Chương 2: Địa Tiên Lười Biếng

Trần Tuấn hạ người từ trên không trung sống. Một nam tử hán, thân mang giáp, tay cầm kiếm, khuôn mặt lộ rõ kinh nghiệm trong việc chiến trường chạy ra nghê tiếp hắn, nam tử hán tay ôm quyền nói:

- Cảm tạ ân công.

Trần Tuấn khua tay, cười nói:

- Thấy chuyện bất bình, ta há lại không cứu được!

Lúc này trong cỗ xe ngựa bước ra hai cô gái, một người nhan sắc bình thường, mặc bộ đồ giản đơn, trong có vẻ là thị nữ. Còn người kia nhanh sắc xuất trần, lại mặc thêm một bộ quần áo khá đắt tiền, để lộ ra những đường cong cơ thể quyến rũ nhưng vẫn giữ được nét ngây thơ đáng yêu của một thiếu nữ còn trinh trắng.

Nàng ấy ôm tay cúi người xuống nói:

- Tiểu nữ Phạm Linh Nhi. Cảm tạ đại ân của ân công đã giúp tiểu nữ thoát nạn

- Việc nên làm, việc nên làm hết cả mà.

Trần Tuấn đúng là không cố ý, nhưng lỡ liếc mắt xuống nhìn thấy một thân hình đầy đặng cùng với vẻ đẹp tuyệt mĩ. Xém chút nữa, Trần Tuấn đã bị nội thương vì cái nhan sắc tuyệt liễm ẩn chút thơ ngây này, cũng phải thôi, mặc dù là tiên nhân vượt bước thánh nhân nhưng đã vạn năm rồi hắn chưa gặp một người con gái nào, nên bị chấn động là điểu dễ hiểu.

Phạm Linh Nhi lúc này nhìn Trần Tuấn, một cảm giác là lạ tựa như có dòng điện chạy xoẹt qua nàng.

Trần Tuấn như thế là chân lang quân của nàng vậy, phong thái vừa tiêu soái, nhan sắc thì vừa phải, ưa nhìn, nhất là dáng vẻ của hắn, Phạm Linh Nhi vừa nhìn đã yêu ngay lập tức.

Trần Tuấn chấn tỉnh bản thân mình lại bằng quy tắc xuyên không, không được đụng chạm gì đến nữ nhân. Hắn ho khan vài tiếng nói:

- Khục khục. Cô nương, mai mốt khi chào hỏi nhớ chú ý trang phục của mình một chút.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì ngại ngùng đỏ mặt chỉnh lại trang phục của mình. Trần Tuấn nói tiếp:

- Nếu không còn chuyện gì nữa thì tại hạ cáo từ.

Trước khi đi thì đột nhiên có một bàn tay nắm lấy vạc áo của Trần Tuấn kéo xuống, Phạm Linh Nhi nói:

- Ta có thể nhờ ân nhân một chuyện được không?

Trần Tuấn đáp:

- Được, cô nương cứ nói. Chuyện cô nương nhờ, nếu không vi phạm đạo đức, Trần mỗ ta nhất định sẽ toàn lực phù trợ.

Phạm Linh Nhi nói:

- Đường xa trắc trở, ân nhân có thể đưa ta về nhà được không?

Trần Tuấn đáp cười lớn đáp:

- Tưởng chuyện gì chứ chuyện này đơn giản. Nào lên!

Nói rồi Trần Tuấn tùy tiện lấy một viên linh thạch trong tay áo mình ra, luyện hóa nó ba mươi lăm lần, khiến nó trở thành một món pháp bảo phi hành.

Hắn hóa phép một cái đưa đám người Phạm Linh Nhi lên trên.

Trần Tuấn hỏi Phạm Linh Nhi:

- Nào cô nương, mời cô nương nói ra địa chỉ của mình để ta đưa tới!

Phạm Linh Nhi ngập ngừng chần chừ một chút nói:

- Ân công… người có thể bồng ta chở ta về được không?

Trần Tuấn khi nghe câu nói này của Phạm Linh Nhi thì hàm dưới xém tí nữa đã rớt ra ngoài. Nữ nhân bây giờ không còn liêm sỉ thế sao?

Nhưng hắn cũng không thể nào để nàng ta chịu sự xấu hổ này một mình được, dù sao thì nàng cũng đã tự hạ mình xuống để xin hắn rồi mà, Trần Tuấn không thể nào vô tình trước nữ nhân được.

Trần Tuấn nói:

- Ta bồng thì được thôi… nhưng ta nghĩ chuyện này vẫn ảnh hưởng đến danh tiếng của cô nương đây, cô nương tốt nhất nên…

Phạm Linh Nhi khẳng định chắc nịt:

- Ta đã suy xét kỹ.

