiếm bạo phát ra một đòn đâm thủng không khí. Ngũ Ngọc Nhan cảm thấy được tử kích, nên lập tức xoay ngón tay, điều khiển Bội Ngọc Kiếm đỡ lấy một đòn.
Hai bên cứ như thế mà điều khiển phi kiếm giao chiến hơn chục hiệp. Phạm Linh Nhi sức vẫn cầm đồng, tuyệt thế vẫn giữ được phong độ lúc mới đầu giao chiến, còn Ngũ Ngọc Nhan thì đã thấm mệt, điều khiển bản mệnh pháp bảo Ngọc Bội Kiếm cũng cảm thấy khó khăn.
Ngũ Ngọc Nhan nhìn Phạm Linh Nhi, sắc mặt của cô ta vẫn như vậy, không, không giống. Phạm Linh Nhi không hề thực sự muốn giao đấu với Ngũ Ngọc Nhan để gioa cho nàng một con đường sống, mà Phạm Linh Nhi chỉ đang tận hưởng sinh tử của Ngũ Ngọc Nhan, tận hưởng vẻ mặt sắp chết của nàng mà thôi.
Ngũ Ngọc Nhan gào lên:
- Không! Ta là Trúc Cơ Hậu Kỳ, là thiêu kiêu của gia tộc, ta vẫn còn tương lai ở phía trước! Ta không thể chết ở đây được!
Ngũ Ngọc Nhan lấy túi trữ vật của mình, ném toàn bộ pháp bảo bên trong ra, tạo nên vô số vụ nổ kinh thiên động địa trong hang động.
Ngũ Ngọc Nhan cười nói:
- Ha ha, thánh thể trúc cơ thì cũng là Trúc Cơ Sơ Kỳ thôi, pháp bảo bạo phát còn có thể giết chết được Kim Đan Trung Kỳ đấy. Phạm Linh Nhi! Ta xem ngươi thì sao sống được!
Phạm Linh Nhi từ trong vụ nổ bước ra, nở ra một nụ cười vô cùng “dễ thương” nói:
- Ồ, sư tỷ, ta thấy đống pháp bảo này cũng ngốn kha khá linh thạch của gia tộc tỷ đấy. Sư tỷ không tiếc tiền sao?
Ngũ Ngọc Nhan lúc này ngã gục xuống, miệng lấp bấp nói:
- Ngươi…..Ngươi…..không thể….nào….Sao…… ngươi…còn sống?!
Phạm Linh Nhi dùng khuôn mặt dễ thương cùng đôi mắt vô hồn của mình, nhìn thẳng vào mắt của Ngũ Ngọc Nhan nói:
- Chắc tại muội may mắn chăng?
Ngũ Ngọc Như gào lên:
- Không! Ta là thiên kiêu của gia tộc, tương lai chính là tiền đồ vô lượng! Ta không thể nào chết ở đây được!
Phạm Linh Nhi nói:
- Tương lai? Thì ra sư tỷ còn vướng bận tương lai của mình sao? Tỷ yên tâm đi, ta sẽ giúp tỷ không còn vướng bận nữa, từ đó có thể chuyên tâm sám hối. Tru Tình!
Phạm Linh Nhi cầm Linh Căn Kiếm của mình, cắt đi toàn Tình tơ của Ngũ Ngọc Nhan, hủy diệt đi quá khứ cùng với tương lai của Ngũ Ngọc Nhan. Ngũ Ngọc Nhan chết mà không kịp nói gì, thân thể cùng nguyên thần của nàng ta cũng bay theo làn gió mà hòa cùng với thiên địa.
Từ đấy không còn ai nhớ đến cái tên Ngũ Ngọc Nhan nữa, người tên Ngũ Ngọc Nhan thực ra là chưa hề tồn tại trên thế giới này.
Phạm Linh Nhi lúc này cười nói:
- Ha ha, kẻ xúc phạm chàng đã bị thiếp tiêu diệt rồi. Kiến hôi mà cũng dám tơ tưởng đến giấc mộng chiếm lấy phu quân, đúng là hão huyền.
Phạm Linh Nhi lúc quay sang đám năm người dưới trướng của Ngũ Ngọc Nhan đang không hiểu rõ lý do tại sao mình lại đến đây bao gồm Diệp Trúc Liễu, Hà Tiểu Thiều, Phương Thiên Nhan, Bạch Cơ, Hồng Trần Nhân.
Phạm Linh Nhi thở dài tự nói với chính bản thân mình:
- Chàng ấy đã nói là không nên ra tay quá đáng với sư tỷ sư muội, mình thì đã diệt sát một người rồi, không nên giết thêm một đám nữa. Như thế là không tốt, như thế sẽ ảnh hướng đến danh tiếng của chàng ấy. Bây giờ mình tha mạng cho bọn họ thì bọn họ giúp gì được cho mình nhỉ… À đúng rồi, nếu chàng ấy đã không có thể lực của riêng mình thì mình có thể tạo thế lực cho chàng ấy!
Phạm Linh Nhi sau khi quyết định được số phận của đám người Diệp Trúc Liễu liền quay qua nói với bọn họ:
- Hồi nãy các ngươi định cướp đi chiến công của muội. Muội thân là một người yêu chuộng các sư tỷ nên muội cho sư tỷ hai lựa chọn, một là bị một kiếm của muội giết… Hai là giao ra bản mệnh của bản thân, thuần phục muội. Các tỷ chọn đi.
Phạm Linh Nhi phóng thích ra sát khí khủng bố cùng với uy áp thánh thể trúc cơ của mình, trấn áp hoàn toàn ý chí của đám người Diệp Trúc Liễu.
Diệp Trúc Liễu không thể nào chịu được nữa, đứng lên giao ra bản mệnh sinh mệnh của mình, nói:
- Diệp Trúc Liễu là nhị tiểu thư của gia tộc họ Diệp, xin thần phục Phạm sư muội.
Đã có người đi đầu đưa ra tánh mạng của mình cho Phạm Linh Nhi thì đám nữ nhân còn lại cũng từ đó làm theo:
- Ta là Hà Tiểu Thiều, nguyện đi theo sư muội, làm trâu làm bò.
- Ta Phương Thiên Nhan, nguyện hiến dân bản mệnh của mình, thuần phục sư muội.
- Ta Hồng Trần Nhân, xin đi theo sư muội. Không dám bội phản, nếu bội phản sẽ bị trời phạt, vạn kiếp không thể siêu sinh.
- Ta Bạch Cơ, từ nay sư muội chính là chủ nhân của ta.
Nghe những lời thuần phục này, Phạm Linh Nhi thu lại sát khí cùng với uy áp, lấy ra dáng vẻ dễ thương nhưng với đôi mắt là của u hồn địa ngục đầy sát tâm, nói với đám người Diệp Trúc Liễu:
- Được, ta chấp thuận các sư tỷ.
Đám người kia cùng lúc đáp lại:
- Vâng, thưa Đại Tỷ!