Chương 10: Yêu Nữ Trở Về

Phạm Linh Nhi sau đấy được Trần Tuấn truyền âm, nội dung đơn giản một chuyện, đó chính là nhân dịp xuống núi này đột phá Kim Đan sau đấy mới trở về để hắn chuẩn bị cho việc tạo dựng căn cơ, đột phá Nguyên Anh.

Nhưng Phạm Linh Nhi lại có thêm một mục đích khác, đó chính là làm cái danh Trần Tuấn rạng danh khắp tông môn.

Trong chừng một tháng, Phạm Linh Nhi tham hơn trăm cuộc chiến đấu với ma thú, lần nào cũng là đơn độc chiến đấu, thế nên tốc độ nàng hoàn thành nhiệm vụ là cực kỳ nhanh. Điểm cống hiến từ việc tham gia chiến đấu với ma thú của Phạm Linh Nhi đã lên đến hàng ngàn, cực kỳ nhiều.

Nhưng làm thứ gì nhiều cũng thì cũng tốt quá, chả bao lâu, tất cả nhiệm vụ liên quan đến ma thú đều bị Phạm Linh Nhi đem đi làm sạch. Thế là Phạm Linh Nhi phải chuyển qua một thứ mới đó chính là luyện đan, nói về phương diện luyện đan thì Thiết Bạch Phong chỉ là làm cho có, hoàn toàn không phả chuyên sâu, Thiết Bạch Phong chỉ chuyên sâu duy nhất một điều đó chính là luyện tu vi… Nhưng phương diện tu vi cũng chả đến đâu, bằng chứng là trong vạn năm không có đệ tử nào có thể đạt đến Nguyên Anh.

Phạm Linh Nhi mặc dù chưa từng thử qua luyện đan, nhưng dựa vào ngộ tính siêu quần cộng thêm tạo nghệ thảo mộc vô cùng là huyền diệu, nàng ta chẳng mấy chốc đã đứng đầu bản luyện dược của Thiết Bạch Phong, trở thành dược đồ đầu tiên của Thiết Bạch Phong!

Không dừng lại ở đó, mục tiêu của Phạm Linh Nhi chính là làm rạng danh Trần Tuấn nên nàng đã cố gắng bế quan trong vòng một tháng để tạo ra một viên đan tuyệt thế siêu phàm, khiến nàng từ một dược đồ nho nhỏ biến thành một đại dược sư lão làng!

Viên đan đấy được Phạm Linh Nhi đặt cho một cái tên nghe không thể tri ân vị sư phụ của mình hơn, Trần Tuấn Đan. Vì cái tên của viên đan này là Trần Tuấn nên chỉ trong vòng một tuần thì cái tên của hắn đã nổi hơn bao giờ hết, khắp cả Đông Vực không ai là không biết đến cái tên Trần Tuấn cùng với Phạm Linh Nhi.

Dựng định đạt đến đỉnh cao luyện đan xong thì Phạm Linh Nhi sẽ bắt đầu học luyện khí, tạo ra một kiện pháp bảo uy danh Trần Tuấn, nhưng đáng tiếc khi vừa luyện ra viên Trần Tuấn Đan đó xong thì Thiết Bạch Phong tổ chức ra một sự kiện mang tên Thiên Kiêu Chiến. Thế là sự chú ý của Phạm Linh Nhi đã chuyển sang sự kiện đó của Thiết Bạch Phong.

Khỏi phải nói kết quả, ai cũng biết Phạm Linh Nhi chính là người thắng sự kiện thiên kiêu chiến này. Nhưng trong sự kiện đấy phát sinh ra một sự việc không ngờ tới đó chính là xuất hiện ra một tên Khí Vận Chi Tử, người đấy tự nhận mình là tu sĩ Độ Kiếp sắp phi thăng nhưng do không chống trụ nổi Lôi Kiếp nên đã đi vào luân hồi để trùng sinh sống dậy, quật khởi một lần nữa.

Mọi chuyện cũng chả có gì để nói nếu hắn ta không nhìn thuận mắt sự “ngây thơ” cùng với sự si tình mạnh mẽ đến mức thái quá của Phạm Linh Nhi. Hắn ta không biết trời cao đất dày mà đứng trước mọi người, tuyên bố Phạm Linh Nhi sẽ là phu nhân của hắn, và nói sau ngày hôm đó sẽ đến hỏi cưới.

