Chương 5: Âm Thầm*

Trần Tuấn những ngày sau đều huấn luyện cho Phạm Linh Nhi thổ nạp linh khí, dẫn truyền vào bên trong cơ thể khiến tu vi tăng mạnh, nhưng hắn lại không hề truyền dạy cho nàng ta bất kỳ bí pháp để tu luyện nào, chỉ đơn giản là chỉ cho một cách thổ nạp khí để gia tăng tu vi mà thôi.

Đối với Trần Tuấn mà nói thì cấp độ Luyện Khí Kỳ chả khác nào một phàm nhân cả, đơn giản chỉ là khỏe hơn một chút mà thôi. Thí dụ như thuật pháp phi hành, trên Trúc Cơ có thể ngự vật phi hành, còn Luyện Khí Kỳ chỉ có thể dùng một số bí pháp dẫn truyền linh khí trời đất để giúp bản thân lơ lửng trên không trung mà thôi, chỉ có thể trang bức ta đây là tu chân giả, không hề có một chút tác dụng nào.

Nếu đã không có tác dụng thì cư nhiên cũng không cần phải học nữa.

Còn Phạm Linh Nhi cũng không phàn nàn gì về chuyện đó, đối với nàng ta thì việc ngắm Trần Tuấn hô hấp cùng mình mỗi ngày chính là hạnh phúc rồi.

Phạm Linh Nhi sau khi đột phá Luyện Khí Kỳ tầng 5 thì đứng dậy nói:

- Sư phụ chúng ta đi ăn cơm. Hôm nay Linh Nhi có chuẩn bị gà hầm cho sư phụ này.

Trần Tuấn đáp:

- Ừ chúng ta đi.

Trong mấy ngày này, ngày nào Phạm Linh Nhi cũng nấu cơm cho Trần Tuấn hết, Trần Tuấn cũng chả ngại ngùng mà thưởng thức bữa cơm của nàng ta

Giải thích vì sao Trần Tuấn mặc dù có một quy tắc trong bộ luật xuyên không của mình đó là không đụng chạm đến nữ nhân, nhưng hắn lại có thể để Phạm Linh Nhi gần mình như thế. Lý do là Trần Tuấn là một con người theo chủ nghĩa nam nữ đều là người, đều là một lớp thú có vú, xem nữ nhân không khác biệt với nam nhân là mấy.

Thế nên nói nữ nhân phiền phức thì cũng đúng với Trần Tuấn, nói nữ nhân như đồng bạn thân thiết với hắn cũng chả sai, Trần Tuấn chỉ dị ứng với cái sự dẹo của nữ nhân của nữ nhân mà thôi.

Còn những người nói chuyện hạp với hắn, người thân của hắn thì Trần Tuấn lại xem bọn họ chả khác nào nam nhân. Vừa vặn thay Phạm Linh Nhi cũng đang ở một mối quan hệ sư đồ với Trần Tuấn, nên Trần Tuấn cũng xem nàng ta chả khác nam nhân.

Phạm Linh Nhi ngắm nhìn khuôn mặt lúc ăn của Trần Tuấn thì nở một nụ cười tươi. Hắn thấy nàng ta chỉ biết ngắm nhìn mình như thế thì nói:

- Sao Linh Nhi nhìn ta hoài vậy? Sao chúng ta không bàn một chút chuyện phiếm nhỉ?

Phạm Linh Nhi nghe thế thì hỏi Trần Tuấn:

- Sư phụ… thế cho Linh Nhi hỏi sư phụ rốt cuộc là tu vi gì vậy? Linh Nhi đã có chút tu vi rồi, cũng có khả năng cảm nhận được tu vi rồi. Linh Nhi sao cứ cảm thấy tu vi của sư phụ không đúng kiểu gì ấy?

Trần Tuấn từ tốn húp miếng súp rồi nói:

- Tu vi của ta à… không phải Nguyên Anh đâu mà là Địa Tiên Cửu Cửu Trọng. Cái này là hồi trước ta bế quan vô tình được nhận được một bí bảo đưa ta về hồng mang để mà hấp thụ linh khí, từ đó mới có một thân tu vi cường đại như thế này.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì hỏi:

- Thế món bảo vật đó còn hay không?

Trần Tuấn không nỏi chỉ lấy tay rạch một đường mở ra không gian, lấy ra một chiếc vòng tay rồi phóng ra đưa cho Phạm Linh Nhi, hắn nói:

- Thích thì Linh Nhi cứ dùng, ta không cần dùng nữa. Linh khí trong cơ thể ta đã ở mức cực hạn rồi.

Phạm Linh Nhi khi cầm lấy chiếc vòng tay, trong lòng nỗi lên lòng tham. Nhưng không phải là lòng tham dùng nó để mà bật lại Trần Tuấn mà là lòng tham chiếm lấy nó làm đồ sưu tầm.

Chiếc vòng này chính là cái thứ đã đi theo Trần Tuấn vạn năm, nó chắc chắn đã ám rất nhiều mùi của Trần Tuấn. Phạm Linh Nhi rất muốn biến mình thành chiếc vòng này, để có thể vạn năm ở bên hắn.

