Chương 1: Ta Chỉ Là Sâu Kiến

Trần Huỳnh Hương Tuấn hay còn được gọi tắt là Trần Tuấn đang ăn cơm trong nhà thì đột nhiên trên ngoài cửa xổ xảy ra dị tượng, tạo nên một cái hố đen hút hắn vào.

Trần Tuấn trước khí bị cuốn đi chỉ kịp nói một câu:

- Anh em của ta đi thế mạng còn chưa đủ sao? Giờ lại còn đến ta?!

Nói rồi hắn đã bị lỗ đen hút đến một nơi đồng thanh mông quạnh, không một bóng người.

Trần Tuấn như cảm ứng có một điều gì đó không lành liền ngây lập tức trốn đi. Quả đúng như hắn dự đoán, từ trên trời bỗng dưng rơi xuống một người như hắn.

Tên kia trong có vẻ hiền hiền, mặt thì ngu ngơ… đúng cái kiểu khí vận chi tử của lão thiên.

Trần Tuấn vẫn còn đề cao cảnh giác, nép mình vào một góc cây quan sát.

Hắn thấy tên kia như một tên tâm thần tự lẩm bẩm một mình cái gì đó:

- Ha ha, không ngờ vừa mới xuyên qua ta đã có hệ thống rồi. Để xem nào…

- Công pháp luyện khí cực phẩm, có thể giúp người luyện có thể đánh bại 2 đối thủ cùng cấp?! Tuy không quá bá đạo nhưng tuyệt nhiên cũng là trâu bò không ai sánh bằng!

Trần Tuấn thở phào nhẹ nhõm nói:

- May mà ta thông minh, biết rằng mình không phải khí vận chi tử, ta chỉ là sâu kiến, nếu không thì cống xác cho mấy tên đại năng mất rồi…

Trần Tuấn lại đi theo dõi tên khí vận chi tử đó, xem hắn ta làm gì. Mặc dù Trần Tuấn ngàn vạn lần không muốn đối mặt với cái thứ này nhưng nếu không theo dõi, không biết được, hắn quả thực không an lòng mà ngủ yên.

Sau ba tháng xem cái tên nhảy nhót thể hiện thần thông luyện khí của mình thì tên khí vận chi tử đó cuối cùng đã bái nhập một đại tông môn để học đạo.

Trần Tuấn thở phào một cái, hai tháng qua thực sự đã tiêu tốn biết bao tinh lực của hắn, bây giờ Trần Tuấn mới có thể yên tâm được rồi.

Nói sơ về Trần Tuấn, hắn là một con người bình thường, cực kỳ bình thường, nhưng gia thế của Trần Tuấn lại không hề bình thường chút nào.

Bạn bè và chú của Trần Tuấn đều là… người xuyên không! Hơn hết là hắn còn nhìn thấy huynh đệ giữa thanh thiên bạch nhật xuyên việt, thế nên Trần Tuấn từ lâu đã có tính toán trước những điều trước khi xuyên không rồi.

Quy tắc đơn giản chỉ có năm điều, điều đầu tiên cũng là điều quan trọng nhất đó chính là phải tự nhủ bản thân mình không phải là nhân vật chính, không phải khí vận chi tử, không phải mấy tên não tàn thiên kiêu, nếu không chết sớm là có ngày định trước.

Thứ hai đó chính là đừng có đụng đến khí vận chi tử, mấy tên khí vận chi tử chính là nhân vật chính, hắn không thể làm đồng bạn với khí vận chi tử vì rất nguy hiểm, lại càng không thể nào làm đối trọng với khí vận chi tử, vì khi làm cái đấy thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Thứ ba đó chính là không nương nhờ tông môn nơi phản phái chi tử hoặc khí vận chi tử ở vì những nơi đó tỉ lệ sống sót không được cao so với mấy tông môn kia.

Thứ tư đó chính là không động vào nữ nhân, nữ nhân đầu tiên rất là phiền phức, thứ hai đó chính là nữ nhân hoàn toàn có thể hồng nhan, chân ái, thê tử, hôn thê, em gái,… của phản phái chi tử hoặc khí vận chi tử, dính vào rất phiền phức.

Thứ năm đó chính là tuyệt đối không nên tham gia vào mấy tông môn không biết trời cao đất dày, bọn chúng cực kỳ ngu ngốc khi không biết mình sẽ va vào bức tường mang tên khí vận chi tử lúc nào không hay.