Trần Tuấn thở dài đáp:

- Ai dà, thôi được rồi.

Trần Tuấn cũng đành hết cách, dù sao thì hắn với Phạm Linh Nhi với hắn so ra cũng chỉ là người dưng, gặp mặt duy nhất có một lần, làm một chút chuyện chắc cũng không ảnh hưởng đến thanh danh của nàng ta đâu mà nhỉ.

Nghĩ rồi Trần Tuấn phi hành cùng với phi toa, tức tốc đưa tới địa điểm Phạm Linh Nhi nói. Nàng ta cứ tưởng chuyến đi một tháng ít nhất cũng phải kéo dài một canh giờ, nhưng ai dè chỉ mấy chục giây là Trần Tuấn đã an toàn đưa đoàn hơn 10 người về rồi.

Phạm Linh Nhi thất vọng nhìn Trần Tuấn. Trần Tuấn bị ép vào tình huống này cười gượng, tay gãi gãi mái tóc bạc của mình mà không biết nói gì cho phải. Đành nói đại vài một câu xã giao:

- Phạm cô nương đừng như thế, có duyên chúng ta sẽ gặp lại mà.

Phạm Linh Nhi lúc này lại tỏ rõ cái vẻ mặt dày của mình:

- Ta không muốn chờ duyên, ta chỉ muốn chủ động gặp ân công mà thôi.

Lúc này có một thị vệ chạy ra, bụp miệng Phạm Linh Nhi lại nói:

- Xin lỗi công tử, tiểu thư nhà ta có chút vấn đề ấy mà, ngài đừng để tâm.

Trước khi bị cả đoàn thị vệ lôi vào thì Phạm Linh Nhi đã kịp thời kêu lên với Trần Tuấn một tiếng:

- Ân nhân, tông môn của người là gì?

Trần Tuấn nhìn Phạm Linh Nhi cười một cái nói:

- Thiết Bạch Phong tông, Trần Tuấn. Nhớ đấy!

Trần Tuấn tuy là tu vi nửa bước thánh nhân nhưng không ngàn vạn lần cũng không thể nào tính được tương lai chính câu nói này sẽ khiến hắn hối hận suốt cả đười, dây dứt không thể nào quên.

Trần Tuấn phi hành trên không hướng về phía tông môn mình mà lao tới. Hắn đứng trước tông môn mình mà ngẫm nghĩ, bây giờ phải xử trí ra sao khi trở về tông môn đây? Vạn năm hắn đã không về rồi, bây giờ mà về thì chắc chắn gây ra đại họa. Nghĩ rồi Trần Tuấn bèn hạ thấp tu vi của mình còn Nguyên Anh sơ kỳ để dễ dàng biện minh cho hành động đi bụi vạn năm của mình.

Hắn bước vào cổng, nhìn lại khung cảnh vạn năm trước. Đúng là tông môn vô danh, một chút thay đổi cũng liền không có, chắc duy nhất chỉ có cánh cổng màu đỏ là mới được sơn lại gần đây để đón xuân.

Trần Tuấn thở dài rồi dùng tốc độ nhanh nhất của tu vi Nguyên Anh kỳ, thuấn di, bước tới ghi danh đường để ghi lại tên.

Một tên có bảng tên Đạo Văn chán nản nhìn Trần Tuấn hỏi:

- Tên tuổi, tu vi, sư phụ? Khai hết.

Trần Tuấn lấy ra một cái ngọc phù từ hư không đáp:

- Tên Trần Tuấn, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, sư phụ… Ngọc Phù Chân Nhân.

Đạo văn nghe hết thì tró mắt đập bàn nhìn Trần Tuấn nói:

- Ta biết là có rất nhiều tên rất ưa trang bức. Nói thật tu vi!

Trần Tuấn khó chịu đáp:

- Nguyên Anh Sơ Kỳ

Tên Đạo Văn có vẻ vẫn không tin, nói:

- Chứng minh đi, chứng minh được ta cho ngươi vào. Cả hàng người chờ để đăng ký lại sau khi lịch luyện bên ngoài rồi kìa.

Trần Tuấn tay bấm pháp ấn, niệm niệm:

- Nguyên Anh Xuất Khiếu… Xuất!

Một cái hồn nhỏ, hình tượng Trần Tuấn bay lên rồi ngay lập tức bay về đan điền của hắn. Đạo Văn không thể nào tin được vào mắt mình nữa mà lấp bắp nói:

- Không… Không… Không thể nào?! Nguyên Anh lão tổ, thực sự là Nguyên Anh lão tổ. Trời ơi tông môn của chúng ta có Nguyên Anh tu sĩ rồi!

