Phạm Linh Nhi sau một tuần chuyên tâm tu hành đã được tới Luyện Khí tầng 10 viêm mãn, hôm nay chính là ngày mà nàng sẽ đột phá Trúc Cơ!
Trần Tuấn từ sáng sớm đã thức dậy để chuẩn bị cho cuộc đột phá hôm nay. Hắn chạy xuống núi nghiên cứu phương thức để nghiên cứu phương pháp chế ra Trúc Cơ Đan cho Phạm Linh Nhi dùng.
Thể chất của Phạm Linh Nhi khá đặc biệt, đó là thánh thể linh căn, loại linh căn khủng bố nhất trong toàn bộ linh căn. Phương thức chế tạo ra loại Trúc Cơ Đan cho linh căn này từ lâu đã thất truyền, nhưng đối với Trần Tuấn với tu vi khủng bố của mình mà nói, hắn liền có thể suy diễn ra trong một canh giờ!
Suy diễn ra được cách chế tạo Thánh Thể Trúc Cơ Đan xong thì Trần Tuấn ngay lập tức hóa thành một luồn bạch ngân bay vút đi để tìm cách loại dược liệu.
Tính ra dược liệu cơ bản của Thánh Thể Trúc Cơ Đan giống với Trúc Cơ Đan bình thường, nhưng mà… Trần Tuấn lại không có đủ điểm cống hiến để đổi ở dược đường, thế nên hắn phải tự mình đi thu thập dược liệu chế thuốc.
Trần Tuấn thở dài, biết vậy hắn đã đầu tư thời gian vào để làm nhiệm vụ rồi.
Trần Tuấn vận thần thông, tách một bản thể từ trong người ra để trợ giúp hắn tìm dược liệu luyện Trúc Cơ Đan. Rất nhanh với tốc độ của hai Địa Tổ thì Trần Tuấn đã tìm đủ tất cả mọi thứ, bây giwof chỉ còn thiếu một tia hỗn độn từ hỗn độ thế giới mà thôi.
Trần Tuấn thở dài nói:
- Thôi kệ vậy, lần này là vì Linh Nhi. Ta cực nhọc một chút thì có sao đâu nhở? Dù sao Linh Nhi cũng là đồ đệ của ta mà, người làm sư phụ này không thể để Linh Nhi thiếu mất chút tiện nghi được.
Nói rồi Trần Tuấn vận thần thông cheo dấu đi khí tức của bản thân mình, sau đó từ Tu Chân Giới phóng thẳng lên Tiên Giới rồi lại đột phá bình phong, xâm vào Hỗn Độn.
Hỗn Độn là nơi tồn tại của những thực thể vô cùng siêu việt, chỉ cần một người trong bọn chúng bước từ Hỗn Độn xuống Thế Giới thì cũng đủ để thế giới hoàn toàn sụp đổ, kể cả Tiên Tổ cũng không có biện pháp ngăn cản.
Biết sức mạnh của bản thân quá mức cường đại thế nên những thực thể tồn tại ở Hỗn Độn đã lập nên bình phong ngăn cách thế giới của bọn họ với thế giới của phàm nhân, tiên nhân. Chỉ có những người có sức mạnh ngang với những thực thể sống ở Hỗn Độn, tức Tiên Thiên Thánh Nhân, mới có thể phá bình phong mà xông vào thôi.
Nhưng kể cả những kẻ mạnh tới mức Thánh Nhân cũng không thể nào dễ dàng vượt qua bình phong như Trần Tuấn được mà phải chiến đấu cực kỳ dữ dội với quy tắc thế giới mới có thể xé ra một mảnh bình phong để bước vào Hỗn Độn
Trần Tuấn sau khi bay vào Hỗn Độ liền lấy ra một cái bình thuốc nhỏ, tay trái thì kết ấn thu liễm khí tức của Hỗn Độ vào cái bình thuốc rồi ra về.
Trước khi ra về, Kiếm Thánh Trần Vực đã hỏi Trần Tuấn:
- Ngươi…rốt cuộc là ai? Sao ngươi có thể vượt qua bình phong một cách dễ dàng như thế?
Trần Tuấn quay đầu lại, đáp:
- Ta là Trần Tuấn, trưởng môn của Thiết Bạch Phong.
Kiếm Thánh Trần Vực nghe thế thì cười điên dại, gần như là muốn phát điên:
- Ha ha, Thiết Bạch Phong có cường giả Thánh Nhân? Sao ta chưa từng nghe thấy thế? Đạo hữu, ngươi đừng đùa nữa.
Trần Tuấn đáp:
- Bây giờ đang vội, nói chuyện với ngươi sau, tạm biệt.
