Trong vạn năm tu luyện thì Trần Tuấn cuối cùng đã hiểu ra mục đích của việc tu tiên. Tu tiên không phải là vì trường sinh đại đạo mà là… để người tu luyện có thể lười biếng! Tiên nhân không cần phải ăn, nên từ đó không cần phải làm việc cực nhọc để nuôi sống bản thân mình, tiên nhân lại có pháp bảo phi hành, cốt để khỏi phải đi bộ, tiên nhân lại có thể hô phong hoán vũ, từ đó không cần phải động tay thổi lửa nấu cơm, mọi chuyện đối với tiên nhân chỉ cần ngồi một chỗ hưởng thụ là được.
Hiểu được bản chất của việc tu luyện, khiến cho Trần Tuấn ngày ngày nỗ lực hơn để cuối cùng có thể hưởng thành quả của mình.
Trần Tuấn trong lúc rãnh rỗi lại dùng linh thạch luyện hóa trăm lần, biến nó thành một quyển truyện sắc hiệp có ảnh minh họa biết cử động. Truyện này kể về cô gái mà hắn mới gặp Phạm Linh Nhi với một kẻ may mắn nào đó, kết làm phu thê rồi ân ái ngay trong truyện.
Trần Tuấn đọc mà tấm tắt khen không ngớt lời, không biết tại sao mình lại tài thế, có thể dùng thần thông biến ra mấy thứ này. Đúng là tu tiên là để giúp con người ta sống tiện nghi hơn mà.
Đọc truyện xong thì hắn lại ngồi nghĩ cách làm sao để tuyển đồ đệ thân truyền, chả lẽ hắn như thế mà lại bắt đại một người rồi gọi người đó là đệ tử thân truyền? Như thế thì không được phải cho lắm, nói thẳng ra là không hay.
Trần Tuấn nghĩ rồi cũng không vội, dù sao bây giờ ông đây cũng là Nguyễn Anh lão tổ, chục năm không có một đệ tử thân truyền nào cũng được.
Trần Tuấn lại nằm đó ngủ và sinh hoạt một cái lười chảy cả thây suốt cả năm trời mà chả để ý cái mịa gì đến tông môn.
Một năm sau, có một thân ảnh nữ nhân, lưng quẩy theo một đống lỉnh kỉnh đi bái nhập tông môn tu tiên. Nàng không ai khác ngoài Phạm Linh Nhi.
Phạm Linh Nhi sau một năm rồng rã thì nàng cuối cùng đã tìm ra được tin tức nơi tông môn Thiết Bạch Phong được đặt. Ngay sau khi biết được nơi Trần Tuấn, người nàng mong ngóng từng ngày, nàng liền đem gia sản của mình bán đi, để đổi lấy linh thạch, bước lên con đường tu luyện.
Phạm Linh Nhi dùng hết sức mình cuối cùng cũng leo hết năm mươi bậc thanh để đến nơi mọi người ký danh trở thành đệ tử của Thiết Bạch Phong.
Phạm Linh Nhi thấy hàng người dài liền thở dài nói:
- Gặp chàng ấy… khó vậy sao?
- Không được, mình nhất định phải gặp được Trần Tuấn.
- Đi nào!
Phạm Linh Nhi ngồi chờ hai canh giờ, cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng:
- Ngươi tiếp theo!
Nhục Chung, người phụ trách phần kiểm tra các đệ tử tương lai của Thiết Bạch Phong hướng dẫn:
- Đặt tay lên cái cột bên cạnh ta, nó sáng đến cái mức màu vàng kia coi như ngươi đạt. Sau khi đạt thì qua bên đấy nhận lấy đồng phục với ngọc phù.
Phạm Linh Nhi cười một cái thật là dễ thương đáp:
- Vâng
Nhục Chung thấy thế đỏ mặt, ho khan vài tiếng nói:
- Vậy ngươi bắt…
Đột nhiên có một con dao phi đến, khuôn mặt ngay thơ trong sáng của Phạm Linh Nhi nhăn lại, lộ ra sát khí của bậc a tu la địa ngục.
Nàng ta lấy con dao kề cổ Nhục Chung hâm dọa nói:
- Cơ thể này của ta chỉ là để phu quân nhìn thôi, ngươi mà dám nhìn một cái… Cẩn thận cái thứ dưới đũng quần của nhà ngươi!
Nhục Chung xém tí đái ra quần. Hắn run run nói:
- Tiểu…tiểu…tiểu nhân b…biết rồi…ạ
Phạm Linh Nhi nghe thế thu dao, khuôn mặt ngay thơ trong sáng, dễ thương xuất hiện trở lại. Nàng nói:
- Hừm tốt.