Trần Tuấn cảm thấy khó hiểu, Nguyên Anh chẳng qua đẳng cấp cao nhất trong một đám tu sĩ cấp thấp mà thôi, không phải tu vi gì quá cao thâm so với một đại tông môn. Đột nhiên hắn nhớ ra, đây không phải đại tông môn mà chỉ là tiểu tông môn, cả đời sáng lập môn chủ cũng chỉ là Kim Đan đại viêm mãn

Cảm xúc của Trần Tuấn hiện giờ rất chi là ba chấm, hắn không biết nên phản ứng như thế nào sao cho hợp lý. Tình thế này quá tiến thoái lưỡng nang. Trần Tuấn chỉ muốn làm một môn hạ bình thường, không muốn làm trưởng lão một tông!

Hạ sách, Trần Tuấn mang theo uy áp Nguyên Anh hằng giọng nói vang:

- Ta đây Nguyên Anh lão tổ vừa mới lịch luyện về, các ngươi mau đi chuẩn bị phòng cho ta!

Nghe thế Đạo Văn hoảng hốt, đem theo mười mấy người nữa sắp xếp một khu vực tu luyện rộng nhất, sáng nhất, vip nhất cho Trần Tuấn. Lại còn chuẩn bị thêm cho Trần Tuấn một bộ y phục màu trắng mới, trong cực kỳ đắt tiền, cùng với một đống linh thạch hạ phẩm cho Trần Tuấn từ từ sử dụng.

Trần Tuấn về phòng thì đã thấy người khác mang một đống giấy đặt trước bàn, hỏi ra thì mới biết là Trần Tuấn mới được bổ nhiệm lên chức trưởng lão tông môn Thiết Bạch Phong nên mới có cái đống này.

Đợi người ta đi, Trần Tuấn chán nản phóng ra tu vi Địa Tổ Tiên Cửu Cửu Trọng của mình niệm pháp quyết:

- Phân Linh Chi Quyết! Ba linh, sáu thể, tám hồn mau theo lệnh ta PHÂN!

Nói rồi từ trong người Trần Tuấn chui ra sáu người y hệt hắn, đây là phân thân có linh trí do Trần Tuấn triệu hoán ra để giải quyết đống công việc này.

Trần Tuấn ra lệnh:

- Làm đi, nhìn cái gì. Tin ta cho một chưởng đi luôn không?

Bị lời đe dọa của Trần Tuấn, các phân thân không dám trễ nải một giây, liền ngay lập tức làm việc. Trần Tuấn nhàn nhạn khuất tay, một tờ giấy bay lên, trong đó ghi những việc hắn phải làm.

Xử lý công vụ.

Tạo lập pháp trận hộ thể.

Bắt linh thú hộ tông.

Thờ cúng chưởng môn sáng lập.

Huấn luyện môn đồ.

Tìm một môn đồ thân tính truyền dạy bí pháp

Rốt cuộc Trần Tuấn tưởng Nguyên Anh lão tổ phải làm gì ghê gớm lắm cơ, ai dè cũng có nhiêu đó việc. Nhưng như thế cũng được, dù sao hắn cũng là một con người ưa nhan rỗi, càng ít việc càng tốt.

Trấn Tuấn nằm trên giướng ngáp một cái, tay kết ấn, niệm niệm:

- Tứ linh hộ thể trận pháp, lập!

Lập tức thanh long, chu tước, huyền vũ, bạch hổ được Trần Tuấn dùng linh khí cường đại của bản thân mình, huyền hóa ra, tạo nên một đại pháp trận cực kỳ khủng bố, đến cả Tổ Tiên nhân bình thường cũng không thể nào phá hủy được.

Trần Tuấn sau đấy lại mở thần thức của mình, quét một lược khắp Tứ vực, Ngũ hỗn mang vực, rồi man hoang, thiên giới cuối cùng tìm ra một cự nhân ở Xích Hỏa Vực. Con Cự Nhân đó cũng vừa vẹn phù hợp mắt mình của hắn.

Trần Tuấn tay bấm niệm, triệu ra một dây xích dài tới vạn dặm, dùng thần trí của mình đem nó tới Xích Hỏa Vực kéo con cự nhân đó về. Hắn sau đó sai phân thân đạp nhừ tử cái con cự nhân rồi lập khế ước với nó. Thế là Trần Tuấn không cần mất mấy giọt mô hôi đã lại hoàn thành thêm một việc, cực kỳ đơn giản.