Nói rồi Trần Tuấn vận dụng tốc độ của mình để thuấn di trong Hỗn Độn. Tốc độ thuấn di của hắn nhanh tới mức khiến cho Trần Vực cảm thấy kinh ngạc. Trong suốt cả vạn vạn năm làm thánh của mình, Trần Vực chưa thấy kẻ nào lại có thể di chuyển nhanh như thế trong Hỗn Độn.
Trần Vực nhắm mắt lại bắt đầu tạo ra hình chiếu của hắn trong Thế Giới.
Tại Đông Vực, chưởng môn của đại tông môn Kiếm Phong với hơn ngàn vạn đệ tử bỗng dưng nhận được một lời nhắn từ thánh tổ Trần Vực:
- Con cháu chấp chưởng tông môn kiếm thánh nghe lệnh điều tra cho ta về một đại tông môn tên Thiết Bạch Phong và một đại năng có tên Trần Tuấn
…
Trần Tuấn lúc này đã quay về với đống nguyên liệu luyện chế đan dược trong tay. Phạm Linh Nhi thấy Trần Tuấn mang nặng bèn lại giúp hắn dỡ đồ xuống.
Nàng nhìn đống nguyên liệu mà Trần Tuấn mang về thì kinh ngạc nói:
- Luyện chế Trúc Cơ Đan mà cần nhiều đồ thế sao sư phụ?
Trần Tuấn đáp:
- Linh Nhi không phải là loại linh căn bình thường nên Trúc Cơ Đan bình thường cũng không có tác dụng. Những nguyện liệu này toàn là nguyên liệu để luyện chế ra Thánh Thể Trúc Cơ Đan cho Linh Nhi đấy.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì lộ ra một ảnh mắt hình trái tim lén nhìn Trần Tuấn, nàng ta thì thầm:
- Ta không nằm mơ ấy chứ, chàng ấy…chàng ấy…bỏ thời gian ra để tìm kiếm những thứ đó vì mình sao? Đúng là phu quân tốt mà.
Trần Tuấn không để ý thấy biểu cảm dâm dục của Phạm Linh Nhi, nên ngay lập tức bắt đầu luyện hóa Thánh Thể Trúc Cơ Đan.
Hắn khẽ động tay trái, điều khiển những dược liệu, tay phải thì huyễn hóa ra một một ngọn lửa hai trăm màu.
Trần Tuấn niệm quyết:
- Trúc Cơ Đan, thành!
Nói rồi cách dược liệu theo ngọn lửa mà luyện hóa thành chất lỏng, sau đấy lại cô đặc lại thành một viên đan phát sáng.
Trần Tuấn lúc này lấy từ trong người ra một cái lọ thuốc nhỏ, trong đây chính là khí tức của Hỗn Độn giới. Hắn dùng tay điều khiển khí tức hỗn độn hòa cùng với Trúc Cơ Đan rồi lại niệm quyết:
- Thiên Đạo!
Thân thể của Trần Tuấn bỗng phát ra hào quang cường đại, như thể hắn chính là quy tắc của thế giới này vậy. Trần Tuấn mượn lực lượng cường đại của Thiên Đạo giáng xuống Cửu Cửu Tổ Tiên Lôi Kiếp vào viên đan chưa thành hình, khiến nó xuất hiện ra đan vân.
Trần Tuấn thu tay lại, viên đan cũng theo tay hắn mà thu lại thành một viên đan màu vàng nhạt, trên đó điểm chút hoa văn của gió trời.
Trần Tuấn đưa Thánh Thể Trúc Cơ Đan này cho Phạm Linh Nhi nói:
- Cố đột phá thành công nhé!
Phạm Linh Nhi tay cầm lấy viên đan, vui vẻ nói:
- Vâng sư phụ.
Phạm Linh Nhi sau đấy bế quan để đột phá, Trần Tuấn cũng không vì thế mà rảnh tay. Hắn tranh thủ thời gian Phạm Linh Nhi bế quan chế tạo cho nàng một thanh phi kiếm phù hợp.
Trần Tuấn lấy ra một viên linh thạch, luyện linh nó năm trăm lần biến nó thành một đoạn Hắc Phiến. Trần Tuấn lại lấy ra bản mệnh hỏa diễm của mình, Thái Dương Chân Hỏa để nung chảy đoạn Hắc Phiến đó, đúc ra thành một hình dạng thanh kiếm.
Trần Tuấn mở bàn tay mình, chém xoẹt một cái, mở ra không gian giới chỉ của bản thân, lấy ra một bản nguyên pháp mệnh của một con Hống mang tên Hồng Thánh.