Phạm Linh Nhi ép người lại, cố gắng kìm nén lại con thú bên trong. Nàng ta đặt chiếc vòng trên bàn, đẩy về phía Trần Tuấn nói:

- Không Linh Nhi không cần, Linh Nhi muốn tự thân tu luyện, tự thân phi thăng cơ!

Trần Tuấn đáp:

- Tùy Linh Nhi, ta không ép.

Trần Tuấn lúc này ngẩm nghĩ một chút thì hỏi:

- Thế gia cảnh Linh Nhi thế nào. Ta thấy có nhiều người không thích để cho con mình tu tiên cho lắm, bộ phụ thân của Linh Nhi không ngăn cản à?

Phạm Linh Nhi lúc này ụ mặt xuống, lộ ra một vẻ u buồn nói với Trần Tuấn:

- Linh Nhi… trước giờ chưa gặp phụ thân bao giờ.

Trần Tuấn thấy thế liền nói:

- Xin lỗi, ta thực sự không biết gia đình Linh Nhi lại như thế…

Đương nhiên là Trần Tuấn không biết chuyện mẫu thân của Phạm Linh Nhi đã nhốt phụ thân của Phạm Linh Nhi ở dưới mật thất để từ từ thưởng thức, ân ái qua ngày rồi.

Cuộc nói chuyện của hai người rơi vào bế tắc, Trần Tuấn cũng không biết nên hỏi cái chuyện với Phạm Linh Nhi nữa, còn Phạm Linh Nhi thì chỉ chuyên tâm kìm chế lại con thú bên trong mình, không để nó bộc lộ rõ ra trước mặt Trần Tuấn mà thôi.

Ăn xong hai người lại tiếp tục thổ nạp linh khí, mục đích tu luyện là cảnh giới Trúc Cơ. Nhưng đang lúc tu luyện thì đột nhiên có một đệ tử từ dưới núi chạy lên phá bĩnh bầu không khí riêng tư của Phạm Linh Nhi:

- Trưởng lão, chưởng môn cho gọi người!

Trần Tuấn đáp:

- Kêu ông ấy lấy phân thân của ta đi mà làm, kêu ta làm chi?

Đệ tử đó nói:

- Thưa trưởng lão, chuyện này thực cần phải bàn với bản thể mới được ạ!

Phạm Linh Nhi nghe thế thì nộ hỏa nổi lên, nàng ta muốn cầm kiếm đi hỏi tội tên chưởng môn đó, Trần Tuấn ý đã không muốn rời khỏi núi, sao hắn dám mười Trần Tuấn. Nhưng Trần Tuấn đang ở đây, Phạm Linh Nhi không thể biểu lộ ra vẻ không ngoan của mình được.

Trần Tuấn thấy chuyện như thế thì nói:

- Thế thôi Linh Nhi ở tu luyện, ta đi một chút rồi về.

Nói rồi Trần Tuấn lơ lửng bay theo tên đệ tử đó xuống núi. Phạm Linh Nhi đứng từ xa nhìn hắn, ánh mắt lộ lên chút không nỡ, nàng nói khẽ:

- Chàng…

Nhưng rồi Phạm Linh Nhi ngay lập tức đập vào má mình trấn tĩnh lại:

- Không được, ta nhất định sẽ không để phụ lòng chàng ấy.

Nói rồi Phạm Linh Nhi tiếp tục chuyên tâm thổ nạp, nhưng rồi sự chú ý của Phạm Linh Nhi dần dần chuyển sang phòng của Trần Tuấn. Tuy nàng ngày nào cũng ở trong căn phòng ấy nhưng Phạm Linh Nhi chưa thực sự thỏa mãn vì điều đó, vì lúc nào cũng có Trần Tuấn ở bên khiến nàng không thể tự do hành động được.

Phạm Linh Nhi từ từ bước vào mở tung cánh cửa ra.

Nàng ta ngay sau đó chộp lấy một cái áo của Trần Tuấn rồi đưa lên mũi hít lấy hít để:

- Cái áo này…tràn ngập..mùi của chàng ấy…Thơm quá…mình muốn.

Nói rồi Phạm Linh Nhi mò xuống âm đạo mình, bắt đầu đưa tay chà xát. Từng tiếng kêu dâm dục phát ra:

- A…A…….A~….Trần Tuấn hư hỏng.…chàng không được…….làm thế….với Linh Nhi…..A!

Phạm Linh Nhi bắn ra nước nhờn khắp quần áo của Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi vẫn chưa thỏa mãn. Nàng ta đưa tay lên bộ ngực to của mình, bắt đầu xoa nhẹ đầu ti rồi tưởng tượng cảnh Trần Tuấn đang bóp lấy nó.

Phạm Linh Nhi kêu lên:

- Trần Tuấn Trần Tuấn Trần Tuấn Trần Tuấn Trần Tuấn!