Thế là Trần Tuấn sau đó lên đường tìm một môn phái vô danh tiểu tốt, không có tên tuổi để bái môn. Dù sao thì hắn cũng đã có sự chuẩn bị từ lâu rồi nên chẳng bao lâu thì Trần Tuấn đã tìm được một môn phái mang tên Thiết Bạch Phong, vừa tiện đủ điều kiện để hắn không phải lo.

Môn phái Thiết Bạch Phong này chỉ là một môn phái mới thành lập cách đây chục năm, nên không cần khảo nghiệm đệ tử quá nhiều, chỉ cần vừa vẹn có linh căn là đã đủ để trở thành đệ tử của môn phái Thiết Bạch Phong.

Nói sơ qua về thế giới mà Trần Tuấn đến.

Theo như những gì mà hắn biết được sau khi gia nhập môn phái thì nơi hắn đang đặt mông ngồi chính là Tu Chân Giới, một tiểu thế giới của chư thiên vạn giới

Tu Tiên Giới nói là một tiếu thế giới nhưng diện tích của thế giới này có thể tương đương với một thiên hà trong vũ trụ, nói cho đơn giản là rất rộng lớn.

Tu Tiên Giới lại chia làm hai nửa, một nửa là thiên giới, một nửa là phàm giới hay còn được gọi là địa giới.

Trần Tuấn bái nhập sư môn xong thì chỉ cần tu luyện đến luyện khí tầng ba liền có thể tự tung tự tại ra vào tông môn.

Thế nên hắn cắn răng bế quan một năm trời ròng để đột phá lên luyện khí tầng ba. Khi Trần Tuấn xuất quan xong thì cũng chả thấy khác biệt gì mấy, phải chăng là hắn đã khỏe mạnh hơn mà thôi.

Trần Tuấn cũng thật sự không muốn quay về trái đất, ở đây vừa có cơm ăn, áo mặc, lại còn có chỗ bế quan tu luyện, quả thực sung sướng vạn lần nếu so với một ngày làm tám tiếng ở trái đất.

Trần Tuấn tính toán, mỗi tháng đệ tử ở tầng luyện khí kỳ sẽ được tặng một viên Linh đan hạ phẩm để giúp ít việc tu luyện, mà mỗi tầng luyện khí lại cho hắn thêm vài tháng thọ nguyên, lên trúc cơ sẽ cho hắn hai trăm năm thọ nguyên… Như thế là đủ bào tông môn này rồi.

Trần tuấn cười nhẹ, rồi bắt đầu công cuộc bế quan của mình…

Vạn năm sau, cửu cửu lôi kiếp giáng xuống Tây Vực, rồi sau đó một cột sáng to lớn lóe lên khiến cho mọi người nháo nhào:

- Thời đại linh khí mỏng manh như thế mà lại có một người có thể đột phá Độ Kiếp Viên Mãn phi thăng thiên giới, biến thành Thiên Tiên Nhân! Không thể nào!

- Cuối cùng Tây Vực chúng ta cũng có thể vang danh rồi, Tiểu Huyết nhà ngươi thật là vĩ đại.

- Phi thăng?! Chuyện này hắn có thể làm được sao? Huyết Tuần, ngươi chờ Hỗn Ma ta. Ta sẽ khiến ngươi biết thế nào mới là ma giáo.

Trong lúc mọi người còn đang bàn tán về người đầu tiên phi thăng lên tiên giới, khí vận chi tử Mạc Luân Tuần, thì có một người lông tóc trắng bạch, người mang một bộ y phục màu trắng, khuôn mặt thì trẻ trung, huyết khí nồng đậm bước ra khỏi cái hang của mình.

Hắn ta nhìn lên trời mà gầm to:

- Cuối cùng cũng phi thăng rồi!

Người này không phải khí vận chi tử Mạc Luân Tuần mà chính là sâu kiến Trần Tuấn, hắn đã chờ ngày này quá lâu rồi, những ngày tháng mà Mạc Luân Tuần chưa phi thắng đối với hắn như ác mộng ngàn thu, khiến hắn không dám bước chân ra khỏi hang động của mình nửa bước.