Hống trong Tu Chân Giới thực lực vô cùng cường đại, nó có thể dễ dàng trấn án Thái Ất Kim Tiên, cùng với Đại La Tiên, muốn thuần phục nó ít nhất phải cần đến hơn mười Đại La Kim Tiên mới thể làm được, tu chân giả bình thường khi gặp Hống cũng chỉ có thể chân run, tay cập để nó ăn thịt mà thôi.
Trần Tuấn nhìn cái bản nguyên pháp mệnh đó thở dài nói:
- Ai dà, trong lúc gấp rút, ta cũng chỉ lấy được có mỗi con này. Thôi cũng được, Tứ Hung so cùng với Thiên Địa là cùng một bản mệnh tồn tại, thọ nguyên vô cùng vô tận, thích hợp để trưởng thành với Linh Nhi.
Trần Tuấn lấy bản nguyên pháp mệnh của Hồng Thánh dung nhập vào thanh kiếm để tạo cho nó một tia sinh mệnh cường đại, bất tử bất diệt.
Trần Tuấn lại lấy ra thêm một viên linh thạch nữa, hắn luyện chế nó năm trăm lần biến nó thành một phiến thế giới. Trần Tuấn dùng thần thức của mình tiến vào phiến thế giới, mở ra một không gian hỗn độn.
Hắn lấy không gian hỗn độn ấy để mà luyện hóa thành chuôi kiếm.
Sau một lúc thì bản mệnh, lưỡi kiếm, chuôi kiếm của Phạm Linh Nhi đã hoàn thành. Cùng lúc này có một đám mây đen từ phía trên Ngũ Thiết Phong bay tới. Nó phóng ra một đạo hồng lôi, đánh thẳng về phía Phạm Linh Nhi. Chỉ thấy Phạm Linh Nhi vẫn tập trung nhắm mắt ngộ đạo, tự để cho linh khí của bản thân thoát ra, hứng chịu một phiên lôi kiếp đó.
Đoàn, chân khí trong người Phạm Linh Nhi biến thành chân nguyên, lượng lượng vô cùng cường đại.
Phạm Linh Nhi lúc này mở mắt ra, phóng thích sức mạnh của Thánh Thể Trúc Cơ, tạo nên một chấn động làn run chuyển quả núi của Trần Tuấn.
Phạm Linh Nhi diều chỉnh lại nhịp hơi thở, rồi nói:
- Đây là Trúc Cơ?
Trần Tuấn lúc này bước ra, với một thanh phi kiếm lơ lửng bên người nói:
- Đúng vậy, đây chính là khí tức của Trúc Cơ. Linh Nhi nhân con lên đại cảnh giới Trúc Cơ, ta tặng con một kiện pháp bảo. Nó có tên là Hồng Nhân Phi Cực Kiếm, là dựa trên linh căn bản nguyên hồng phấn của con mà tế luyện thành.
Phạm Linh Nhi cúi người xuống, giang hai tay ra đón nhận thanh Hồng Nhân Phi Cực Kiếm từ Trần Tuấn, đôi mắt nàng ta lộ ra một vẻ thè thuồng ngay lập tức muốn đem thanh bảo kiếm này mà cất vào túi đồ sưu tầm của mình.
Trần Tuấn thấy vẻ mặt này của Phạm Linh Nhi thì liền cười nói:
- Tuy thanh kiếm này quý, nhưng không dùng cũng chỉ là một đám phế liệu. Ta làm nó cho Linh Nhi mà, cứ dùng đi.
Trần Tuấn cứ ngỡ là mình hiểu ánh mắt của Phạm Linh Nhi nhìn cây kiếm, như kỳ thực hắn chả hiểu một cái gì cả. Ánh mắt đó đối với Phạm Linh Nhi chính là một điểm thèm thùa vô tận, y hệt cái cách nàng ta thèm thuồng tình cảm của Trần Tuấn vậy.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì đáp:
- Vâng…Linh Nhi sẽ không để phụ lòng sư phụ.
Trần Tuấn lúc này ngáp một cái:
- Hôm nay tới đây là hết, ta mệt rồi. Con cũng nên nghỉ sớm cũng cố lại tu vi đi. Mặc dù con có thánh thể linh căn, có thể dùng tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ của mình dễ dàng nghiền ép những Trúc Cơ Giả nửa bước Kim Đan, nhưng nếu không biết cách củng cố, rất có khả năng tụt lại Luyện Khí tầng 10 đại viêm mãn đấy.
Phạm Linh Nhi đáp:
- Linh Nhi biết rồi.
