Trần Tuấn ngồi dậy, cảm thấy người mình có chút bẩn, nhưng hắn không muốn dùng pháp thuật để làm sạch quần áo. Hắn muốn tận hưởng cảm giác sung sướng khi bước chân vào nước nóng.
Nghĩ rồi Trần Tuấn bay ra giữa sân của mình, tay kết ấn, miệng niệm:
- Thổ nhưỡng theo lệnh ta, lún!
Mặt đất liền lún xuống, tạo thành một cái lỗ bằng phẳng, cao đâu đó tầm hai thước. Trần Tuấn thay đổi kết ấn, hắn lại niệm:
-Nhược Thủy, nạp!
Một nguồn nước nóng theo lệnh Trần Tuấn được hóa ra đầy ấp cái hố.
Hắn thoải mái ngồi xuống hồ nước, thoải mái tận hưởng cuộc sống tu tiên lười biếng này.
Trần Tuấn nhìn quanh lại thấy thiếu gì đó, hắn lại kết ấn, niệm ra vài hòn đó để xung quang miệng hồ nước trang trí cho đẹp, hắn sẵn tiện dựng luôn một cái hàng rào gỗ cao năm thước để cho nó riêng tư.
Trần Tuấn thoải mái nói nhảm:
- Bây giờ ước gì có mỹ nhân hầu hạ thì sướng biết bao nhở. Mà thôi, hình nhân đất sét tuy dễ nặn, dễ tạo ra nhưng nó mất nhân tính quá.
Thế nhưng câu nói nhảm của Trần Tuấn thế mà thành hiện thực.
Từ trên trời, đột nhiên rơi xuống một bộ ngực đập thẳng vào mặt hắn, khiến hắn không kịp phản ứng.
Trần Tuấn hét lên:
- Chuyện quái gì thế?!
Phạm Linh Nhi thì cứ ôm chặt Trần Tuấn, vùi cái bộ ngực mền mại của mình vào mặt hắn nói:
- A, A. Nóng quá.
Trần Tuấn kêu lên một tiếng:
- Cái đ⁕t m⁕ ma! Lôi Vũ theo lên ta, giáng…ực.
Trần Tuấn chưa kịp triệu lôi vũ để đánh thẳng vào cái con ma đang đeo bám cái mặt hắn thì Trần Tuấn đã vô tình gặm phải đầu ti một bên ngực của Phạm Linh Nhi, khiến nàng kêu lên một tiếng:
- Á~
Trần Tuấn niệm quyết, hóa thành một luồn bạch quan bay lên không trung. Hắn bên trên nhìn xuống nữ nhân phía dưới thì ngạc nhiên hỏi:
- Phạm cô nương, sao cô nương lại ở đây?
Phạm Linh Nhi chỉ sửa lại trang phục của mình rồi biểu lộ dáng vẻ ngây thơ nói:
- Ta hồi nãy đang tìm sư phụ của ta, không biết nên đã mạo phạm Trần Tuấn đại nhân.
Nghe Phạm Linh Nhi nói vậy, Trần Tuấn ngu ngơ tin soái cổ. Hắn hỏi nàng:
- Vậy vị đệ tử sở hữu thiên linh căn là cô nương ư?
Phạm Linh Nhi đáp:
- Đúng vậy chính là ta… Vậy trưởng lão Nguyên Anh là ân nhân ư? Ôi, đúng là duyên số đưa đẩy cho chúng ta gặp nhau mà.
Trần Tuấn lúc này mới bay lại gần Phạm Linh Nhi, hắn quay sang hai bên xem xem có người hay không. Sau khi xác định được ngọn núi này không còn ai khác thì mới yên tâm hởi Phạm Linh Nhi:
- Hồi nãy xem như giữa chúng ta không có chuyện gì nhé. Đừng có kể cho ai là ta dựng bồn tắm ở đây.