Chỉ trong một đoạn thời gian Phạm Linh Nhi đã ra tới tận hai lần. Làm xong, Phạm Linh Nhi lại tiến đến bên giường Trần Tuấn, đến ngay chỗ nằm ngủ của hắn mà nằm. Phạm Linh Nhi dùi mặt mình vào cái gối, khuôn mặt lộ lên một vẻ dâm đãng còn hơn cả yêu nữ Hợp Hoan Tông.

Phạm Linh Nhi nói với cái gối vờ là Trần Tuấn:

- Chúng…ta mai mốt sẽ…sinh thật nhiều bảo bảo nhé. Chàng hãy đợi thiếp đủ tu vi rồi chúng ta sẽ du sơn ngoạn thủy rồi sao đó lại sống bên nhau đến trọn đời nhé.

Phạm Linh Nhi nói rồi ôm lấy cái gối hôn lên nó một cái thật là nồng đậm rồi sau đó chuyển qua cái ly mà Trần Tuấn mới vừa uống xong.

Phạm Linh Nhi thì thầm:

- Cái ly nước này… vẫn còn lưu lại vết môi của chàng ấy. Không được, mình không thể để nói phai được.

Nói rồi Phạm Linh Nhi lại lấy cái ly liếm một cách đê mê. Liếm hết li, Phạm Linh Nhi lại chuyển qua lấy cây đũa liếm một cách đầy quyến rũ, Phạm Linh Nhi muốn nhân cơ hội này để mà luyện tập cho chuyện ân ái của hai người, nàng không thể nào khiến Trần Tuấn cảm thấy thất vọng được.

Trần Tuấn vừa về thì không thấy Phạm Linh Nhi đâu liền hỏi lớn:

- Linh Nhi đâu rồi? Sao ta không thấy?

Phạm Linh Nhi nghe thì liền ngay lập tức dọn lại đồ đạt, cất hết li đũa vào chỗ, lau đi vết nhờn trên quần áo của Trần Tuấn rồi ngay lập tức chạy ra.

Phạm Linh Nhi hỏi:

- Sư phụ về rồi à?

Trần Tuấn không nói mà chỉ lấy tay chẻ xuống đầu Phạm Linh Nhi một cái, nói:

- Ta đã nói là trong khoảng thời gian ta đi thì nhớ tu luyện rồi mà? Sao lại không nghe lời?

Phạm Linh Nhi ôm đầu, đôi mắt to tròn long lanh lộ lên một giọt nước mắt trong cực kỳ dễ thương nói:

- Linh Nhi… Linh Nhi xin lỗi sư phụ! Mà chưởng môn tìm người có chuyện gì thế?

Trần Tuấn đáp:

- Chuyện này khá là quan trọng, theo lời lão già kia nói thì hai tông Thiết Bạch Phong với Hoa Tình Phong sắp tạo thành liên minh, nên nhờ lão tổ Nguyên Anh ta đến chủ trì. Có vẻ hai bên vẫn chưa đạt được thỏa thuận, nên lần này có vẻ ta phải đi nhiều đây…

Phạm Linh Nhi nghe thế thì phồng má nói:

- Chưởng môn đáng ghét, dám bắt đi sư phụ của Linh Nhi.

Trần Tuấn thấy cái vẻ ngây thơ này của Phạm Linh Nhi thì cười lớn nói:

- Ha ha, khẩu khí không nhỏ. Nhưng Linh Nhi không biết là ở tu tiên giới này nấm đấm là tất cả, chúng ta hiện giờ chính là có một thứ nấm đấm yếu nhất, không thể tùy tiện đấm lung tung được, mà phải biết liên kết với nhau, tạo thành một nấm đấm lớn hơn. Từ đó mới có thể quật khởi được.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì ngây thơ hỏi:

- Thế Linh Nhi mai mốt có tu vi cường đại rồi, thì Linh Nhi có bắt được chưởng môn không giao việc cho sư phụ, để sư phụ dành toàn bộ thời gian huấn luyện cho Linh Nhi được không?

Đứng trước cái vẻ ngây thơ như em bé này của Linh Nhi, Trần Tuấn không thể nhịn được mà bật cười:

- Ha ha, được, được, nếu con tu vi Kết Đan Hậu Kỳ thì con có thể hạ gục được chưởng môn. Thế nên từ nay cố gắng tu luyện đi.

-Vâng!

Trần Tuấn đâu thể nào ngờ được, câu nói đó của hắn đã khai sáng cho yêu nữ Phạm Linh Nhi này đâu. Ở tu tiên giới chính là cá lớn nuốt cá bé, nếu Phạm Linh Nhi đủ cường đại, nàng ta liền có thể diệt sát toàn bộ những kẻ gây khó khăn cho Trần Tuấn và những con mèo lở vởn quang hắn nữa.

Mới chỉ nghĩ chỉ có một mình mình có thể làm thê tử của Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi đã chảy nước dãi. Nàng ta từ nay thề là sẽ quyết tâm tu luyện, đi diệt sát toàn bộ những con mèo nào dám lở vởn quanh Trần Tuấn!