Đương nhiên là với tính khí vô cùng là thất thường của mình, Phạm Linh Nhi đã tung ra một trảm Tru Hồn, trảm đi ba hồn cùng với bốn phách của tên đó, biến hắn thành một phế nhân đần độn, suốt ngày chỉ biết chạy theo ngửi mông kẻ khác.

Sau một trảm đấy thì Phạm Linh Nhi đã đứng trên võ đài mà nói một câu khiến ai náy đều phải động tâm:

- Tất cả thuật pháp do ta thi triển từ đầu đến giờ, không phải là do linh căn bản thân ta cường hãn, mà là do sư phụ quá mực siêu phàm. Một tay đã tạo ra vô số chiêu pháp để giúp Phạm Linh Nhi này vang danh thiên hạ!

Trong trận chiến với tên Khí Vận Chi Tử ấy, Phạm Linh Nhi đã “vô tình” đột phá lên Kim Đan, nên bắt buộc phải quay về Thiết Ngũ Sơn để gặp Trần Tuấn. Đương nhiên là Phạm Linh Nhi rất vui khi có thể gặp lại được hắn, nhưng nàng lại khá thất vọng vì không thể đưa uy danh của Trần Tuấn đi xa hơn nữa.

Thời điểm Phạm Linh Nhi đi đến giờ đã một năm, Trần Tuấn trong một năm đấy thì ngày nào cũng ngủ từ sáng đến trưa, thức dậy cũng chả buồn dùng pháp thuật hay gọi phân thân dọn phòng, nên phòng của hắn cực kỳ bẩn. Trần Tuấn ngoài việc đi ngủ ra thì hắn chỉ làm một việc, đó chính là đọc truyện. Chỉ trong một năm mà hắn đã đọc hơn trăm cuốn tiểu thuyết dài tập, thực sự quá kinh khủng.

Phạm Linh Nhi ngự kiếm phi hành, vút bay về Thiết Ngũ Phong. Nàng ta trong lúc bay thì tự thì thầm:

- Cuối cùng….cuối cùng mình cũng có thể gặp lại chàng ấy rồi.

- Không biết chàng ấy có biết món quà mình tặng cháng ấy không nhỉ? Chàng ấy cũng không để ý cũng không sao, chỉ cần tên mình và tên chàng ấy đi chung một cặp là……..Khiến mình sướng đến phát điên rồi.

- Trần Tuấn Trần Tuấn! Thiếp về rồi đây!

Phạm Linh Nhi bạo phát tốc lực để phóng thẳng về Ngũ Thiết Phong.

Lúc Phạm Linh Nhi trở về là buổi sáng sớm, đương nhiên là Trần Tuấn vẫn đang ngủ. Phạm Linh Nhi mở toang cửa ra để thông báo với Trần Tuấn rằng mình đã về thì đột nhiên nàng ngã gục xuống.

Phạm Linh Nhi nằm trên mặt đất mà lăng lăng trên sàng nói:

- Mình đi chưa được bao lâu thì căng phòng này đã tràn ngập mùi hương của chàng rồi. A, a, thơm quá. Mình thích nhất là loại mùi hương nồng nàn này.

Phạm Linh Nhi nhân lúc Trần Tuấn ngủ say như chết, lấy đi một cái áo của hắn. Nàng ta vùi mặt mình vào cái hít lấy hít để:

- Trần Tuấn, chàng thơm thật. Cái mùi hương này khiến thiếp phát điên mất thôi.

Phạm Linh Nhi vén phần dưới y phục của mình xuống, lấy tay áo Trần Tuấn nhét vào âm đạo. Một tiếng nhóp nhép vang lên, Phạm Linh Nhi bắt đầu thở ra những tiếng nặng nhọc:

- A~….A…..A~….Trần Tuấn!