Nói rồi nàng lại ngồi trước sân luyện hóa pháp bảo Hồng Nhân Phi Cực Kiếm biến nó thành của mình, và củng cố cho tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ của bản thân, mặc cho Trần Tuấn ở trong phòng đọc truyện cùng ngủ nghe nhạc.
Tối đến Phạm Linh Nhi định bước vào phòng để ngủ cùng với Trần Tuấn như thường lệ, nhưng chỉ nghe hắn nói vọng ra:
- Linh Nhi giờ đã là Trúc Cơ Giả rồi, thực lực đã vượt xa phàm nhân, ta không cần phải bảo hộ Linh Nhi nữa. Linh Nhi ngủ ngay cái giang phòng mà ta xây đi.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì y hệt sấm vỗ bên tai, không thể nào tin được là Trần Tuấn kêu mình ngủ đi nơi khác.
Phạm Linh Nhi nói:
- Sư phụ…
Trần Tuấn đáp:
- Ai dà, ta xây giang phòng đấy mà không dùng thì ta buồn lắm đấy. Ở đấy cách phòng ta cũng không quá xa, ngươi có thể tùy tiện gọi ta bất kỳ lúc nào.
Phạm Linh Nhi nghe thí thì xụ mặt, u buồn bước về phòng. Nàng ta nằm trên giường mà dùng tay đánh cái gối hét lên:
- Tại sao chàng ấy lại không cho ta vào. Ta muốn vào, A!
- Chẳng lẽ chàng ấy chán ghét ta rồi? Chẳng lẽ tư chất ta quá ngu ngốc hay sao?
- Không, hay là có con mèo nào đó lởn vởn quanh chàng ấy. Không, cả ngày chàng ấy đều theo ta, không thể nào chàng ấy phản bội lại ta được.
- Hay…….là chàng ấy không nhịn nỗi nữa……Ha, chàng ấy thật đáng yêu. Chắc chắn là vậy rồi, chàng ấy vì không thể chịu nỗi tình cảm chàng ấy dành cho ta nữa nên mới làm như thế để tránh đi tâm ma của mình. Trần Tuấn, chàng thật đáng yêu.
- Trần Tuần, Trần Tuấn, Trần Tuấn, Ắ! Chàng thật sự đáng yêu quá. Ta yêu chàng ta yêu chàng, ta yêu chàng.
Phạm Linh Nhi ôm lấy cái gối vui sướng lăn qua lăng lại khắp giường, sau đấy lại lấy thanh Hồng Nhân Phi Cực Kiếm gắn ngọc bội lên trên chuôi kiếm, tưởng tượng đó là Trần Tuấn.
Phạm Linh Nhi nhìn “Trần Tuấn” nói:
- Chàng đừng nên nhìn thiếp như thế, thiếp ngại lắm. Mặc dù thiếp rất yêu chàng, nhưng vẫn là nữ nhân, vẫn biết ngại.
- Cái gì? Chàng muốn làm cái chuyện xấu hổ đấy ư? Chúng ta là tiên nhân mà, thọ nguyên có thể lên đến vạn năm, chuyện con cái không cần phải vội như thế đâu.
- Nhưng chàng đơn thuần chỉ muốn thiếp thôi ư?…….Chàng, như thế không được, hư lắm đó.
Phạm Linh Nhi ôm “Trần Tuấn” vào trong người rồi bắt đầu hôn lên miếng ngọc phù. Nàng ta sau đó lại vuốt vuốt phần chuôi kiếm nói:
- Tối rồi, chàng nghe thiếp, ngoan ngủ đi.
- Hi hi, ngại quá. Chắc mai mốt mình phải làm như thế mới được. Trần Tuấn à, nhìn kiểu nào chàng cũng anh tuấn, cũng đáng yêu.
Phạm Linh Nhi ôm thanh kiếm vào lòng rồi ân ái.
Trần Tuấn hôm nay không còn cảm giác có người theo dõi bản thân mình, nên cảm thấy lạ lạ. Hắn đoán:
- Vậy là âm hồn đó bám theo Linh Nhi rồi vô tình đụng phải mình ư? Ai da, Linh Nhi thật sự quá xui xẻo mà, không những từ nhỏ đãng không gặp được phụ thân mà còn bị âm hồn theo quấy nhiễu nữa chứ. Thật là.
Trần Tuấn sau đấy cũng không quan tâm nữa, mà bật máy nghe nhạc lên, nhét tai nghe vào, rồi bắt đầu thưởng thức những giai điệu du dương. Tiếng nhạc to, trầm, át đi những tiếng kêu ướt át của Phạm Linh Nhi phòng bên với “Trần Tuấn”