Nghe Trần Tuấn nói vậy, Phạm Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm, nàng cứ tưởng Trần Tuấn sẽ hỏi những câu như: “Hồi nãy ta lỡ cắn phải ngực cô nương, cho ta xin lỗi nhé” hoặc “Sao tối rồi, cô nương lại lên đây?”, nếu Trần Tuấn hỏi hai câu hỏi đó, Phạm Linh Nhi chắc chắn sẽ không tìm được lí do để trả lời, khi đấy nàng ta sẽ lao vào và thịt hắn bù mất.
Vận khí của Trần Tuấn hôm nay không tồi cộng thêm với việc hắn hôm nay ngu ngơ, nên được tha một mạng.
Trần Tuấn tay kết ấn, niệm niệm pháp, phá đi cái hồ tắm trước cửa sân, thay vào đó là một gian phòng cho Phạm Linh Nhi.
Dựng nhà xong thì Trần Tuấn nói với Phạm Linh Nhi:
- Ngươi từ nay ở đây. À phải rồi, ta phải làm lễ bái sư nữa.
Phạm Linh Nhi mang vẻ mặt ngay thơ hỏi Trần Tuấn:
- Thế bái sư có đụng chạm thân thể gì không?
Trần Tuấn mặt đơ như cây gỗ tùng đáp:
- Không, người khác thì cần phải làm này làm nọ. Ta đơn giản, quỳ xuống lạy ba lạy là được.
Phạm Linh Nhi theo lệnh Trần Tuấn lại hắn ba lạy bái làm sư. Bái xong thì Trần Tuấn nắm lấy tay Phạm Linh Nhi, đỡ nàng dậy. Đôi má của nàng hơi ửng hồng nhìn Trần Tuấn đầy ngại ngùng. Còn Trần Tuấn vốn chưa bao giờ là đọc truyện có yếu tố tình cảm, nên biểu cảm này đối với hắn chính là khó để nhận ra.
Trần Tuấn nói:
- Từ nay ngươi thân là đệ tử chân truyền của ta, nên ta phải có trách nhiệm dẫn dắt ngươi trên cô nương đường tu đạo. Thôi thì nghĩ sớm đi, ngày mai ta dẫn ngươi đi thăm thú tông môn.
Phạm Linh Nhi đáp:
- Vâng, đệ tử biết rồi.
Vào đêm hôm khuya khoắt, Trần Tuấn đang ngồi đọc sách thì đột nhiên có một đập cửa vang lên, Trần Tuấn hỏi:
- Ai đấy.
Phạm Linh Nhi đứng bên ngoài, ôm theo một cái gối nói vọng vào:
- Là đệ tử. Sư phụ, ngủ ở nơi mới cảm giác không quen… Có thể cho đệ tử ngủ cùng được không?
Trần Tuấn nghe thế thì vận pháp lực, mở cửa ra nói:
- Được, vào đi.
Phạm Linh Nhi nhìn hắn hạnh phúc cười nói:
- Đa tạ sư phụ.
Nói rồi nàng ta chạy lại, sà vào lòng của Trần Tuấn, thưởng thức mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ cơ thể của hắn. Trần Tuấn nhìn Phạm Linh Nhi rồi thở dài, vận pháp lực, biến cái giường nhỏ chỉ đủ cho một người nằm thành một chiếc giường lớn đủ để một cặp uyên ương thoải mái làm chuyện ba con sói với nhau.
Trần Tuấn nằm kế bên cạnh Phạm Linh Nhi nhưng quay lưng về phía nàng, hắn nói:
- Yên tâm đi, tối ta không làm gì Phạm cô nương đâu.
Phạm Linh Nhi dễ thương đáp:
- Dạ vâng.
Trần Tuấn đang ngủ bỗng dưng cảm thấy khó chịu, hắn cảm thấy như có ai đang lấy tay sờ mó cơ thể hắn rồi nhìn chầm chầm vào hắn vậy, nhưng Trần Tuấn quay qua thì chỉ thấy Phạm Linh Nhi với khuôn mặt ngây thơ đang say giấc nồng. Trần Tuấn không mảnh mai nghi ngờ Phạm Linh Nhi, lẳng lặng giúp nàng ta khoác chăn rồi ngủ tiếp.