Phạm Linh Nhi giữ tay của mình và phần tay áo trong âm đạo, đi đến bên cạnh Trần Tuấn. Nàng ngồi bên cạnh hắn mà chà xát phần âm đạo của mình, rồi dùng hai ngón tay móc vào sâu bên trong

- Chàng không được làm như thế….A~ Trần Tuấn, chàng hư quá.

Phạm Linh Nhi ngồi ngay bên cạnh Trần Tuấn, tưởng tượng ra hắn đang chạm vào nàng. Chỉ với việc tưởng tượng thôi đã khiến âm đạo của Phạm Linh Nhi vang lên những tiếng nhóp nhép đầy dâm dục.

Phạm Linh Nhi rên lên nhè nhẹ:

- Trần Tuấn, thiếp….thiếp….thiếp sắp……..Ra rồi…..A!

Cơ thể Phạm Linh Nhi run lên, một tia nước không màu bắn ra, khiến phần dưới của nàng ướt sũng. Phạm Linh Nhi thỏa mãn nằm kế bên Trần Tuấn, nàng giương đôi mắt to tròn triều mền nhìn hắn, rồi đặt môi mình lên trán Trần Tuấn, nhẹ nhàng hôn lên.

Phạm Linh Nhi thì thầm với Trần Tuấn đang ngủ:

- Thiếp hy vọng có thể ở bên chàng mãi mãi. Chàng yên tâm đi, trước khi chúng ta thành đôi thì thiếp sẽ không để BẤT KỲ CON MÈO HOANG nào ve vãn lại gần chàng đâu. Chàng biết tại sao không? Vì chàng là chính là người duy nhất thiếp yêu, thiếp sẽ làm mọi cách để bảo vệ chàng, khiến chàng hài lòng…

Trần Tuấn đang ngủ ngon lành thì đột nhiên nghe một tiếng kêu quen thuộc vang lên bên tai hắn:

- Sư phụ, trời sáng rồi đấy!

Trần Tuấn lờ mờ mở mắt, đập vào mắt hắn chính là nụ cười tươi rối của Phạm Linh Nhi. Trần Tuấn hỏi:

- Quay về rồi à?

Phạm Linh Nhi đáp:

- Vâng, Linh Nhi quay về rồi đây. Linh Nhi nhớ sư phụ quá!

Phạm Linh Nhi định lao vào Trần Tuấn, ôm hắn vào lòng thì Trần Tuấn đã tạo nên một kết giới ngăn lại. Thế là Phạm Linh Nhi đạp hết cả người trên màn kết giới, tạo nên một hình ảnh khá buồn cười.

Phạm Linh Nhi gỡ mặt mình ra khỏi kết giới, phòng má đầy dễ thương hỏi:

- Có chuyện gì vậy sư phụ, sao không để Linh Nhi ôm?

Trần Tuấn đáp:

- Linh Nhi đã là Kim Đan rồi đấy, nên có khí chất của một Kim Đan Chân Nhân đi. Nam nữ, thọ thọ bất thân, quan hệ hồi trước của chúng ta là ta toàn quyền truyền dạy cho ngươi, giờ thiết lập lại mối quan hệ. Ta với Linh Nhi giờ là đồng bạn cùng tu hành, Linh Nhi có gì không tỏ thì hỏi ta. Nếu ta được thì ta giải đáp.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì làm nũng, đập lên kết giới như đứa bé vòi đồ chơi nói:

- Linh Nhi không chịu, Linh Nhi muốn sư phụ là sư phụ cơ!

Trần Tuấn nghe thế thì cười đáp:

- Đương nhiên ta vẫn là sư phụ, ta đùa thôi. Mà ta nói này, nam nữ thọ thọ bất thân, Linh Nhi không nên tiếp xúc nhiều với sư phụ này như thế.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì hỏi:

- Sao lại không được tiếp xúc gần, chẳng phải việc dạy kiếm pháp, sư phụ cần phải cầm tay uốn nắng từng nét kiếm hay sao?

