Chương 8: Yêu Nữ Xổng Chuồng

Vẫn như thường lệ, Phạm Linh Nhi sau khi nấu xong bữa sáng đem đến cho Trần Tuấn. Nàng ta đẩy cửa, khuôn mặt rạng rõ nói:

- Sư phụ ăn cơm thôi.

Nhưng đột nhiên Phạm Linh Nhi cảm thấy có gì đó là lạ, Trần Tuấn không nằm trên giường chờ nàng đánh thức như thường ngày mà đang ngồi nghiêm trang, như thể đang đợi nàng đến nói một chuyện quan trọng vậy.

Phạm Linh Nhi nhẹ nhàng đặt bát mì lên trên bàn rồi nghiên mắt hỏi:

- Sư phụ hôm nay có chuyện gì à?

Trần Tuấn lúc này thở dài nói:

- Ta cảm thấy Linh Nhi cứ ở cùng với ta hoài không tốt. Ta vốn là một người lười nhát không ưa ra ngoài, nhưng ta đã có thực lực cường đại, không cần chiến đấu cũng chả sợ chết. Nhưng Linh Nhi khác ta, Linh Nhi mới chỉ là Trúc Cơ mà thôi. Mặc dù Linh Nhi có thánh thể linh căn như vẫn là nên xuống núi cọ xát với các sư huynh đệ, mới có thể thu được kinh nghiệm, lấy được pháp quyết tu luyện của Bạch Thiết Phong ta…

Phạm Linh Nhi nghe vậy, đôi mắt liền ước lệ, xà vào lòng Trần Tuấn khóc:

- Hức hức, Linh Nhi sợ những sư huynh đệ khác lắm, Linh Nhi muốn ở với sư phụ thôi, hức hức.

Trần Tuấn nghe vậy xoa đầu Phạm Linh Nhi an ủi:

- Linh Nhi lớn rồi, hai mươi mấy tuổi đầu rồi, sư huynh sư đệ mặc dù không nương tay nhưng cũng không quán đáng đâu. Nếu bọn chúng dám quá phận, sư phụ sẽ xử đẹp bọn chúng.

Nói câu này ra, Trần Tuấn cảm thấy nhẹ nhỏm, lần đầu tiên hắn có cảm giác mình là sư phụ của Phạm Linh Nhi, tại vì toàn thời gian hai người đều tâm sự một cách ngang hàng, tuy có xưng sư phụ với Linh Nhi, nhưng cơ hồ cảm giác vẫn là hai người bạn đồng học.

Còn Phạm Linh Nhi khi được Trần Tuấn xoa đầu an ủi thì lộ lên một vẻ thỏa mãn cực kỳ dâm đãng, nhưng do nàng ụp mặt xuống lòng của Trần Tuấn nên hắn hoàn toàn không thấy được vẻ mặt này của Phạm Linh Nhi.

Phạm Linh Nhi kêu lên the thé trong lòng Trần Tuấn:

- Trần Tuấn, Trần Tuấn, Trần Tuấn….Chàng thơm quá đi….

Trần Tuấn hỏi:

- Linh Nhi, chuyện gì thế?

- Không, không có gì. Linh Nhi chỉ muốn bên sư phụ một chút trước khi xuống núi thôi.

- Ừm…

Thế là Trần Tuấn để cho Phạm Linh Nhi “tận hưởng mùi hương của mình” suốt cả buổi sáng, hắn thì vẫn sinh hoạt bình thường, dù sao Trần Tuấn cũng là tiên nhân, cần thứ gì thì dùng linh lực khống vật khiến nó di chuyển lại gần là được.

Phạm Linh Nhi ngồi ụp mặt như thế xuống ba canh giờ rồi mới đứng dậy nói với Trần Tuấn:

- Linh Nhi hứa sẽ không làm sư phụ thất vọng!

Nói rồi, nàng bước vào giang phòng để chuẩn bị.