Xong nàng ta quay qua cột trụ. Trước khi đặt tay lên để kiểm tra linh căn thì Phạm Linh Nhi lảm nhảm:
- Thiên hạ vốn đại loạn mà, phu nhân như mình lại càng phải biết giữ người. Nếu không sẽ làm phu quân cảm thấy phiền lòng mất.
Nghe câu nói đó khiến cho cả đám xếp hàng bên dưới cùng lúc niệm kinh siêu độ cho tên phu quân xui xẻo nào mà Phạm Linh Nhi chọn trúng.
- Hắn chắc phải gặp họa ba đời mới bị yêu nữ này theo đuổi đây.
- Huynh đệ, ngươi nhớ bảo trọng. Mặc dù chúng ta không quen không biết, nhưng ta thực lòng cầu mong ngươi sớm ngày siêu thoát.
- Hức hức, huynh đệ. Ngươi khổ rồi.
- Huynh đệ, ta năm sau cúng ngươi một con gà. Mong ngươi đừng oán hận người ta, trách thì trách ngươi quá xui xẻo mà thôi.
Phạm Linh Nhi quay đầu lại nhìn mọi người cười một cái, sát khí của bậc a tu la lại hiện lên ngào ngạt, nó như thể muốn bóp chết mọi người xung quanh vậy.
Phạm Linh Nhi chậm rãi đưa con dao lên hỏi:
- Ồ. Mọi người nói gì thế?
Cả đồng loạt kêu lên:
- Thưa phu nhân, không có gì. Đại nhân và phu nhân chính là một cặp trời sinh long phụng, uyên ương. Chúng ta thực lòng chúc hai người sớm sanh quý tử, sống với nhau đến đầu bạc răng long!
Phạm Linh Nhi gạt đầu, hạ con dao xuống nói:
- Hừm, tốt.
- Mụ điên.
- Các ngươi nói cái gì?
- Không có gì, ha ha. Mời phu nhân kiểm tra.
Phạm Linh đặt tay lên, một cỗ lực lượng từ bên trong nằng bắn thẳng vào thạch trụ khiến nó rung lên từng hồi. Từng tầng, từng tầng bị ánh sáng linh căn của Phạm Linh Nhi chiếu rọi, cho đến khi ánh sáng linh căn của Phạm Linh Nhi hoàn toàn cắn nuốt thạch trụ.
Một thanh hồng kiếm từ thạch trụ hiện ra, khí thế của nó kinh thiên động địa, khiến cho bậc trưởng lão cũng phải động tâm. Không dừng lại ở đó, linh căn của Phạm Linh Nhi sau khi bao trọn lấy thạch trụ thì liền luyện hóa thạch trụ thành một thanh hồng kiếm to lớn, y hệt linh căn của nàng ta.
Nhìn thấy thanh hồng kiếm của Phạm Linh Nhi, Nhục Chung không thể nào tin được vào mắt mình mà thốt lên:
- Trời đất quỷ thần ơi, ta ở đây hơn năm mươi năm rồi mà chưa bao giờ thấy linh căn khủng bố thế này! Kể cả tiên nhân mới phi thăng cách đây một năm cũng không có loại linh căn bá đạo đến mức có thể cải hình lại cả Linh Căn Thạch Trụ. Thiên tiên linh căn? Không, cao hơn thiên tiên linh căn! Đây chẳng lẽ là loại linh căn trong truyền thuyết… Thánh linh căn? Màu sắc này, hình dáng này, linh khí nồng đậm này, đây đúng như trong truyền thuyết miêu tả, Thánh thể linh căn, linh căn cường đại nhất, bản nguyên hồng phấn linh căn!
Bản nguyên hồng phấn linh căn thuộc Thánh thể linh căn, là một trong những loại linh căn trâu bò nhất Tu tiên tiểu giới này, ai sở hữu loại linh căn này, không những có thể dễ dàng phi thăng lại còn khi phi thăng không phải là tiên chúng bình thường! Chỉ mới nghe tên thôi là đã có người động dung, ngay lập tức muốn cướp lấy cho bằng được.
Phạm Linh Nhi sau khi khảo nghiệm xong thì rút tay lại, quay qua hỏi Nhục Chung bằn khuôn mặt ngây thơ giả tạo:
- Thế… ta có đạt không?
Nhục Chung ngay lập tức gật đầu lia lịa nói:
- Đạt đạt, người có thể ngay lập tức đi sang bên kia nhận lấy đồng phục cùng ngọc phù.
Phạm Linh Nhi nghe thế sáng mắt, nói:
- Thế bây giờ ta đúng là đệ tử của Thiết Bạch Phong.
Nhục Chung đáp:
- Chưa đâu, ngươi cần qua bên kia để nhận lấy đồng phục và ngọc phù, sau đấy lấy ngọc phù khắc lên tuổi. Như thế thì mới là đệ tử của Thiết Bạch Phong.