Trần Tuấn nghe thế thì ngó sang trái phải, biết không cái ở ngọn Thiết Ngũ Phong này mới ghét sát miệng mình gần tai của Phạm Linh Nhi thì thầm:

- Trên đời này có tồn tại một loại người rất phiền phức. Bọn hắn trời sinh đã ưa hành hiệp, việc nào cũng tưởng tượng là việc xấu, vả lại còn được lão Thiên độ cho vận khí ngút trời, làm việc gì cũng thuận buồm xui gió. Việc Linh Nhi tiếp xúc gần với ta có lẽ sẽ khiến bọn hắn hiểu nhầm mà xông vào đánh giết.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì cười nói:

- Không sao đâu sư phụ, những kẻ đó mà dám đến thì Linh Nhi sẽ dùng những chiêu thức mà sư phụ dạy đánh bại tên đó.

Trần Tuấn nghe thì cười nói:

- Linh Nhi ngốc, không phải ta nói là những tên đó chính là được lão Thiên để ý đặc biệt à? Bọn chúng không dễ dàng để hạ gục đâu, nếu hạ gục thì lão Thiên cũng phải ra mặt đấy!

Phạm Linh Nhi đáp:

- Không phải sư phụ đã dạy cho Linh Nhi một chiêu Tru Tình hay sao? Linh Nhi sẽ dùng chiêu đó, khiến cho bọn chúng hoàn toàn biến mất, lúc đó lão Thiên muốn ra mặt thì cũng không được, vì khi đó bọn chúng căn bản không hề tồn tại!

Trần Tuấn nghe câu trả lời này của Phạm Linh Nhi mà bật cười nói:

- Nếu mai mốt ta gặp phải bọn chúng thì ta phải dựa vào Linh Nhi diệt sát rồi.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì vui mừng đáp:

- Sư phụ hãy tin ở Linh Nhi. Linh Nhi hứa sẽ giúp sư phụ đánh bại đám người đó!

Trần Tuấn nói:

- Thôi được rồi…. Linh Nhi dọn phòng cho ta rồi à?

Trần Tuấn nhìn căn phòng sạch bóng đến nỗi có thể phản chiếu ánh sáng mà kinh ngạc, hắn không ngờ chỉ trông một khoảng thời gian mình ngủ như thế, Phạm Linh Nhi có thể dọn cái phòng dơ bẩn này sạch đến mức sáng bóng.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì vui vẻ đáp:

- Linh Nhi muốn trở thành một người vợ ưu tú mà. Nên mấy chuyện nữ công gia chánh này phải thành thục mới được.

Trần Tuấn nghe thế thì cười đáp:

- Ha ha, mai mốt ai mà cưới được Linh Nhi chắc là phúc ba đời của hắn rồi.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì sướng run cả người, the thẻ nói:

- Trần Tuấn~~

Ngoài việc muốn căn phòng sạch sẽ hơn, Phạm Linh Nhi chính là muốn đem toàn bộ những thứ đồ riêng tư của Trần Tuấn cất vào trong nhẫn không gian của mình. Phạm Linh Nhi cứ tưởng tượng đến cảnh cả đám đồ ám mùi cơ thể Trần Tuấn bao lấy xung quanh mình thì sướng run cả người.

Phạm Linh Nhi nói với Trần Tuấn:

- Linh Nhi mới về nên cảm thấy cơ thể có chút hư nhược một chút nên xin sư phụ cho về phòng nghỉ. Sư phụ yên tâm, Linh Nhi không bị sao hết, chỉ là Linh Nhi muốn nghỉ ngơi để có một thể trạng tốt nhất, để luyện tập cho việc phu thê cho tương lai mà thôi.

Nói rồi Phạm Linh Nhi đi lùi lại, cốt là để Trần Tuấn không nhìn thấy thanh Linh Căn Kiếm của mình.

Trong mắt Linh Nhi lúc này, Trần Tuấn chính là bị gói thành một con nhộng bởi những sợi Tình tơ, duyên số vợ chồng của hai người.

Trần Tuấn lúc này ngẩn người ra, hắn nằm xuống giường ngẫm nghĩ nói:

- Sao dạo này Linh Nhi lại nói nhiều đến từ phu thê thế nhỉ. Chẳng lẽ Linh Nhi đã gặp được chân ái của mình rồi à? Như thế cũng tốt, mai mốt tên Khí Vận Chi Tử đó chỉ đến chỗ tên Linh Nhi chọn, chứ không đến chỗ ta.