Chuẩn bị xong xuôi, Phạm Linh Nhi đứng trước mỏm đá, giơ tay chào tạm biệt Trần Tuấn:

- Tạm biệt sư phụ!

Nói rồi nàng nhảy xuống. Phạm Linh Nhi bấm pháp quyết triệu ra thanh Hồng Nhân Phi Cực Kiếm, rồi đứng trên nó, ngự kiếm phi hành xuống núi

Trần Tuấn từ giang phòng nhìn về bóng dáng Phạm Linh Nhi nói một câu:

- Tạm biệt…

Nói rồi, hắn lại về giường nằm xuống ngủ.

Phạm Linh Nhi với tốc độ ngự kiếm phi hành cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đến được đại điện của Bạch Thiết Phong. Nàng ta mới vừa bước xuống mặt đất thu kiếm lại đã nghe lời bàn tán:

- Vị sư muội đó là ai vậy? Trong đẹp quá đi.

- Im đi, dù có đẹp cũng không đến lượt ngươi thưởng thức. Triệu Vĩnh Hà không tha cho nhà ngươi đâu.

- Đúng đúng, nữ nhân xin đẹp đều qua tay Triệu Vĩnh Hà gần hết rồi.

Mặc dù rất muốn tẩn mấy tên này một trận cho ra trò, nhưng Phạm Linh Nhi đã kiềm chế lại được. Nàng ta không thể mới vừa xuống núi đã gây ra chuyện cho Trần Tuấn được, như thế là không tốt, như thế là ảnh hưởng đến danh tiếng của Trần Tuấn.

Nàng ta bước đến chào hỏi đám sư huynh đó của mình bằng một vẻ mặt vô cùng là dễ thương:

- Chào mọi người, muội là Phạm Linh Nhi, đồ đệ của Trần Tuấn trưởng lão.

Thấy Phạm Linh Nhi tiến lại, những tên đó bắt đầu đùn đẩy, vì đây là lần đầu tiên có một sư muội bắt chuyện với bọn hắn nên bọn hắn không biết làm như thế nào.

Thế rồi có một tên đứng ra nói:

- Tên ta là Chung Lâu, là đệ tử của… Ngọc Thần điện.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì hỏi:

- Ngọc Thần điện, chẳng lẽ sư huynh không có sư phụ.

Chung Lâu nghe thế thì đáp:

- Ta chính là tu luyện tại Ngọc Thần điện cùng với những vị sư huynh đệ khác, mỗi ngày đều có sư thúc đi qua dạy bảo về những môn pháp tu luyện.

Phạm Linh Nhi nghe thì hiểu, thì ra cách đối đãi ở Bạch Thiết Phong đối với chúng đệ tử khác nhau, người có thánh thể linh căn như nàng lại được độc quyền một vị sư phụ Nguyên Anh, còn những người còn lại thì phải học chung với nhau hai ba vị sư phụ.

Phạm Linh Nhi đang trao đổi với Chung Lâu thì nàng nghe bọn kia đang bàn tán gì đấy, nhưng Phạm Linh Nhi cũng chả quan tâm, dù sao đám người này chỉ làm một đám người dưng không hơn không kém, gặp một lần rồi thôi.

Phạm Linh Nhi trao đổi xong, đã nắm được tình hình của tông môn, liền triệu ra thanh Hồng Nhân Phi Cực Kiếm định rời đi thì có một tên sư huynh bước ra.

Hắn ta có dáng người mảnh khảng như nữ nhân, mái tóc thì dài đến tận lỗ tay, trông cực kỳ lượm thuộm.

Tên nam đó nói:

- T..a….Ta là Diệp Bạch Lân …Hân hạnh gặp sư muội. Xin hỏi, liệu sư muội đã có đao lữ chưa? Nếu chưa thì ta nguyện làm đạo lữ với sư muội.