Trần Tuấn như kẻ điên, lao từ hang đá cao hơn năm trăm trượng xuống.

Thân thể hắn nhẹ bỗng bay lên. Trần Tuấn không cần bất cứ thứ gì như pháp bảo, bí pháp để phi hành, hiện tại thực lực của hắn chính là Địa Tổ Tiên Cửu Cửu Trọng, dăm ba cái trọng lực có là gì đối với hắn

Trần Tuấn phấn khích hét lớn:

- Ta chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng ta cũng được nhìn ngắm thế giới quan của lục địa này rồi.

Trần Tuấn đột phá màn âm thanh, hóa thành một luồn sáng bay vút lên trời, hắn thuận chân lộn người một cái đã lộn hơn mười ngàn tám vạn dặm, xém chút nữa là đã chạm đến thiên giới rồi.

Biết tu vi của mình hiện giờ đã quá cao nên Trần Tuấn phải điều chế lại, nếu không thì tên khí vận chi tử kia sẽ để ý mất.

Trần Tuấn hạ thấp người với tốc độ mình lại để thưởng thức khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ của Đông Vực.

Sau tu chân giả liền có ba loại tiên nhân lần lượt là thiên tiên, địa tiên, thi giải tiên, thiên tiên chính là loại tiên nhân phi thăng như khí vận chi tử Mạc Luân Tuần, địa tiên là loại tiên nhân gần giống với thiên tiên, nhưng sinh sống ở dưới phàm giới, còn thi giải tiên thì lại không có ghi chép nào, liền cũng không có ai biết đó là loại tiên nhân gì.

Về cấp độ thì cao hơn tiên nhân chính là huyền tiên, kim tiên, thái ất, thái ất kim tiên, đại la tiên, đại la kim tiên. Về sau là tiên tổ, thánh nhân và đại đạo nhập thánh nhân. Trần Tuấn hiện giờ chính là Địa Tổ Tiên Cửu Cửu Trọng tức là tiên nhân vượt bước thánh nhân, thực lực… không thể tùy tiện nói ra được.

Trần Tuấn đang dạo quanh Đông Vực thì tư xa hắn nghe được một tiếng kêu cứu thất thanh của một đoàn người:

- Cứu với, bớ người ta cứu với. Chúng tôi bị cướp.

- Tiểu thư cẩn thận… A!

Tiếp theo đó là tiếng đao kiếm chém giết lẫn nhau, người chết la ót, máu tươi tanh nồng.

Chứng kiến chuyện bất bình Trần Tuấn không thể nào nhịn được, lại nghe hai tiếng tiểu thư nữa, khiến cho tấm lòng anh hùng cứu mỹ nhân trong hắn càng rạo rực.

Trần Tuấn hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng, bay vút tới chỗ phát ra tiếng kêu cứu. Tới nơi, trần Tuấn dừng lại, anh dũng đứng trên không nói lớn:

- Bổn tôn ở đây, ai dám làm càn?

Một tên đầu trọc, thân thể cường tráng đầy cao bắp cao ba trượng, tay phải cầm đao, ta trái nhuốm máu nhìn Trần Tuấn với ánh mắt dò xét rồi nói:

- Đùng sợ huynh đệ, tên này chỉ là một tên luyện khí kỳ sở hữu một chút bí pháp phi hành mà thôi! Ta là tu sĩ trúc cơ rồi!

Trần Tuấn nghe thế thì nở ra một nụ cười ác nói:

- Ồ, luyện khí… Lâu rồi ta chưa nghe lại nó đấy. Để ta xem tu sĩ trúc cơ lợi hại như thế nào.

Tên đầu trọc đáp:

- Hừ, xem kiếm

Hai tay tên đấy vận linh khí, vung đao bắn ra một đạo kiếm khí về phía Trần Tuấn. Trần Tuấn một chút biểu cảm cũng không có, chỉ giơ bàn tay lên bóp một cái, khiến thân ảnh của tên đầu trọc nổ tung thành vô số mảnh thịt vụn văng tứ tung trên mặt đất.

Cả đám cướp thấy vậy liền hét lên:

- Đại lão chết rồi! Huynh đệ bỏ chạy!

Trần Tuấn hừ một cái để cho bọn cướp bỏ chạy, hắn không thèm chấp nhất đồng bọn sâu kiến của hắn