Lại là cái cảm giác sờ soạn rồi quan sát đấy khiến cho Trần Tuấn cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng hắn dùng cả thần thức cộng thêm âm dương nhãn cũng chả thấy ma nào ngoài Phạm Linh Nhi bên cạnh mình. Thế là Trần Tuấn phải cắn răng chịu đựng cái cảnh bị sờ xong rồi nhìn đến sáng.
Sáng hôm sau, Trần Tuấn mệt mỏi ngồi dậy thì đã thấy Phạm Linh Nhi bưng cho mình một bát súp. Nàng ta thì vẫn mang một vẻ mặt ngây thơ như ngày nào, Phạm Linh Nhi nói:
- Sư phụ, sư phụ rửa mặt đi còn ăn sáng. Hôm nay đệ tử trở ra tài nghệ nấu cho người bát súp này đấy.
Trần Tuấn đáp:
- Ừ cảm ơn cô nương.
Nói rồi hắn bay ra sân dùng Thủy Lục quyết phóng ra một cột nước để rửa mặt, sau đấu Trần Tuấn chải lại tóc tai, cùng quần áo của mình rồi cùng Phạm Linh Nhi thưởng thức bữa sáng.
Theo lịch trình hôm nay thì Trần Tuấn phải dẫn Phạm Linh Nhi đi tham quan tông môn. Nhưng hắn không hiểu sao Phạm Linh Nhi dường như không chú ý đến những lời giới thiệu về các đường trong tông môn, mà chỉ chú ý đến hắn mà thôi. Mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng Trần Tuấn cũng không để ý gì mấy, dù sao suy nghĩ của phụ nữ, không phải là thứ đàn ông có thể dễ dàng hiểu được.
Một nữ tử tên là Băng Băng trong lúc chạy vội đã va vào Trần Tuấn. Trần Tuấn thân thủ nhanh nhẹn ôm eo, đỡ được Băng Băng, trước khi nàng ta rơi xuống mặt đất. Băng Băng đỏ mặt nhìn Trần Tuấn, Trần Tuấn lần này đã bớt ngu hơn nên đã nhận ra được nét mặt ngại ngùng của Băng Băng, liền kéo nàng đứng dậy
Trần Tuấn ho khan nói:
- Sư muội đi đứng cẩn thận.
Băng Băng nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trần Tuấn thì xấu hổ đỏ mặt nói:
- Vâng… muội biết rồi.
Nói rồi Trần Tuấn bay đi, dẫn theo Phạm Linh Nhi, Phạm Linh Nhi ôn nhu đi theo cười đùa với Trần Tuấn, nhưng kỳ thực là nàng ta đang nhìn Băng Băng với một đôi mắt chứa đầy sát khí. Băng Băn chưa bao giờ chứng kiến một ánh mắt nào chết người hơn như thế, nàng ta ngã xuống mặt đất, cả quần nước đẫm mùi khai.
Trần Tuấn cảm thấy có một cỗ sát khí đang quấn quanh mình thì quay sang hỏi Phạm Linh Nhi:
- Cô nương có chuyện gì sau?
Phạm Linh Nhi cười nói:
- Ha ha, đâu có chuyện gì đâu sư phụ. Chúng ta đi tiếp thôi.
Phạm Linh Nhi siết chặt tay mình, ép bộ ngực to của mình vào cánh tay của Trần Tuấn, truyền cho hắn mấy tia mền mại. Trần Tuấn thấy vậy cũng không ngăn sức xô nàng ra, mà chỉ ho khan nói:
- Khục khục, Phạm cô nương…
Phạm Linh Nhỉ hỏi:
- Có chuyện gì sau sư phụ?
Trần Tuấn thấy ánh mắt ngây thơ của Phạm Linh Nhi cũng không tiện nói tiếp, trong lòng hắn tụ nhỏ là Phạm Linh Nhi chỉ là muốn dựa vào mình, không có ý gì khác.
Thiết Bạch Phong tuy không lớn nhưng đi tham quan cũng mất ít nhất một ngày. Tối đến, Trần Tuấn lại phải ngủ cùng với Phạm Linh Nhi, lần này để đề phòng con ma nữ đó, Trần Tuấn đã luyện chế ra vô số phù văn, cùng trận pháp chỗ giường hai người, nhưng tuyệt nhiên vẫn không thể nào ngăn cản cái cảm giác khó chịu đó.