Phạm Linh Nhi lúc trưng ra một bộ mặt chứa đầy sát khí của bậc a tu la nhìn Diệp Bạch Lân nói:

- Hồi này tới giờ phu nhân ta đã đối đãi với bọn ngươi quá tốt phải không? Các ngươi đã không biết thân, biết phận còn dám tỏ tình với ta. Các ngươi muốn chết à?!

Nói rồi nàng cắm thanh Hồng Nhân Phi Cực Kiếm xuống đất, bộc lộ ra sức mạnh của thánh thể linh căn, trấn áp năm người Diệp Bạch Lân quỳ xuống mặt đất. Tuy đám người Diệp Bạch Lân đã là tu sĩ Trúc Cơ Trung Kỳ nhưng đứng dưới áp lực của thánh thể linh căn thì tuyệt nhiên vẫn không phải là đối thủ của Phạm Linh Nhi.

Phạm Linh Nhi bước đến Diệp Bạch Lân nói:

- Chàng ấy đã nói tu chân giới là người ta so cùng quả đấm, nhưng thân là đệ tử trong môn, ta không thể quá phận giết ngươi được. Vậy thôi phế đi tâm cơ của ngươi, khiến ngươi biến thành một tên yếu đuối không có ý chí nhở?

Nghe lời nói mang đầy sát khí của Phạm Linh Nhi, Diệp Bạch Lân không thể nào kìm chế được sự sợ hãi của bản thân mà ngã xuống, tè dầm ngay tại chỗ, hắn nói:

- Tha, tha, tha cho ta. Ta không biết đã mạo phạm muội, ta, ta, ta xin lỗi, ta thực sự không biết sư muội đã có đạo lữ!

Nghe hai tiếng đạo lữ, Phạm Linh Nhi liền ngay lập tức thu đao cùng với sát khí ngút trời, nàng ta lại trở về với trạng thái đáng yêu, ngây thơ nói:

- Đạo lữ… Không, ta với chàng ấy giờ vẫn chưa……Nhưng sớm thôi, ta sẽ cùng chàng ấy kết thành đạo lữ.

Nói rồi Phạm Linh Nhi ngại ngùng quay đi, để lại đám Diệp Bạch Lân cùng với Chung Lâu đang sợ hãi.

Mục tiêu đầu tiên của Phạm Linh Nhi đó chính là Thư Hoàng Điện, thư viện của Bạch Thiết Phong, nàng ta vừa vào đã bá đạo lấy một núi cuộn tre trải khắp bàn.

Phạm Linh Nhi bấm pháp quyết, triệu ra hai ba phân thân của mình để giúp cho việc học tập nhanh hơn, nàng ta chính là muốn thu thập thông tinh nhanh nhất có thể để có thể nhanh chóng quay về bên Trần Tuấn.

Nhưng đang lúc đọc sách thì nàng ta nghe được thêm một lời dị nghị từ sư tỷ của mình:

- Con nhỏ đó suốt ngày chỉ biết bám lấy Trần trưởng lão. Nó tưởng nó ngon lắm mới làm vậy.

- Thánh thể linh căn thì có gì mà kiêu ngạo chứ? Rõ ràng là Trần trưởng lão chiếu cố nên mới có ngày hôm nay.

- Phạm Linh Nhi ư? Kỹ nữ thì có. Ả không xứng với Trần trưởng lão.

Những lời xì xầm này chính là phát ra từ một đám dẫn là đầu là một vị sư tỷ tên Ngũ Ngọc Nhan.

Ngũ Ngọc Nhan từ khi thấy Trần Tuấn là Nguyên Anh lão tổ đã xác định phải lôi kéo hắn về Ngũ gia tộc rồi. Ngũ Ngọc Nhan hồi trước cũng đã nghe ngóng một chút chuyện về Phạm Linh Nhi, biết được nàng ta rất là yêu thích Trần Tuấn, từ đó Ngũ Ngọc Nhan đã xác định Phạm Linh Nhi chính là chứng ngại vật chặn kế hoạch quyến rũ Trần Tuấn của nàng.