Phạm Linh Nhi nói:
- Như thế thì ta cũng là đệ tử của Thiết Bạch Phong còn gì. Cho ta tra tên một người đi.
Nàng lấy con dao bếp lúc nãy cấm thẳng xuống bàn, đôi má hồng hào phính lên nũng nịu, đây không phải là bộ dạng mà một nữ nhân ngây thơ nên có.
Nhục Chung run rẫy nhìn theo con dao, hướng thẳng lên đôi mắt ngây thơ vô số sát khí của Phạm Linh Nhi, lấp bấp nói:
- Đ…Được…Mời phu…nhân nói.
Phạm Linh Nhi hỏi:
- Thế ngươi có biết trong trong tông môn mình, có ai mặc y phục màu trắng, khuôn mặt anh tuấn, tóc trắng, mài trắng tên Trần Tuấn không?
Nhục Chung đáp:
- Ý… phu nhân… là trưởng… la..lão…Trần…Trần Tuấn?!
- Sao cũng được, mau nói cho ta địa chỉ của chàng ấy đi… Nếu không nói, đừng trách đao kiếm vô tình!
Nhục Chung hét lên:
- Trưởng lão Trần Tuấn ở tòa Thiết Ngũ Sơn đằng kia.
Phạm Linh Nhi tay hạ con dao bếp xuống nói:
- Đa tạ.
Rồi nàng ta mang theo đống đồ lỉnh khỉnh, bước tới nhận lấy đồng phục đạo bào của Thiết Bạch Phong, cùng lệnh bài. Người đưa lệnh bài cho Phạm Linh Nhi tên Triệu Vung Vũ đã bị một dáng vẻ đầy sát khí kia dọa cho xém tí đã đái dầm, nhưng hắn vẫn cố gắng làm tròn nhiệm vụ, hỏi Phạm Linh Nhi:
- Thế phu nhân định bái hạ vị nào. Với linh căn bản nguyên hồng phấn kia thì phu nhân có thể bái nhập bất kỳ một trưởng lão, kể cả chưởng môn… Phu nhân quyết định chưa ạ?
Phạm Linh Nhi nghe thế thì liền tỏ ra một vẻ suy ngẫm rồi hỏi ngược lại Triệu Vung Vũ:
- Thế Trần Tuấn chàng ấy là trưởng lão phải không?
Triệu Vung Vũ đáp:
- Vâng, phải.
Phạm Linh Nhi nghe thế liền nói:
- Thế thì ta bái nhập thành đệ tử của chàng ấy. Nhưng thế dễ dàng thuận tiện ân ái với nhau hơn.
Khi nói đến hai chữ ân ái, đôi mắt của Phạm Linh Nhi bỗng biến thành một hình trái tim, miệng thì chảy nước dãi, tay đặt trên khuôn mặt lộ rõ vẻ thèm thuồng cơ thể của Trần Tuấn.
Triệu Vung Vũ nghe thế thì đáp:
- Vậy phu nhân đợi ta thông báo với trưởng lão…
- Nhanh lên đi.
- Vâng.
Triệu Vung Vũ khóc không ra nước mắt. Cả một đời Thiết Bạch Phong mới chỉ có duy nhất Trần Tuấn là có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ cao nhất, thế mà giờ đây hắn ta lại xui xẻo dính vào một yêu nữ cuồng tình, nếu mà yêu nữ đó tu vi cao nhưng linh căn thì bình thường thì không nói gì, về sau vẫn còn biện pháp đối phó, nhưng bây giờ yêu nữ đó lại có linh căn thánh linh thể, tiềm lực phải nói là vô cùng vô tận, Trần Tuấn phe này toang rồi.
…
Trần Tuấn đang nằm trong giang phòng ngủ của mình thì bỗng có tiếng gõ cửa. Đã gần một năm qua, tông môn ngoại trừ gửi hạc giấy kêu hắn xử trí vài việc thì gần như không đả động gì tới hắn cả, nên việc hôm nay có người đích thân tới gặp mặt, đối với Trần Tuấn chính là một chuyện lạ đời.
Trần Tuấn nói vọng ra:
- Có chuyện gì đó.
Chỉ nghe người đó thưa:
- Hôm nay có một cô nương linh căn thánh thể mới bái nhập vào môn phái chúng ta. Chưởng môn ra lệnh để cô nương đó làm để tử thân truyền của ngài.
Trần Tuấn thấy tên chưởng môn vì sợ hãi mà chuyên quyền như thế cũng chả quan tâm. Chỉ nói vọng ra:
- Biết rồi, ngươi lui ra đi.
Đối với hắn, mấy chuyện tàm phào như tìm đệ tử rất phiền phức và tốn thời gian, thay vào đó cứ để người khác sắp đặt cho hắn, như thế tốt hơn nhiều.