Sáng hôm sau, Trần Tuấn ngồi xếp bằng ngay dưới một gốc cây cổ thụ, đối mặt với hắn là Phạm Linh Nhi. Trần Tuấn nói:
- Trong tu tiên có tổng cộng có chín đại cảnh giới bao gồm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa và Độ Kiếp. Vượt qua chính đại cảnh giới này cô nương sẽ tiến nhập phi thăng trở thành một tiên chúng phổ thông.
- Hôm nay ta dạy cô cương chính là cách để trở thành Luyện Khí kỳ tầng 1, thổ nạp linh khí.
Phàm Linh Nhi nghe Trần Tuấn nói mình hai chữ cô nương như thế thì phồng má lên, biểu lộ ra một vẻ giận dỗi đáng yêu nói:
- Sư phụ cứ suốt ngày cô nương này, cô nương nọ, hừ.
Trần Tuấn nghe thế thì hỏi:
- Thế ngươi muốn ta gọi thế nào?
Phạm Linh Nhi liền đáp:
- Vậy gọi Linh Nhi đi.
Trần Tuấn thở dài nói:
- Vậy Linh Nhi làm theo ta, hít vào… thở ra.
Phạm Linh Nhi nhìn theo Trần Tuấn mà bắt chước hít thở. khí tụ lại đan điền rồi theo nhịp thở lọc tạp chất. Phạm Linh Nhi nhờ thánh thể linh căn cùng với ngộ tính siêu việt của mình mà chỉ trong vòng hai thở bắt đầu trạng thái nhập tịch đột phá.
Trần Tuấn khi thấy Phạm Linh Nhi như thế thì cười thầm một tiếng rồi bỏ đi cho nàng đột phá.
Một canh giờ sau, Phạm Linh Nhi mở mắt ra, cơ thể của nàng tỏa ra một luồng hồng phấn nồng đậm. Phạm Linh Nhi đứng lên, thử nắm tay, co bóp vài cái đã thấy cơ thể của mình đã mạnh mẽ hơn nhưng so với lúc trước, sự chênh lệch này cũng không khác biệt là mấy.
Lúc này Trần Tuấn bước ra, làm cho con tim Phạm Linh Nhi đập rộn. Trần Tuấn nói:
- Chúc mừng Linh Nhi đã đột phá thành tu tiên giả. Đây là ngọc phù mà ta chính tay khắc cho con, nhớ giữ cho kỹ.
Trần Tuấn lấy từ trong áo ra một miếng ngọc phù đưa cho Phạm Linh Nhi. Phạm Linh Nhi khi thấy món đó thì vui mừng nhận lấy, nàng ta lộ ra một vẻ mặt đơn thuần, tinh khiết như trẻ con nói với Trần Tuấn:
- Đa tạ sư phụ.
Phạm Linh Nhi sau đó về phòng, lúc này nàng ta mới lộ ra vẻ mặt của mình.
Nàng ta lấy cái ngọc phù đó hứng thẳng về phía âm đạo mà chà xuống. Từng tiếng âm thanh dâm dục gợi lên:
- A…A….A~ Sư phụ… Linh… Linh Nhi… yêu người… A…A……..A!
Nước nhờn bắn ra, Phạm Linh Nhi thỏa mãn cầm chiếc ngọc phù mình vừa dùng làm đồ chơi xong, đưa nó lại gần miệng rồi hôn lên. Nàng nói:
- Ngọc phù này là sư phụ tặng ta… ngọc phù này có mùi sư phụ. Đây là món bảo vật của Linh Nhi!
Phạm Linh Nhi tưởng tượng ngọc phù trong tay mình chính là Trần Tuấn, hôn lấy hôn để, rồi sau đó lại chà xát vào âm đạo, tự sướng. Trần Tuấn từ đầu đến cuối ở trong gian phòng của mình nên không hề biết những việc biến thái do Phạm Linh Nhi làm với ngọc phù của mình.
(Chương này về sau sẽ là ba ngàn chữ =))))