Ngũ Ngọc Nhan lúc này tung ra thêm một đòn chí mạng:

- Ta nghe lần trước Trần trưởng lão đã phàn nàng về Phạm Linh Nhi rồi, ả ta ngày nào cũng làm ra chuyện kỳ lạ, khiến cho Trần trưởng lão rất bực mình.

Nghe những lời xì xầm bàn tán vô căn cứ đó, Phạm Linh Nhi trầm mặt không nói gì, nàng ta tự vận động bản thân bằng cách nói rằng những lời đó không có thật, rằng Trần Tuấn không thấy nàng phiền phức, chỉ là đám người đó tung tin đồn thất thiệt mà thôi.

Thế nhưng nỗi lo Trần Tuấn chán ghét bản thân mình đã chiến thắng, nàng ta không thể nào bỏ được cái suy nghĩ rằng Trần Tuấn chán ghét mình được.

Phạm Linh Nhi bước đến chỗ Ngũ Ngọc Nhan đang ngồi, mỉm cười đầy thiện ý hỏi:

- Mọi người đang nói chuyện gì thế, cho ta tham gia được không?

Diệp Trúc Liễu, đồng bạn của Ngũ Ngọc Nhan ghé sát miệng mình vào tay của Ngũ Ngọc nhan thì thầm một tiếng đủ lớn cho Phạm Linh Nhi nghe:

- Còn ả kỹ nữ vô liêm sỉ quyến rũ trưởng lão dâm dục Trần Tuấn kìa.

Phạm Linh Nhi cho phép bản thân mình bị xúc phạm, nhưng nàng không cho phép ai dám dị nghị Trần Tuấn.

Phạm Linh Nhi đập bàn nói:

- Các người không được nói chàng ấy như vậy. Trần Tuấn rất tốt, chàng ấy không phải dâm tặc.

Sát khí của Phạm Linh Nhi bộc lộ ra hoàn toàn cùng với tu vi Trúc Cơ, đã trấn áp hoàn toàn khí thế của đám Ngũ Ngọc Nhan. Nhưng Ngũ Ngọc Nhan đã biết trước chuyện Phạm Linh Nhi là thánh thể linh căn nên từ trước đã có chuẩn bị.

Ngũ Ngọc Nhan lấy ra một một miếng ngọc bội màu vàng, miếng ngọc bội đó tỏa ra một luồng hào quán giúp giảm bớt áp lực tỏa ra thừ Phạm Linh Nhi.

Ngũ Ngọc Nhan kiêu ngạo ngồi trên ghế nói:

- Sao thế sư muội? Không tiếp tục phóng thích ra uy áp nữa sao?

Phạm Linh Nhi lúc này đã tính toán ra một đường trừng phạt Ngũ Ngọc Nhan nên đã quay về một bộ dạng dễ thương nói:

- Sư tỷ nói gì thế? Uy áp gì? Sư muội chỉ thấy bọn tỷ nói chuyện hay quá muốn xen vào thôi, nếu sư tỷ không cho thì thôi sư muội đi vậy.

Nói rồi Phạm Linh Nhi quay người rời đi, để lại Ngũ Ngọc Nhan ngồi trên ghế miệng nôn ra máu. Ngũ Ngọc Nhan nói:

- Chết tiệt, đã dùng đến pháp bảo rồi mà vẫn bị trọng thương. Con ả đúng là yêu nghiệt

Diệp Trúc Liễu lúc này chạy lại đỡ Ngũ Ngọc Nhan nói:

- Yên tâm đi, bây giờ chúng ta chờ ả ta đi ra khỏi tông môn rồi lập trận pháp bắt ả lại. Muội tin= với tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ của chúng ta cộng thêm trận pháp của trưởng lão thì Phạm Linh Nhi dù có là thánh thể linh căn ít nhất cũng phải trọng thương.

Phạm Linh Nhi nghe được những lời nói đầy mưu kế đó thì nở ra một nụ cười man rợn đến lạnh cả người, nói:

- Để xem, ai mới là kẻ trọng thương!